Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 567.2: Cho ta một cơ hội học tập

.Người này tên Trương Duệ Sách, là Đại Lý Tự Thiếu Khanh. Lúc trước khi thẩm tra vụ án Phòng Di Ái, là ông ta dẫn đầu nương tựa vào Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng chính tên này vì nịnh bợ Trưởng Tôn Vô Kỵ, nên sau khi nhận được ám hiệu của Trưởng Tôn Vô Kỵ thì âm thầm thao túng, kéo toàn bộ những người không liên quan xuống nước, hôm nay ông ta cũng nhận hoàng mệnh, giúp Hàn Nghệ thẩm tra án này.
.Người còn lại thở dài: - Ngược lại ta thà là hắn không đến thẩm.
.Người này tên Lưu Yến, là Thị Lang Hình Bộ, đương nhiên, cũng là người của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trương Duệ Sách nói:
.- Vì sao?
.Lưu Yến nói: - Ngươi nghĩ xem, chúng ta một người là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, một người là Hình Bộ Thị Lang, cộng lại cũng sắp qua trăm tuổi rồi, thẩm án nhiều vô số kể, hôm nay lại phải làm trợ thủ cho một nông dân, thật sự là quá sỉ nhục mà. Nếu không phải nhóm Hữu Phó Xạ đã dặn trước, khi đó ta thể nào cũng cự tuyệt công việc này.
.Trương Duệ Sách nhíu mày, thở dài: - Còn cách nào chứ, nếu chúng ta không ở cạnh trông chừng, không biết chừng thằng nhãi Hàn Nghệ sẽ thẩm thành dạng gì nữa. Đúng rồi, ngươi nói coi có phải Hàn Nghệ cố ý kéo dài, đợi khi chúng ta không có mặt, hắn lại chạy tới thẩm?
.Lưu Yến cau mày nói:
.- Chuyện đó không thể đâu, nơi này là Đại Lý Tự, hắn chỉ cần đến đây thì ngươi có thể biết rồi, hắn có thể tránh được sao.
.- Nói vậy cũng đúng. Trương Duệ Sách gật đầu, đảo mắt, lại nói: - Vậy ngươi nói xem, lát nữa khi thẩm, chúng ta nên làm gì.
.Ngươi hỏi ta chuyện này? E rằng ngươi còn rõ ràng hơn ta nữa. Lưu Yến nói: - Lại chẳng phải chúng ta chủ thẩm, ngồi bên cạnh coi là được.
.Đúng lúc này, một quan sai đi đến, nói: - Khởi bẩm Thiếu Khanh, Hoàng gia Đặc phái sứ, Trịnh Ngự Sử, Vương Ngự Sử, Lư Ngự Sử đến đây.
.Trương Duệ Sách thở phào một hơi, nói: - Tiểu tử này cuối cùng cũng lộ diện rồi.
.Ông ta thà là thẩm án sớm một chút, cũng không muốn cứ ngồi mãi ở đây.
.Hai người hơi chỉnh trang một chút, rồi ra khỏi cửa.
.Đi vào hành lang, không nhìn rõ bóng người, chỉ thấy một người bước nhanh đến trước mặt bọn họ, còn hù cho bọn họ giật nảy, lại thấy người này chắp tay nói: - Hạ quan Hàn Nghệ bái kiến Trương Thiếu Khanh, Lưu Thị Lang.
.Ba người Vương, Trịnh, Lư cũng tiến lên chắp tay thi lễ.
.- Không dám. Không dám!
.Hai người giả vờ giả vịt chắp tay, nhưng đối với đám người Vương Huyền Đạo, bọn họ lại long trọng một chút, tuy không phải cùng phe, nhưng không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật.
.Hàn Nghệ lại ra vẻ xin lỗi nói: - Thật xin lỗi hai vị, hạ quan vì đêm qua không ngủ, sáng nay lại chạy đến ngoại ô thu thập manh mối, thế nên mệt mỏi không thôi, vốn chỉ muốn về nhà thay y phục rồi đến, nào biết vừa dính vào giường thì ngủ mất, kết quả - thật xin lỗi, xin lỗi.
.Bây giờ Hàn Nghệ đang lúc nổi bật, Trương Duệ Sách cũng không dám cứng đối cứng với hắn, ngoài cười trong không cười nói: - Không sao, không sao, Đặc phái sứ làm việc thận trọng, ta đã nghe qua từ sớm, có thể hiểu, có thể hiểu. Nói đoạn, ông ta lại nói:
.- Không biết Đặc phái sứ định khi nào thẩm án?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Ta đã làm trễ nải nhiều thời gian rồi, nếu hai vị đều chuẩn bị xong rồi, thì bây giờ thẩm.
.Trương Duệ Sách gật đầu nói: - Vậy được, vậy bây giờ thẩm đi.
.Hàn Nghệ lập tức đưa tay nói: - Xin mời nhị vị ngồi.
.Lưu Yến khoát tay nói: - Không không không, ngươi là chủ thẩm, theo lý ngươi nên ngồi ghế trên, chúng ta ngồi một bên nghe là được.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này sao có thể, ta là một tiểu tử, sao có thể ngồi trên hai vị chứ, không được, không được.
.Ngươi cứ lên ngồi là được, cần gì phải nhấn mạnh một phen, ngươi rõ ràng là thành tâm muốn chúng ta khó chịu nha! Vẻ mặt Lưu Yến có chút không nhịn được, nói: - Chuyện này không liên quan đến chức quan, bối phận gì cả, chỉ là quy củ như thế, chúng ta không thể làm hỏng quy củ.
.- Như vậy à!
.Vẻ mặt Hàn Nghệ khó xử, nói: - Vậyvậy hạ quan cung kính chi bằng tuân mệnh.
.- Mời mời mời!
.Lưu Yến lười nói nhảm với Hàn Nghệ ở đây.
.Sau một phen dông dài, cuối cùng mọi người đã ngồi xuống, Hàn Nghệ ngồi chính giữa, Lưu Yến, Trương Duệ Sách ngồi bên trái, nhóm Trịnh Thiện Hành ngồi bên phải.
.Nhưng đợi thật lâu, Hàn Nghệ cũng không lên tiếng, Trương Duệ Sách đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Hàn Nghệ ngồi trên ghế mà ánh mắt dại ra, cánh tay hơi run rẩy, tò mò nói:
.- Đặc phái sứ, ngươi đang làm gì vậy?
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Trương Thiếu Khanh, hạ quan lần đầu thẩm án, không rõ quy củ của Đại Lý Tự, có phải là phải thực hiện nghi thức gì không.
.Nghi thức?
.Ngay cả ý mắng người Trương Duệ Sách cũng đã có rồi, miễn cưỡng nhịn xuống, nói: - Không cần, không cần, ngươi không phải quan viên Đại Lý Tự, không cần tuân theo quy củ Đại Lý Tự, ngươi thích thẩm thế nào thì thẩm thế đó.
.Ông ta cũng không muốn để Hàn Nghệ dính líu quan hệ gì đến Đại Lý Tự, mất mặt!
.- Thật sao?
.Vẻ mặt Hàn Nghệ ngây thơ nói: - Vậy vậy bình thường gọi tất cả lên một lượt, hay là gọi từng người lên vậy? Hay là có quy củ phải gọi ai lên trước không?
.Trương Duệ Sách chớp mắt, đây hoàn toàn là một con chim non nha, không nhịn được nói: - Tùy ngươi, tùy ngươi.
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười, nói: - Trương Thiếu Khanh, Đặc phái sứ lần đầu thẩm án, không hiểu lắm về một số quy củ, bệ hạ cũng vì thế nên gọi hai vị đến hỗ trợ Đặc phái sứ.
.Trương Duệ Sách sửng sốt, sau đó cười nói: - Nếu gọi tất cả lên một lượt, chỗ này chưa chắc đủ để đứng được cả, thông thường chúng ta thẩm án đều là cùng gọi một hoặc hai ba nhân chứng lên, chuyện này phải coi tình huống, cũng không có quy định phải gọi ai trước.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Đúng lúc này, Hình Ngũ đột nhiên đi đến, nhỏ giọng nói bên tai Hàn Nghệ mấy câu.
.Hàn Nghệ nghe xong, mặt không đổi sắc, lại gật đầu, lại nói với Trương Duệ Sách, Lưu Yến:
.- Hai vị, người nhà của người bị hại đã cực khổ chờ đợi cả ngày, bằng không chúng ta gặp họ trước vậy.
.Trương Duệ Sách nói rất có lệ: - Theo lý nên thế, theo lý nên thế.
.Ngươi muốn nói có lệ, ta khăng khăng muốn các ngươi xốc lại tinh thần, ta mẹ nó nghỉ ngơi dưỡng sức trước. Đầu tiên Hàn Nghệ sai người dẫn thê tử ba người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão, La Văn lên, sau đó lập tức nói với Lưu Yến và Trương Duệ Sách: - Lưu Thị Lang, Trương Thiếu Khanh, hạ quan thật sự là lần đầu thẩm án, không rõ lắm về quy trình thẩm án, cũng không biết nên hỏi thế nào, kính mong hai vị thẩm án trước, ta ngồi bên cạnh học tập vậy.
.Câu này mà tin thì là heo!
.Rõ ràng là nói lời khách sáo mà!
.Trương Duệ Sách cười nói: - Làm sao có thể được, ngươi là chủ thẩm, đương nhiên là ngươi thẩm.
.Nào ngờ vẻ mặt Hàn Nghệ vô cùng nghiêm túc nhỏ giọng nói: - Trương Thiếu Khanh, hạ quan cũng muốn thẩm, nhưng hạ quan bây giờ không biết mở miệng thế nào, còn phải học tập hai vị tiền bối nhiều hơn, hạ quan xin hai vị tiền bối giúp đỡ, thẩm trước đi, cho ta cơ hội học tập.
.Trương Duệ Sách bối rối, nhìn ánh mắt Hàn Nghệ, không giống như khách sáo mấy câu nha, không khỏi cùng Lưu Yến hai mặt nhìn nhau, hai người đều đầu đầy sương mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận