Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 749.1: Nho gia rầm rộ

.Bởi vì Thôi Lư Trịnh ba nhà đi đầu ra mặt ủng hộ Hàn Nghệ, kịch tình lập tức xuất hiện một nghịch chuyển lớn, từ đả đảo Hàn Nghệ ban đầu biến thành ca tụng Hàn Nghệ, vở kịch Khổng Tử này còn chưa ra đã khen ngợi như nước, vạn chúng mong đợi.
.Có thể thấy được sức ảnh hưởng của Thôi Lư Trịnh ba nhà này, đương nhiên, sau đó Vương gia cũng tham gia vào, thể hiện ủng hộ Hàn Nghệ, dù sao thì Thôi Lư Trịnh Vương vẫn là người cùng một trận doanh.
.Vậy thì làm quân chủ của triều Đường có thể để bọn họ sống dễ chịu sao?
.Nhưng bất kể như thế nào, vở kịch liên quan đến Khổng Tử vẫn thuận lợi hơn so với dự đoán nhiều.
.Mà trong triều cũng không có quá nhiều ngôn luận công khai đối với việc này, bởi vì trong triều đã phân hóa hai cực rồi, nếu như một bên phản đối thì bên kia nhất định sẽ tán thành, sẽ không quan tâm đến đúng và sai. Hơn nữa Hàn Nghệ vốn cũng là người trong cục, lại giỏi gây chuyện nhất, việc này sẽ dẫn đến kết quả như thế nào, không ai dám chắc, nếu đã không chắc thì dứt khoát đừng bàn, tránh để tự mình không thoải mái, đây chính là tư duy của chính trị gia, chẳng khác gì là biến thành dung túng Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng biết rõ, kiểu cục diện cân bằng này sẽ mau chóng bị phá vỡ, hắn phải khẩn trương, mấy ngày nay gần như hắn không ra khỏi cửa, đích thân mài đao, luyện tập vở kịch này không biết ngày đêm, may mà Hùng Đệ bọn họ kinh nghiệm biểu diễn phong phú, với lại bọn họ thấy Hàn Nghệ coi trọng như vậy, ai nấy cũng đều hết sức chăm chỉ, việc tập luyện vô cùng thuận lợi.
.Rất nhanh, ngày bán vé đã đến rồi.
.Tên của vở kịch chính là "Thiếu niên Khổng Tử".
.Vì nho sinh làm lớn chuyện như vậy, trong ngoài thành Trường An đều biết chuyện này, vô hình trung còn giúp Hàn Nghệ làm tuyên truyền, hơn nữa ghi chép về Khổng Tử thời thiếu niên vô cùng ít, điều này khiến người ta hết sức hứng thú.
.Kết quả bán vé tất nhiên là bán hết trong nháy mắt.
.Điểm khác với trước đây là, lần này người đến giành vé đều là nho sinh, chỉ có một vài công tử đảng đứng đầu giành được một vài vé, nhưng tuyệt đại đa số vẫn là nho sinh.
.Nhưng cho dù là như vậy, đối mặt với ngàn vạn nho sinh, đây vẫn còn thiếu rất nhiều a, bởi vậy Hàn Nghệ quyết định mở liền mười hồi, cách một ngày một hồi, vé của mười hồi cũng đã bán hết sạch, vẫn là không đủ, vì thế Hàn Nghệ lại đề nghị cùng các đại tửu lầu như Hoa Nguyệt Lâu, Vạn Phúc Lâu, Đắc Nguyệt Lâu hợp tác, diễn kịch này ở chỗ bọn họ.
.Điều này cũng có thể nhìn ra sự tự tin của hắn đối với vở kịch lần này.
.Thời gian diễn lần đầu tiên đã định là buổi sáng ba ngày sau.
.Trong khổ sở dày vò, cuối cùng ba ngày cũng trôi qua, ngày hôm nay thời tiết nắng ráo, ngàn dặm không mây.
.Mặt trời vừa mới nhô lên không lâu, Ngõ Bắc đã phi thường náo nhiệt. Biết làm sao được, Phượng Phi Lâu là trấn ngõ chi bảo của Ngõ Bắc, hoặc là không ra tay, đã ra tay là không bình thường, thương nhân của hai chợ, hai ngõ đều đã quen rồi, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên. Dù sao chỉ cần Ngõ Bắc đưa ra kịch mới, nhất định là vạn người đổ ra đường, mọi người nghĩ đủ mọi cách cũng không thể ngăn cản, sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi, cứ để mặc nó đi.
.Một màu xanh nho bào, đến ngay cả những công tử đảng kia cũng đều mặc nho bào, gia nhập trận doanh của nho sinh, chỉ là so với ngày trước mà nói, đã bớt đi rất nhiều thanh sắc khuyển mã, nói gần nói xa đều không rời khỏi Khổng thánh nhân, nhưng ai ai cũng đều hết sức kích động, mọi người đều đang suy đoán, lát nữa sẽ diễn câu chuyện nào liên quan đến Khổng thánh nhân.
.- Ha ha! Lão Tứ, ta đoán không có sai đúng không, mới có mấy ngày trôi qua, ngươi xem những nho sinh này đã lại tán thưởng Hàn tiểu ca rồi.
.Tiền Đại Phương cười nói có chút đắc ý.
.Triệu Tứ Giáp chậc chậc vài tiếng - Hàn tiểu ca này cũng đúng là lợi hại, vậy mà có thể khiến Thôi Lư Trịnh Vương tứ đại gia tộc ra nói giúp hắn, đây đúng là không thể tin nổi.
.Tiền Đại Phương cười nói: - Đây còn phải nói sao, nói cho cùng thì Hàn tiểu ca chẳng qua chỉ là tên nông dân đến từ Dương Châu, đến Trường An có thể sống tiếp được đã là không tệ rồi, nhưng ngươi xem địa vị của người ta hiện giờ, đây là chuyện cực ít thấy ở Đại Đường chúng ta, cho dù hắn thua một lần, nhẹ thì cút về Dương Châu, nặng thì mạng nhỏ khó giữ, cho nên nhũng chuyện này xảy ra với Hàn tiểu ca, đó đều là không hệ trọng, chúng ta cũng nên làm quen đi.
.Triệu Tứ Giáp gật đầu nói: - Lời ông nói cũng có chút đạo lý.
.Trong lúc nói chuyện, chợt nghe thấy một hồi náo động, sau đó xung quanh lại vang lên tiếng xì xào bàn tán, hai người vội vàng đưa mắt nhìn về phía Ngõ Bắc, chỉ thấy một số lão già túm năm tụm ba xuống xe ngựa.
.Những người này đều rất ghê gớm a, đó tuyệt đối là đương kim đại nho, có vài người đảm nhiệm đại thần trong triều, cho dù không có chức quan trên người nhưng danh vọng cũng cao đến dọa người, học sinh của bọn họ trải khắp triều đình, nếu người bình thường có thể được bọn họ chỉ điểm một chút cũng đúng là có phúc.
.Đây cũng không phải là nói quá, bởi vì những đại nho này đều xuất thân từ đại gia tộc, bọn họ từ nhỏ đã nhận được nền giáo dục vô cùng tốt, hơn nữa thiên tư thông minh, trong phương diện học vấn, quả thực khó có ai địch nổi bọn họ, điểm đầu tiên, tài nguyên giáo dục bất bình đẳng nghiêm trọng, người nhà bình thường đã tụt lại đến mấy vạn dặm trên đường đua, vậy sao có thể so bì. Ngoài ra, còn có rất nhiều người đã lâu không lộ diện, quả thực chỉ là nhân vật trong truyền thuyết, chỉ vì hôm nay diễn kịch về tổ tông gia của bọn họ, cho nên bọn họ không đến không được.
.Những nho sinh này nhìn thấy thần tượng lúc nhỏ, thật đúng là vô cùng hưng phấn, Ngõ Bắc vốn chật chội, chớp mắt đã lộ ra một đường đi, một con phố buôn bán bình thường đã bị bọn họ biến thành mô thức thảm đỏ.
.Chỉ thấy lúc mấy lão già này đi từ bên trong đến, đều vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau, nho sinh hai bên nhất tề hành lễ, toàn bộ Ngõ Bắc yên tĩnh một bề, vô cùng hoành tráng. Còn những đại nho kia chỉ khi nghe thấy có người tôn sùng đại danh bọn họ mới mỉm cười gật đầu ra hiệu, khi đối diện với nho sinh, bọn họ vẫn lộ ra nụ cười mỉm, còn về đám người Tiền Đại Phương, bọn họ chỉ liếc mắt một cái không hơn, dù sao thì uy phong bát diện, cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương bọn họ tới đây cũng không có cảnh tượng này.
.Mặc dù trên đời này cũng không ít người sùng bái Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng dù sao bọn họ cũng là quan, nho sinh đối với bọn họ vẫn là kính úy lớn hơn kính phục, nhưng đối diện với các đại nho kia, những nho sinh này đều có sự tôn kính bọn họ trong lòng, đến hoàng thất cũng không coi ra gì, chúng ta ủng hộ ngươi.
.Chỉ là thật không biết Lý Trị nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có cảm tưởng gì. Mấy lão già này trực tiếp đi đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu, bởi vì vẫn còn một lúc nữa mới bắt đầu, tất nhiên bọn họ sẽ không đứng trên đường. Lão Thẩm cũng hết sức kích động, sợ ảnh hưởng đến những vị khách quý siêu cấp này, từ hôm qua đã chuẩn bị cho việc này rồi. Đầu tiên chính là đuổi tên phá gia chi tử Thẩm Tiếu này ra ngoài, dù sao thì Thẩm Tiếu là một nhân tố không ổn định, trời mới biết y sẽ làm ra chuyện gì, sau đó đặc biệt sắp xếp người đến tiếp đón những đại nho này.
.Kiểu thịnh huống của Nho gia này cho dù sao đương thế cũng cực ít thấy, hôm nay tuyệt đối là ngày hội của các nho sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận