Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1129.2: Đáng ghét tới cực điểm

.Thôi Nghĩa Trung cười nói: - Tại hạ cũng có vinh dự đọc qua cuốn sách này, lý luận trong đó lập lờ nước đôi, giải thích ra vài loại hàm nghĩa, hai vị đều đầy bụng kinh luân, là người biết nhận thức, nên mới thấy được tinh hoa, bỏ đi cặn bã, nhưng dân chúng tầm thường đâu có được tu vi như hai vị, chỉ sợ sẽ bị cuốn sách này làm cho lạc lối, phá hủy căn cơ mấy chục năm của triều đình ta chỉ trong chốc lát.
.Hắc! Ngươi cũng thật sự tới cửa a, vậy thì quá tốt, dù sao hôm nay trước khi ra cửa ta đã chuẩn bị đến tận răng rồi. Hàn Nghệ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hòa ái dễ gần, những người quen thuộc đều biết, tiểu tử này chuẩn bị phản kích.
.Lý Trị đương nhiên cũng biết, nhưng hiện tại y có chút sợ hãi Hàn Nghệ lại cãi vã với những người khác, Hàn Nghệ luôn nói một số đạo lý phá vỡ truyền thống, điều này khiến y rất khó xử, nên y bèn khẩn trương đoạt trước nói: - Thôi ái khanh nói vậy cũng không phải không có lý.
.Nói xong câu đó, y lại chuyển lời: - Nhưng Đại Đường ta trăm sông đổ về một biển, không tôn sùng học thuật Nho gia, cũng không chèn ép Đạo, Phật, Hồ Hán cũng đối xử như một, nhân sĩ của các quốc gia khác như Ba Tư, Tân La, Thổ Phiên, Đại Thực đều an cư lạc nghiệp tại Trường An, thì mới có Trường An phồn vinh hôm nay, mới có thể có Đại Đường ta ngày nay. Nhưng tư tưởng của Phật, Đạo, Pháp, Nho vẫn luôn đều mâu thuẫn với nhau, trong Hoa Di thôi cũng có cả trăm bản dị tập, cho dù chỉ nói thân hào sĩ tộc cả nước, cũng đều có sự bất đồng, nếu chỉ có thể nghe theo ngôn luận của một nhà, vậy không biết Thôi ái khanh cho rằng ai xứng đáng thắng cuộc?
.Hay a!
.Không ít người nghe được trong mắt sáng ngời, nhìn Lý Trị kính nể hẳn lên.
.Nhưng Hàn Nghệ thì lại thấy buồn bực, chỉ bằng những lời này, thì diễn viên chính hôm nay khẳng định là Lý Trị rồi.
.Thôi Nghĩa Trung không ngờ rằng Lý Trị sẽ ra tay, lập tức đổ mồ hôi ròng ròng, ấp úng không dám nói, hỏi vậy thì ai dám đáp, bởi vì triều Đường có rất nhiều đại thần ngoại tộc, còn có một số đám hỏi giữa Hán Hồ, trong lòng ngươi có thể nghĩ thế nào, nhưng ngươi không thể biểu hiện ra ngoài, mọi người cùng là thần tử, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nói ra thì quá xấu hổ a.
.Giọng điệu của Lý Trị cực kỳ trầm trọng:
.- Sĩ, nông, công, thương, cũng là như thế, tuy nói có phân chia trước sau, nhưng thiếu một thứ cũng không được! Tinh túy của văn hóa Đại Đường chính là bao dung, nếu không bao dung được, Đại Đường ta nhất định sẽ sụp đổ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, các khanh cũng sẽ không thể sống tốt đẹp được. Không nói đến việc sách Hàn Nghệ viết ẩn chứa đạo lý sâu sắc huyền bí, chứ không phải chỉ dạy người ta buôn bán, cho dù dạy người ta buôn bán, thì cũng có gì là không được? Nếu trong lòng các khanh có tư tưởng không tha cho bất kỳ tên thương nhân hèn mọn nào, vậy thì trong lòng các khanh còn có thể dung nạp được người nào?
.- Bệ hạ thánh minh, vi thần biết tội!
.Các đại thần đồng loạt lên tiếng.
.Nhưng so với dĩ vãng chỉ là hô hào khẩu hiệu thì lần này mọi người đều vui lòng phục tùng, lời Lý Trị nói ra không hề sai, triều Đường phát triển đến nay, rất khó đi ngược chiều trở về, cũng không cần nói nhiều, chỉ nhớ năm đó Lý Thế Dân tiêu diệt Đông Đột Quyết, đưa cả đám quý tộc Đột Quyết Hiệt Lợi đến Trường An, người ta đều ở Trường An sinh sôi nảy nở, có một số người còn là trọng thần, nếu đi ngược chiều về, thì đám Đột Quyết kia không phải sẽ phản hết sao, vậy thì thiên hạ lại gặp phải đại loạn.
.Lý Trị vốn là lớn lên trong hoàn cảnh này, y từng gặp rất nhiều người ngoại lai ở Trường An, bởi vậy bản thân y cũng không kháng cự chuyện này, hơn nữa y cũng có hùng tâm tráng trí, nếu ngươi không có tấm lòng như trăm sông đổ về một biển, thì không thể nào có được thiên hạ, hoặc vương thổ, đất mới hay vương thần.
.Mặt khác, triều Đường vốn có tư tưởng khá cởi mở, đất đai Trung Hoa phân liệt cát cứ, mấy trăm năm qua không có hình thành được chính quyền thống nhất hùng mạnh nào, tuy rằng triều Tùy đã thống nhất rồi, nhưng chỉ rất ngắn ngủi, hơn nữa Tùy Đường vốn là nhất mạch tương thừa, hai đời đế vương cũng còn là thân thích, lại xuất thân cùng từ một tập đoàn, tuy rằng chuyện này với dân chúng bình thường mà nói, là chiến hỏa nổi lên bốn phía, là quân phiệt hỗn chiến, cuộc sống gian nan. Nhưng bởi vì luôn luôn đánh giặc đã khiến cho người thống trị khó khống chế được tư tưởng của mọi người, bởi vì không có thời gian làm việc này, còn chưa ổn định đã đã lại đánh nhau, điều kiện khách quan này khiến cho nhiều tư tưởng nảy sinh và được tự do truyền bá.
.Mặt khác chính là quý tộc Lũng Tây, chủ thể chính quyền của vương triều Lý Đường là dân tộc Hán sinh sống ở mảnh đất xa xôi, trước kia chỗ này là chính quyền Bắc Ngụy, Bắc Chu, người Hồ ở đây có ảnh hưởng rất lớn, không chịu quá nhiều ảnh hưởng của Nho gia khi Nho gia được Hán Vũ Đế xác nhận làm tư tưởng chính thống, điều này đã tạo thành tư tưởng cởi mở, Hán Đường tuy rằng đều cực kỳ cường đại, có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng cũng có nhiều chỗ bất đồng hơn.
.Nhìn chung các triều đại Trung Hoa thay đổi, triều Đường không có văn tự ngục, triều Tống cũng cực ít, đương nhiên văn tự ngục này không giống thời Minh Thanh vì thi văn mà dẫn đến xét nhà mất đầu, thậm chí là xảy ra chuyện bị tru di cửu tộc vô cùng thê thảm, nhưng người vì văn tự bị giáng chứng, giáng cấp cũng thường có, hơn nữa trong đó cũng lẫn lộn vào không ít đấu tranh chính trị, hoàn toàn do văn tự, ngôn luận mà bị trị tội thì rất ít. Đây cũng là lý do vì sao thời Đường là thời kỳ đỉnh cao của văn học Trung Quốc, triều Tống cũng từng phát triển rực rỡ, nhưng trên căn bản là đang xuống dốc.
.Những người như Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị đã viết bao nhiêu thơ châm chọc vương triều Lý Đường, có thể nói là nhiều không kể xiết, thẳng thắn châm biếm hay ngầm châm biếm đều có, cũng không thấy họ bị xét nhà diệt tộc, mà khôi hài nhất chính là sĩ tộc Sơn Đông không chịu liên hôn với hoàng thất, chê hoàng thất quá phóng túng, Chử Toại Lương không phải từng chỉ vào mũi Lý Trị mắng y loạn luân sao. Nếu "Trường hận ca" đặt ở Đại Thanh, phỏng chừng ngay cả Bạch Cư Dị lão gia cũng sẽ bị tiêu diệt.
.Chỉ vì hậu nhân gần với Minh Thanh, vì vậy có một số người mới vơ đũa cả nắm.
.Lý Trị cười nói: - Được rồi! Nễu trẫm bởi vậy mà trị tội các khanh, vậy thì khác gì tiêu hủy sách của Hàn Nghệ đâu, các khanh cũng là vì suy nghĩ cho quốc gia, phân ưu cho trẫm, đâu có tội gì. Nhưng trẫm cũng hy vọng các khanh có thể nhớ kỹ, các khanh đều là trọng thần trong triều, là người bên cạnh trẫm, lòng dạ phải rộng rãi một chút, nếu các mỗi người các khanh đều lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo, trẫm cũng sẽ bị mưa dầm thấm đất, đến lúc đó, chỉ sợ một lời gián ngôn cũng phải đền mạng của các khanh, làm thế nào để trở thành hiền thần, tự các khanh suy nghĩ thật kỹ đi. Hàn Nghệ, khanh cùng trẫm đi dạo Hoàng gia đồ thư các một chút.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Lý Trị và Hàn Nghệ liền rời đi.
.Để lại đám người Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Trung đều ngơ ngác không nói, lời cuối cùng của Lý Trị nói ra rất có ý vị sâu xa.
.Mà Hàn Nghệ thì theo chân Lý Trị đi vào Hoàng gia đồ thư các, nhưng mới đi đến một nửa đường, Lý Trị đột nhiên xoay người lại, phất tay với đám người Trương Đức Thắng, Trương Đức Thắng ngầm hiểu mang theo cận vệ thoái lui đến chỗ rất xa. Lần này, bốn bề vắng lặng, Lý Trị không cần nhịn nữa, y chỉ vào mũi Hàn Nghệ mắng to: - Tiểu tư ngươi đáng ghét đến cực điểm, một ngày nào đó trẫm nhất định phải làm thịt ngươi. Vừa nói y còn vừa vung tay.
.Mẹ kiếp! Lúc này mới phát tác, quá muộn đấy nha! Hàn Nghệ sợ hãi giật thót mình, đã nói lòng dạ rộng rãi rồi, thực là mẹ nó gần vua như gần cọp a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận