Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1256.2: Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn

.Trong sự chờ đợi khổ sở, cuối cùng ngày trọng đại khoa cử này cũng đã đến, chia làm hai khoa lớn, mỗi khoa ba môn.
.Thi đầu tiên là thường khoa, cũng chính là tiến sĩ khoa, minh pháp khoa, quân chính khoa. Còn tạp văn khoa mục thì phải thi đỗ tiến sĩ khoa trước mới có thể có tư cách thi tạp văn. Bảy ngày sau lại thi chế khoa, toán học, y học, nông học.
.Mà người thi trượt thường khoa, thậm chí là người thi đỗ đều có thể đi thi tiếp khoa mục toán học trong chế khoa, đây cũng là thể hiện ra Lý Trị cầu hiền nhược khát, tận lực cho thí sinh thêm cơ hội, hơn nữa Hiền giả lục viện là khoa mục hoàn toàn mới, mặc dù dưới sự tuyên truyền của Hàn Nghệ đã nhận được sự công nhận của không ít người, nhưng tuyệt đại bộ phận vẫn là hướng đến tiến sĩ khoa, Lý Trị làm như vậy cũng là vì bồi dưỡng Hiền giả lục học, nếu như đã thi thường khoa thì không được phép thi chế khoa, vậy thì chế khoa có thể sẽ xuất hiện cục diện hết sức xấu hổ.
.Sáng sớm ngày hôm đó, dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa thu, hàng trăm hàng ngàn thí sinh đi lên bậc thang cao cao, lục tục tiến vào thí viện.
.- Huyền Đạo, chắc ngươi đã bói cho mình một quẻ rồi?
.Thôi Tập Nhận nửa đùa nói với Vương Huyền Đạo chuẩn bị vào viện khảo thí.
.Hôm nay cũng là một ngày trọng đại của Vương Huyền Đạo, y vẫn luôn muốn tham gia khoa cử, nhưng vì sư phụ của y bảo y đừng nhập sĩ nên vẫn chưa có đi thi, cuộc thi này đối với y lại càng có ý nghĩa nhiều hơn, là biểu tượng của đột phá vận mệnh.
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: - Chính là quẻ hung.
.Thôi Tập Nhận sửng sốt, và Lư Sư Quái, Trưởng Tôn Diên nhìn nhau.
.Lư Sư Quái cười ha hả nói: - Huyền Đạo, ngươi đây có phải là sợ lỡ như thi trượt thì cũng có cớ để thoái thác a!
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Chẳng lẽ trong mắt Lư huynh, ta là người như thế.
.- Đương nhiên không phải. Lư Sư Quái lúng túng nói:
.- Nhưng ta thấy hình như ngươi không có bị ảnh hưởng của quẻ bói?
.Vương Huyền Đạo nói: - Đó là vì có biến số tồn tại. Ta vào trước đây.
.Nói xong, y liền quay người đi lên bậc thang.
.Thôi Tập Nhận nhìn Vương Huyền Đạo, nheo nheo mắt, nói: - Chỉ mong Huyền Đạo có thể đỗ cao Tiến sĩ, lấy lại tôn nghiêm cho sĩ tộc chúng ta.
.- Ha ha! Thí sinh năm nay đúng là không ít a!
.Lý Trị đứng ở trước cửa quan thự bên cạnh thí viện, từ xa nhìn các thí sinh thành quần kết đội trên bậc thang, lòng rất vui mừng.
.Lý Nghĩa Phủ ở bên cạnh nói: - Đây đều là vì bệ hạ thay đổi chế độ khoa cử, biểu lộ lòng khát khao cầu tài của triều đình, khiến anh tài trong thiên hạ phấn chấn, vì thế năm nay người đi thi nhiều nhất trong các kỳ thi trước đây, còn nhiều hơn sấp sỉ gấp đôi.
.Đây cũng không phải là nịnh bợ, sự thật chính là như thế, khoa cử của triều Đường không thể so sáng nổi với khoa cử của thời đại Minh Thanh, triều Đường có rất nhiều con đường làm quan, khoa cử chỉ là một con đường trong số đó thôi, lật lại danh sách quan viên triều Đường, trên cơ bản cha mẹ của quan viên cũng đều là quan viên, thi cử từ trước đến nay không được coi trọng lắm, chỉ là lần này vì khoa cử có thay đổi lớn vốn đã thu hút chú ý, lại thêm cuộc đấu tranh sĩ thứ càng khiến bầu không khí sục sôi hơn.
.Thi cử trước đây nhiều nhất cũng chỉ khoảng chừng một ngàn người, mà năm nay đã đạt đến một ngàn tám chín trăm người.
.- Tốt!
.Lý Trị nghe vậy cực kỳ hưng phấn, nói: - Ái khanh phải chọn cho trẫm mấy nhân tài chân chính có thể sử dụng đấy.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Thần nhất định không phụ sứ mệnh.
.Hôm nay Hàn Nghệ cũng đến hiện trường, nhưng hắn cũng không phải đến làm việc, chỉ là hắn cùng với Hùng Đệ bọn họ đến xem náo nhiệt.
.- Tiểu Dã, ngươi có biết không, người có thể dự thi ở đây đều là nhân tài hàng đầu của Đại Đường ta, cho sù không thi đỗ thì cũng là giỏi rồi.
.Hùng Đệ nhìn những thí sinh kia đầy ngưỡng mộ, cậu ta cảm thấy mình so với những thí sinh kia quả thực là một trời một vực, bởi vậy cậu ta rất bội phục những thí sinh đó, nhưng cậu ta lại tìm lầm đối tượng rồi.
.Tiểu Dã hơi bĩu cái miệng nhỏ, khinh thường nói: - Bọn họ mà coi là nhân tài hàng đầu cái gì, chẳng qua là một đám mọt sách thôi, có gì mà giỏi chứ.
.Hùng Đệ hơi sửng sốt, Tiểu Dã rất ít phản bác lời cậu ta, bởi vậy cậu ta cảm thấy mình cũng nên ủng hộ Tiểu Dã, cười he he nói: - Tiểu Dã nói đúng, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám mọt sách thôi.
.Nói xong, cậu ta đột nhiên quay mặt sang Hàn Nghệ nói: - Hàn đại ca, huynh nói sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Cái này thì phải xem nhân xem trí, bọn họ vào kinh dự thi, có những người còn phải xin người khác giúp đỡ mới có thể sinh sống ở Trường An, còn Tiểu Mập đệ dựa vào nỗ lực của bản thân, sớm đã kiếm được không ít tiền, có thể tay làm hàm nhai, đệ nói ai lợi hại hơn nào?
.Hùng Đệ cười ha hả nói: - Đệ đâu có kiếm được bao nhiêu tiền, còn không bằng một chút xíu của Hàn đại ca.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng tiền vốn của ta có ba phần là thuộc về đệ, tính ra, đệ còn giàu có hơn ta nhiều.
.Hùng Đệ và Tiểu Dã nhìn nhau, không khỏi nhớ đến số tiền bẩn lấy trộm của Cửu Đăng thần côn năm đó, nhún nhún vai cười.
.Hàn Nghệ cũng không nhịn được cười gian mấy tiếng với bọn họ, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nói với Hùng Đệ bọn họ: - Ta đi trước một chút.
.Nói xong, hắn liền đi về phía bóng dáng kia. Đi đến bên cạnh người nọ, hắn chắp tay thi lễ nói: - Hàn Nghệ bái kiến Thái úy.
.Người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, lão dường như cũng thật không chú ý đến Hàn Nghệ, quay đầu lại nhìn, thấy là Hàn Nghệ, cười gật đầu nói: - Hóa ra là Hàn Thị lang à, đúng là trùng hợp a!
.Hàn Nghệ nói: - Không ngờ có thể gặp được Thái úy ở đây.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: - Lão phu nghe nói năm nay thí sinh đặc biệt nhiều, vì thế nên đến xem náo nhiệt một chút. Lão vừa nói vừa đi dọc theo bên đường, hiển nhiên chính là muốn nói với Hàn Nghệ chút chuyện riêng tư. Lại nói: - Không biết hôm nay Hàn Thị lang đến đây, là có nhiệm vụ gì.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta giống như Thái úy, cũng là đến xem náo nhiệt. Nói xong, hắn lại hất hất đầu về phía Hùng Đệ bọn họ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ghé mắt nhìn lên, cười ha hả nói: - Cũng thật là lạ, thay đổi chế độ khoa cử này trước nhất là ngươi đề xuất, vậy nhưng mà ngươi lại không để tâm đến chuyện này như vậy, lại còn thảnh thơi như lão già ở nhà, chạy đến đây xem náo nhiệt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ khoa cử này cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, chẳng có gì có thể xem.
.- Nếu trong lòng ngươi đã rõ ràng hơn ai hết, tại sao còn thờ ơ như vậy?
.- Ta đây cũng không có cách nào, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông nắm trong tay Tam Tỉnh và Lễ Bộ, thậm chí là Lại Bộ, mặc dù bọn họ không trực tiếp tham dự ra đề, nhưng đối với phạm vi tài liệu của đề thi vẫn có hiểu biết nhất định, có thể nói cả đường tuyến khoa cử đều nằm trong sự khống chế của bọn họ, vậy thì ai thi đỗ còn chẳng phải đều do bọn họ định đoạt sao.
.- Vậy tiểu tử ngươi há chẳng phải là làm mối giúp bọn họ.
.- Ây, chuyện thế này ai có thể liệu được, ta một lòng nghĩ cho Đại Đường, nhưng ta chỉ là một Hộ Bộ Thị lang mà thôi, không thể nào đều do ta định đoạt, vẫn là Vương Huyền Đạo nói rất hay, tận nhân sự, nghe thiên mệnh.
.- Tận nhân sự, nghe thiên mệnh? Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu nhíu mày, cứ cảm thấy câu này nói ra từ miệng Hàn Nghệ có chút kỳ kỳ, cúi đầu trầm mặc, bỗng nhiên, lão chấn kinh nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hoang mang: - Sao Thái úy lại nhìn ta như vậy?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ ngươi giỏi, ngươi đúng là người giảo hoạt nhất mà lão phu từng gặp!
.Hàn Nghệ vẻ mặt mờ mịt nói: - Sao Thái úy lại nói vậy?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi còn giả vờ với lão phu, ngươi căn bản là không phải muốn chấn hưng khoa cử, mà là muốn mượn sự hủ bại của khoa cử để tôn sùng Hiền giả lục học của ngươi. Ồ, nếu lão phu nhớ không lầm, ngươi còn đang đại diện cho hàn môn đánh cuộc một trận với sĩ tộc, có thể thấy lúc đó ngươi đã liệu đến kết quả của kỳ thi cử này rồi.
.Hàn Nghệ trầm mặc nửa ngày, cười nói: - Thái úy đề cao tiểu tử quá rồi.
.- Đến lúc đó tự có kết quả!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xong chợt cảm thấy có chút sợ hãi, thầm nghĩ, tiểu tử này lòng dạ thật sự là quá sâu, mục đích của hắn thường thường đều là chuyện không bắt mắt nhất, nếu không phải ta vẫn luôn chú ý đến hắn, chỉ sợ cũng sẽ bị hắn che giấu rồi.
.Hàn Nghệ len lén liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghĩ bụng, lần sau ta không bao giờ đến xem náo nhiệt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận