Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1237.1: Mầm mống tà ác

.Tuy có chút cao hứng quá đà, nhưng tin tức này vẫn khiến lòng người phấn chấn, ít nhất cũng khiến Lý Trị tự tin hơn không ít, một khi thành công rồi, lại nói đến công phạt Cao Câu Ly, Lý Trị tuyệt đối sẽ không băn khoăn nhiều như vậy.
.- Việc này chắc là ngươi làm?
.Hàn Nghệ mới ra khỏi đại điện, đang chuẩn bị đi tìm Nguyên Hi, nhưng Dương Tư Nột đã sáp lại.
.Hàn Nghệ cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
.Dương Tư Nột thấy vậy, thoáng thở phào một hơi, lại nói: - Triển Phi đứa trẻ này vẫn là thiếu kiên nhẫn a, dù gì cũng đợi đến thu hoạch vụ thứ hai hãy dâng tấu, lỡ như thất bại một cái thì không thể bù đắp được.
.Hàn Nghệ an ủi: - Dương công xin yên tâm, đó là đại cữu ca của ta đó, sao ta lại hại hắn được.
.- Đại cữu ca cái gì?
.Dương Tư Nột phản ứng cực nhanh, trừng mắt lên lườm, bỗng nhiên lại chột dạ liếc nhìn xung quanh một cái, phát hiện đại thần xung quanh đều đang bàn luận chuyện giống lúa mới, cũng không có ai chú ý đến bọn họ, lúc này mới thở hắt ra một hơi.
.Hàn Nghệ hết sức thẳng thắn cười gian mấy tiếng, chợt lại nghiêm mặt nói: - Kỳ thật nhị công tử làm như vậy, ta cũng có thể hiểu được.
.- Vì sao?
.Dương Tư Nột kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nguyên gia không phải là trồng thử ở một nơi, nhị công tử vội vã dâng tấu như vậy, chính là sợ tin tức này truyền đến Trường An trước, nếu như vậy, Dương Châu truyền tin đến sau sẽ không thu hút được quá nhiều sự chú ý, nhị công tử ở Dương Châu mấy năm, vẫn không có tiếng tăm gì, hơn nữa hắn có thể ở Dương Châu không phải nhờ bản thân, mà là nhờ Dương gia, đổi lại ta là hắn, ta cũng sẽ bức thiết hy vọng có được sự coi trọng của triều đình, nhưng chỉ cần thành công thì chẳng sao cả.
.Dương Tư Nột nhíu nhíu mày.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, Dương công cứ đợi mà xem, trong ba năm tới, tin chiến thắng của nhị công tử sẽ từng phong từng phong gửi đến.
.Dương Tư Nột kinh ngạc nhìn sang Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu Dương Châu làm nông nghiệp châu thì có chút đáng tiếc quá, thương nghiệp mới là hàng đầu, đương nhiên, nông nghiệp của Dương Châu cũng là số một số hai.
.Nông nghiệp còn số một số hai, thương nghiệp còn là hàng đầu, đây là quái vật gì?
.Dương Tư Nột thở dài, nói: - Chuyện của mấy tiểu bối các ngươi, ta cũng chẳng muốn quản nữa.
.Nói xong, ông ta liền rời đi.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, chuyện của ta và Dương Phi Tuyết, có tính là chuyện của tiểu bối hay không? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn mừng húm, cái gã này cuối cùng cũng chịu buông lỏng rồi. Lại dễ dàng đuổi kịp Nguyên Hy đang tập tễnh đi, nói: - Nguyên lão tiên sinh.
.Nguyên Hi chắp tay nói: - Là Hàn Thị lang a!
.- Tương lai còn phải làm phiền Nguyên lão tiên sinh tương trợ.
.- Không dám, không dám!
.- Nếu là Nguyên lão tiên sinh không ngại, ta muốn nói chuyện với ông ngay bây giờ.
.- Hàn Thị lang thật là tận chức tận trách a!
.- Đâu có, đâu có, ta chỉ muốn ngồi xe ngựa ra ngoài thôi.
.- À ha ha!
.Xuống hết bậc thềm, Hàn Nghệ liền cùng Nguyên Hi lên xe ngựa.
.Vừa mới lên xe ngựa, Nguyên Hi đã thở dài một hơi, nói: - Lần này xem như đã dọa lão hủ thảm rồi, con cũng thật là, không thông báo cho lão hủ sớm một tiếng.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Xin đại bá thứ lỗi, con cũng biết cùng lúc với bệ hạ.
.Nguyên Hi nói: - Việc này huyên trên đại điện, ta đây trong lòng cũng có chút bất an, đừng có xảy ra sai sót gì.
.Hàn Nghệ nói: - Rất không có khả năng, cho dù là gặp phải thiên tai, cũng không có khả năng cả nước đều thiên tai, chúng ta nhiều đất thực nghiệm, chỉ cần thành công, bệ hạ cũng sẽ không đem thiên tai trách tội lên đầu Nguyên gia.
.Nguyên Hi gật gật đầu, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, có phải con còn lưu lại một tay hay không.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Sao đại bá nói vậy?
.Nguyên Hi nói: - Nếu con không nắm chắc tiến thêm một bước cải cách nữa, con sẽ để Hiền giả lục viện ôm đồm việc này.
.Không hổ là gia chủ Nguyên gia, bị dọa cho như thế mà đầu óc vẫn xoay chuyển nhanh đến vậy. Hàn Nghệ cười nói:
.- Con tận tâm tận sức đối với Nguyên gia, tuyệt không che giấu bất cứ điều gì, con để Hiền giả lục viện ôm đồm việc này là vì con biết sự xuất hiện của một giống lúa mới nhất định sẽ sinh ra thêm nhiều giống lúa mới hơn nữa, một số kỹ thuật mới cũng sẽ ra đời, hơn nữa con biết làm sao tổ chức những nông phu có kinh nghiệm phong phú này nghiên cứu như thế nào, đây cũng là đặc điểm lớn nhất của Hiền giả lục viện, đó là chuyên môn làm nghiên cứu phát triển. Ngoài ra, con cảm thấy Nguyên gia không cần phải tốn tinh lực lớn như vậy để nghiên cứu, để triều đình bỏ tiền bỏ sức ra nghiên cứu là không còn gì thích hợp hơn, dù sao thì triều đình nghiên cứu xong rồi, còn chẳng phải là lấy cho bách tính dùng.
.Nguyên Hi khẽ nhíu mày, khoát tay một cái nói: - Cũng không thể nói như vậy, thành quả nghiên cứu của triều đình là cho mọi người dùng, vậy thì mọi người có được kỹ thuật đều giống nhau, thương phẩm của Nguyên gia ta cũng sẽ chẳng có gì khác biệt, bởi vậy Nguyên gia vẫn không thể quá dựa dẫm vào triều đình. Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Dù sao bệ hạ cũng để Nguyên gia cùng Hiền giả lục viện hợp tác, nếu đã như vậy thì kỹ thuật đương nhiên là tương thông, con tin rằng Nguyên gia cũng có thể có được một số kỹ thuật mới từ trong đó, sau đó căn cứ vào kỹ thuật mới để nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới của riêng mình. Thật ra phương diện này muốn ẩn núp bao lâu, con thấy là chuyện không thể nào, trước tiên, hãy đặt ra ưu thế thật lớn đã.
.Nguyên Hi gật gật đầu.
.Dọc đường hai người nói chuyện về sự phát triển trong tương lai, lắc lư đi tới Nguyên gia bảo, hai người vừa mới vào cửa, Nguyên Mẫu Đơn đã vội vàng chạy ra đón.
.- Đại bá, bệ hạ tìm người có phải là vì chuyện giống lúa mới không phu quân, chàng cũng đến à! Nói được nửa câu, Nguyên Mẫu Đơn mới phát hiện ra Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Phu nhân nhìn thấy ta, đều dùng giọng điệu kinh ngạc này, vi phu thật sự áy náy a!
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng lườm hắn một cái, làn da nhẵn mịn lộ ra một tia hồng nhuận. Nguyên Hi cười ha hả, nói: - Đúng rồi, Mẫu Đơn, làm sao con biết được?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Đại bá, người mới vừa đi không lâu, thư của Nguyên Kiệt đã gửi đến, nghe nói là nhờ trạm dừng chân đưa đến.
.Nguyên Hi nói: - Trên thư nói gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vẫn là vấn đề nhân lực, giữa lúa sớm và lúa muộn, khoảng cách thời gian thực sự là quá ngắn, hơn nữa một khi chậm trễ thời cơ, chỉ sợ lúa muộn sẽ thất bại, tuy chúng ta đã chuẩn bị đủ nhiều nhân lực rồi, nhưng thật sưh đến lúc thu hoạch gấp thì vẫn có vẻ lực bất tòng tâm, Nguyên Kiệt còn mời không ít người bên ngoài đến hỗ trợ thu hoạch gấp.
.Nói xong, nàng đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hiểu rồi, ta sẽ nghĩ cách cải thiện nông cụ, nhưng việc này nàng cũng biết, không thể gấp được. Nguyên Hi nói: - Hàn Nghệ nói không sai, việc này không thể gấp được, nếu nhân lực đã không đủ, vậy thì trước tiên bảo bên Lĩnh Nam không cần trồng vụ hai vội, tạm thời lấy việc khai khẩn đất đai làm chính. Ngoài ra, dụng cụ cũng chỉ là một mặt, không thể ký thác tất cả hy vọng lên dụng cụ được, nhân lực mới là quan trọng của quan trọng, xem ra phải bảo bên phía Nguyên Phỉ nghĩ cách kiếm được đầy đủ nô lệ trên mấy hải đảo kia sớm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận