Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1419.2: Từ dưới đi lên.

.Sau khi đạt được sự đồng ý của tất cả mọi người, Lý Trị lại nói:
.- Về phần phân chia quyền lực hành chính như thế nào, trẫm đã quyết định tiếp nhận đề nghị của Hàn Nghệ, thi hành phương thức quản lý từ dưới lên, như thế vừa có thể chiếm được tín nhiệm của dân chúng Tây Bắc, còn có thể tránh cho quan viên làm việc thiên tư, phá hư kế hoạch lớn của quốc gia ta.
.Đây là điểm khác nhau lớn nhất so với ban đầu, cũng là điểm tranh luận kịch liệt nhất.
.Bởi vì khu vực cũ từ xưa đến nay là phương thức thống trị từ trên xuống dưới, trung ương quản Thứ sử, Thứ sử quản Huyện lệnh, từng bậc từng bậc thống trị đi xuống, từ đó hình thành thống trị tập quyền cao độ.
.Nhưng vì luật thuế của điều lệ thương nhân dẫn đến chính sách ắt phải đi từ dưới lên, tình hình kinh tế của bách tính địa phương quyết định tài chính của một huyện, mà tài chính trực tiếp liên quan đến chính sách, Huyện lệnh không có tiền, y còn có thể làm gì, nhưng thu bao nhiêu tiền, cũng không phải là một mình y định đoạt.
.Tương đương chính sách này là từ dưới khởi xướng, như vậy hiển nhiên là châu cũng mất đi quyền quản hạt tuyệt đối đối với huyện, ví như Đình Châu chỉ có có quyền quản hạt tuyệt đối đối với Đình Châu, đối với huyện xung quanh thì rất khó quản, mấy nha dịch trong huyện ta, cũng không phải là Thứ sử ngươi định đoạt, mà là thuế vụ quyết định, trừ phi ngươi tự bỏ tiền riêng ra thì đương nhiên không có vấn đề, ngược lại là Thứ sử các ngươi muốn hưởng thụ, muốn gia tăng chi tiêu, ngươi còn phải tìm ta xin tiền, bởi vì so sánh với châu mà nói, tài chính của huyện trực tiếp quyết định tài chính của châu, tài chính của Đô hộ phủ lại là do châu quyết định, từng bậc từng bậc hướng lên trên.
.Đương nhiên, đây cũng không phải là nói tù trưởng bản địa hoàn toàn làm chủ, điều này cần quan phủ và dân chúng liên hệ với nhau, mọi người thương lượng mà xử lý, đây là tước đoạt quyền bóc lột, áp bách dân chúng của quan phủ.
.Đây cũng là một nguyên nhân vô cùng quan trọng mà Lý Trị đáp ứng, là vì cứ như vậy, một là Thứ sử không có cơ sở tập quyền, ngươi muốn tạo phản, ngươi một không có tiền, hai không có người, quyền lực lại là phân tán cực độ, ngươi lấy mạng ra mà tạo phản a. Lý Trị chưa từng tham vọng nói muốn dựa vào bóc lột dân chúng Tây Bắc để phát tài, vấn đề là núi cao hoàng đế ở xa, lấy lợi ích cá nhân mà nói, Thứ sử nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp bóc lột dân chúng, bằng không làm quan để làm gì, nhưng lỡ như tạo thành hỗn loạn, sẽ tạo thành tổn thất vô cùng lớn đối với chính phủ trung ương, triều đình xuất binh trấn áp một lần, cũng bằng ngươi tham cả đời.
.Lúc trước Trần Thạc Chân tạo phản đều là do những tên Huyện lệnh khốn kiếp kia tạo thành, không có liên quan tới Lý Trị, nếu Lý Trị biết được, y nhất định sẽ phát lương thực, lúc ấy Đại Đường đã khôi phục lại, cứu tế một huyện là không có vấn đề, nhưng tổn hại lại là lợi ích của Lý Trị, bị chửi cũng là Lý Trị, Lý Trị thực cảm thấy oan uổng, y cũng muốn ngăn chặn loại tình huống này phát sinh.
.Còn một điều là, huyện quyết định tài chính của châu, nhưng châu không thể quyết định tài chính của trung ương được, đạo lý rất đơn giản, sở dĩ huyện hạn chế quyền lực của châu, đó là bởi vì huyện có thể ảnh hưởng đến tài chính của châu, nhưng tài chính triều đình thì không cần Tây Bắc ngươi chống đỡ, chút thu nhập từ thuế đó của Tây Bắc ngươi, còn chưa đủ cho quan viên chúng ta ăn uống chi tiêu một năm, chỉ cần các ngươi có thể tự cấp tự túc, chớ liên lụy đến tài chính của trung ương là được rồi, nhưng trái lại, chính sách là trung ương định, điều lệ thương nhân cũng là thông qua trung ương cho phép mới có thể thi hành.
.Chỉ là đối với vương triều Trung Nguyên trước mắt mà nói, Tây Bắc cần phải yên ổn, là thi hành Hán chế, dung hợp dân tộc, thành lập nên chính quyền thống nhất, điểm xuất phát của chính sách này là hỗ trợ hai địa phương dung hợp hoàn thành quá độ. Đợi khi hoàn thành thống nhất tuyệt đối, sau này vẫn có thể cùng tiến với thời đại, chính sách là có thể thay đổi, lúc trước Hàn Nghệ đem chính sách một phân thành hai, chính sách cơ bản là không thay đổi, Lý Trị cũng không muốn thay đổi, nhưng điều lệ thương nhân là ý đồ, cái này là có thể thay đổi.
.Lý Trị cũng là xuất phát từ ích lợi của mình, trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đáp ứng.
.Về phần an bài nhân sự, Lý Trị để Hàn Nghệ và Lại Bộ Thượng thư an bài một cấp bậc huyện, Thứ sử vẫn là do đại thần đề cử, hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm, điều này giống với ban đầu.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông nghẹn lời, cho bọn ta là kẻ ngốc sao, nếu phân chia quyền lực từ dưới lên, một bậc huyện kia mới là mấu chốt nhất, nhưng bọn họ cũng không tiện nói gì, chế độ an bài như vậy, từ ngũ phẩm trở xuống, Lại Bộ quyết định, từ ngũ phẩm trở lên, hoàng đế bổ nhiệm. Đương nhiên, bọn họ cũng không thèm, ai sẽ đưa tiền cho bọn họ, đi Tây Bắc mưu cầu nhất quan bán chức, đây là tiêu tiền tìm tội.
.Mặt khác, sau khi kiến thiết xong quan phủ, phải khẩn trương thi hành Hán tự, Hán ngữ, Hán học, phải thành lập học viện tại địa phương, tuyên dương văn minh văn hóa Hoa Hạ, gia tăng qua lại mậu dịch đối với Tây Vực, hòa hợp dân chúng hai địa phương.
.Thảo luận xong việc Tây Bắc, kế tiếp là bàn về Thổ Dục Hồn. Thổ Dục Hồn dù nói thế nào cũng là phiên quốc, Tây Bắc hiện nay là nhà mình, vậy thì đương nhiên bàn về Tây Bắc trước, sau bàn đến Thổ Dục Hồn, vô cùng thực tế.
.Mà hai đề tài thảo luận chủ yếu về Thổ Dục Hồn, là đóng quân và mậu dịch.
.Mà về đóng quân, Lý Trị dĩ nhiên hỏi Lý Tích trước, những người ngoài nghề các ngươi chớ xen mồm vào:
.- Tư không cho rằng phải phái bao nhiêu người đến thì được?
.- Năm ngàn người.
.Lý Tích trực tiếp nói thẳng, hiển nhiên là đã suy xét rồi.
.Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Vậy có phải là hơi ít hay không.
.Hắn cũng không biết rõ tình hình đóng quân này, Đường triều này không giống Tống triều, Tống triều là chế độ mộ binh, có bao nhiêu binh có thể phái bấy nhiêu binh, người ta chế độ phủ binh, ngươi cho dân chúng ra nước ngoài đóng quân, dân chúng sẽ không nguyện ý đi, nhưng mộ binh ít người như vậy, năm ngàn người này thật đúng là không ít.
.Lý Trị thoáng gật đầu, nhưng có vẻ có chút do dự, y cũng không biết năm ngàn người này có đủ dùng hay không.
.Lý Tích nói:
.- Bệ hạ xin yên tâm, năm ngàn đã đủ rồi. Năm ngàn binh lính này phối hợp đại quân mười ngàn binh lính của Thổ Dục Hồn, đủ để ngăn cản được hai bộ tộc Xích Hải, Bạch Lan tiến công, nếu Thổ Phiên điều đại quân đến xâm chiếm, như vậy ít nhất cũng phải tụ tập đại quân một trăm ngàn mới có thể phòng thủ được, nhưng binh có thể phái ra được, nhưng nuôi không nổi, bởi vậy sở dĩ thần đề nghị phái năm ngàn binh lính đến Thổ Dục Hồn, là để phòng ngừa bộ lạc xung quanh đột nhiên tập kích, và tranh thủ đủ thời gian cho viện quân của chúng ta.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức nói:
.- Thần tán thành đề nghị của Tư không, mặt khác thần cho rằng quân phí của năm ngàn binh lính này, theo lý nên do Thổ Dục Hồn xuất ra.
.Hứa Kính Tông nói:
.- Lý Trung thư nói có lý, chúng ta xuất binh là bảo vệ bọn họ, không có lý nào còn để chúng ta xuất tiền.
.Hàn Nghệ nghe vậy thấy buồn cười, bảo vệ bọn họ, các ngươi thật sự là tầm nhìn hạn hẹp, chúng ta là bảo vệ mình chứ, thật là. Hắn lập tức nói:
.- Bệ hạ, Thổ Dục Hồn trước mắt cũng cần phải cứu tế, ngay cả quân đội của mình cũng nuôi không nổi, đâu còn có thể nuôi được quân đội của chúng ta, còn nữa, nếu chúng ta đã đáp ứng xuất binh bảo hộ, hà tất còn để ý đến quân phí của năm ngàn người này.
.- Hàn ái khanh nói có lý, cũng chỉ là quân phí của năm ngàn người mà thôi, triều đình vẫn có khả năng bỏ ra được. Việc này giao do Binh Bộ Thượng thư đi an bài.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Lý Trị lại nói:
.- Tin rằng các vị ái khanh cũng biết, Hàn Thượng thư và Thổ Dục Hồn đã bàn thành công một vụ mua bán, dùng muối của Thổ Dục Hồn trao đổi vật tư cần thiết, việc này ——!
.Y vốn muốn nói việc này giao cho Hàn Nghệ đi xử lý, nhưng y còn chưa dứt lời, Lý Nghĩa Phủ đột nhiên nói:
.- Bệ hạ, về việc này, thần có cách nhìn khác.
.Lý Trị ồ một tiếng,
.- Ái khanh mời nói.
.Lý Nghĩa Phủ đầu tiên là hỏi:
.- Xin hỏi bệ hạ, mậu dịch lần này là triều đình và Thổ Dục Hồn tiếp xúc, hay là để cho thương nhân đi?
.- Việc này ——!
.Lý Trị nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thần cho rằng do triều đình phụ trách đàm phán, định quy củ xong, sau đó cho thương nhân đến mậu dịch.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Ta vẫn cho là chuyện này triều đình nên đến tiếp nhận.
.Lý Trị nghe rất tốt, ở phương diện kinh tế, y vẫn luôn dựa vào Hàn Nghệ, Lý Nghĩa Phủ cũng ít có phát biểu ngôn luận, không khỏi hỏi:
.- Vì sao?
.Hàn Nghệ cũng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, chẳng lẽ trong việc này còn ẩn chứa lợi nhuận gì sao?
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Hồi bẩm bệ hạ, thần cho rằng một loạt chính sách mà Hàn Thượng thư trợ giúp công chúa Hoằng Hóa chế định ở Thổ Dục Hồn đáng để Đại Đường chúng ta tham khảo.
.Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi ngẩn ra.
.Lý Trị nhíu nhíu mày nói:
.- Ý của khanh là, triều đình thi hành chuyên doanh muối.
.Hoá ra thằng cha này có ý định đánh vào thuế muối a! Hàn Nghệ không khỏi nhíu nhíu mày.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Không chỉ là muối, sắt, đồng và quặng cũng nên quy toàn bộ vào quốc gia chuyên doanh.
.Không đợi Lý Nghĩa Phủ nói cho hết lời, Lư Thừa Khánh lập tức hét lên:
.- Không thể, không thể, hành động này tuyệt không được a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận