Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 511: Sống không bằng chết

.Tuy rằng Lý Trị vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, nhưng ai cũng biết, những người này tương lai rất khó vào triều làm quan rồi. Hoàng đế cũng cần sĩ diện, cảnh sát hoàng gia định nghĩa là gì, là người hầu của bá tánh được hoàng đế ban tặng, ngay cả việc đi làm người hầu, người ta sẽ đều khinh khi ngươi, ta là hoàng đế tới mời ngươi là đại thần, vậy thì sĩ diện của ta quăng đi đâu đây.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ không hề lên tiếng, trong lòng cũng là vạn bất đắc dĩ, các ngươi vừa rồi khí thế hừng hừng, hô đánh hô giết, cản cũng không cản nổi, nhưng bị người ta nói vài câu liền câm như hến, ai còn có thể nói giúp cho các ngươi chứ, thật là mất mặt quá đi.
.Nhưng sự việc đến đây chấm dứt rồi sao.
.Đương nhiên là không.
.Hàn Nghệ lần này không định cho đối phương một con đường sống, một câu nói liền đưa người ta đến chỗ chết, đợi ngày này đợi đã lâu rồi, liền nói: - Bệ hạ, vi thần tuy không muốn bọn họ đến trại tập huấn, nhưng cũng không dám vì vậy mà làm hại đến vinh quang của gia tộc, suy cho cùng đa số các trưởng bối của họ đều mở mang bờ cõi, vẫn còn phải làm hậu lễ.
.Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên nhìn nhau, trên trán chảy mồ hôi, đây thật khiến chưa chơi cho người ta tàn phế, thì Hàn Nghệ quyết không chịu từ bỏ mà.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Đây là điều đương nhiên, đây chỉ là việc cá nhân bọn họ, ai cũng không thể vì vậy mà làm phai mờ tiền bối của họ đã lập nhiều công lao cho Đại Đường của ta.
.Những đại thần phía sau sau khi nghe xong, liền nhẹ nhàng thở ra.
.Hàn Nghệ đều nhìn thấu trong mắt, cười thầm, đợi chút các người sẽ khóc đấy, nói: - Bệ hạ, người có còn nhớ người lúc đầu đã tự mình thiết lập nên bức tường vinh quang cho gia tộc họ.
.Lý Trị gật đầu nói: - Trẫm đương nhiên nhớ, Trẫm tạo ra bức tường đó, một là để bày tỏ sự kính trọng đối với các tiền bối của họ, hai là hy vọng có thể mượn cơ hội này khích lệ họ.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ những học viên này đã rời khỏi trại huấn luyện, theo lý mà nói, bọn họ nên đem về vinh quang cho gia tộc mình, chẳng qua bọn họ lại không ở đây, xem ra bọn họ cũng không muốn trở lại nơi này, vi thần chỉ muốn mời bệ hạ và các vị đại thần thay bọn họ thu hồi tấm bài vinh quang cho gia tộc họ.
.Lý Trị mấp máy môi nói: - Được thôi, trẫm đồng ý với khanh.
.Hàn Nghệ nói: - Ở trên những tấm bài đó, đề lên đó chính là những khai quốc công thần đã qua đời, không thì chính là những đại thần đương triều, vi thần không dám chậm trễ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy về những tấm bài này, vì thế vi thần từ lúc ban đầu đã sắp xếp một nghi lễ chú mục, vi thần cảm thấy nhất thiết phải dùng những biểu hiện tôn kính nhất để đưa họ đi.
.Rất nhiều đại thần đều chưa nghe qua lễ chú mục này, không ngừng sửng sốt. Hàn Nghệ không tệ, việc này suy nghĩ thật chu đáo.
.Bởi vì những học viên kia dù có chết cũng không muốn đến trại huấn luyện, bọn họ đương nhiên sẽ không để chuyện bức tường vinh quang nói cho các trưởng bối biết, nếu không thì các trưởng bối có thể sẽ ép bọn họ tới, cho dù là nói rồi, thì cũng không thể nào nói ra lễ chú mục này cho họ biết được, hơn nữa những học viên đều cho rằng, những vương công quý tộc như vậy mà lại cùng nhau cáo trạng Hàn Nghệ, sao còn có thể lôi ra cả chuyện bức tường vinh quang này chứ.
.Nhưng mà, hiện giờ những học viên đứng ở đây nghe được đều cảm thấy rùng mình, đặc biệt là Vi Phương, vừa nghe đến lễ Chú Mục là mặt tái xanh đi rồi, đây tuyệt đối là hình phạt nghiêm khắc nhất của trại huấn luyện.
.Lý Trị cũng không biết lễ Chú Mục này, nghe ra thấy cũng hay, liền gật gật đầu, nói: - Lẽ ra nên thế.
.Hàn Nghệ duỗi tay ra, cười nói:
.- Bệ hạ, các vị trưởng bối, bên này mời.
.Lý Trị dẫn các quần thần đi đến bức tường vinh quang đó.
.Hàn Nghệ bước được hai bước, sau đó đột nhiên quay đầu lại, nhìn các học viên đó nói: - Các ngươi còn đứng đây làm gì, lẽ nào đã quên hết những lời mà ta nói rồi sao, tất cả mọi thứ liên quan đến bức tường vinh quang này, bất cứ người nào trong trại huấn luyện nhất thiết đều phải tôn kính, còn không mau lại đây.
.Lòng tôn kính.
.Các học viên đều đồng thời lau đi mồ hôi, đây cũng được coi là lòng tôn kính nhỉ.
.Mấy trăm người cùng nhau đi tới trước bức tường vinh quang.
.Các học viên bao gồm cả Trưởng Tôn Diên, Trình Xử Lượng, tất cả đều tới đây, mới thấy được áp lực của núi to, cả người đầy mồ hôi.
.Bởi vì bọn họ biết đợi lát nữa chuyện gì sẽ xảy ra.
.Chẳng qua những vị đại thần đó là lần đầu tiên nhìn thấy bức tường vinh quang, nhìn xem rất hiếu kỳ, đều tìm kiếm bài vinh quang của gia tộc mình.
.- Đây là do Tiêu Vô Y treo lên đó.
.Trình Giảo Kim chỉ vào tấm bài to, nói
.- Trình gia gia, là do con treo lên đó.
.Tiêu Hiểu liền giơ tay, y thấy không hề có điểm nào bất thường, mà còn cảm thấy rất hài lòng.
.Chử Toại Lương chau mày nói:
.- Đây là bức tường vinh quang do bệ hạ thiết lập nên, sao ngươi có thể ẩu đến vậy, thật là buồn cười.
.Tiêu Hiểu vốn là không sợ trời, không sợ đất, nói: - Lúc đó Phó đốc sát có nói tùy chúng tôi lựa chọn.
.Trình Giảo Kim cười ha ha nói: - Nhóc con đừng sợ, nhóc con đừng sợ, ta nói này Đăng Thiện, ngươi cũng chớ chuyện nhỏ xé ra to chứ, lão phu cảm thấy thế này rất tốt, còn nói đến những cô gái sao, lão phu cũng chỉ thưởng thức hai người, một chính là Mẫu Đơn của Nguyên gia, còn có một người chính là Vô Y của Tiêu gia.
.Chử Toại Lương liếc nhìn Trình Giảo Kim, thôi đi, không nói nữa. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng hết cách với ông ta, ngươi cãi với ông ta cũng chỉ là đàn khảy tai trâu.
.Trình Giảo Kim đột nhiên lại nói: - Lượng Tử, ngươi treo tên của mình lên, vậy vì sao không treo tên của lão phu lên luôn?
.Lời vừa nói ra, có vô số ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ quay sang nhìn Trình Giảo Kim.
.Trình Xử Lượng nghĩ thầm, đợi chút nữa cha sẽ cám ơn con vì đã không treo tên cha lên đó, đây đâu phải là tường vinh quang gì đâu, rõ ràng là bức tường của sự sỉ nhục mà. Lúng túng nói: - Phụ thân, chúng ta đều treo tên của mình lên đó, không phải Trưởng Tôn huynh không có treo tên của Thái Úy lên đó sao.
.Trình Giảo Kim thoáng nhìn, rồi nói: - Không có tên của lão phu, thật là không được hoàn mỹ.
.- Nghiêm.
.Chợt nghe có tiếng hô to
.Trình Giảo Kim sợ tới mức run rẩy, chỉ Hàn Nghệ nói: - Ngươi kêu vớ vẩn gì vậy?
.Ta mà không lên tiếng, chỉ có quỷ mới biết được ngươi còn than vãn đến bao lâu. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Lư quốc công, nghi thức sẽ được bắt đầu ngay bây giờ.
.- Là lễ chú mục sao, được được được, lão phu đang chờ đợi đây.
.Trình Giảo Kim cười ha ha nói.
.Hàn Nghệ quay sang hướng Lý Trị nói:
.- Bệ hạ, người có muốn nói vài câu không?
.Lý Trị mới không muốn làm vậy, nói: - Không cần đâu, bắt đầu đi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ cao giọng hô: - Tấu nhạc.
.Tiếng nhạc lập tức vang lên.
.Là tiếng nhạc mặc niệm.
.Tiếng nhạc vô cùng bi ai.
.Tiếng nhạc vừa vang lên, bầu không khí lập tức thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận