Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 350: Cái gọi là quốc gia cường thịnh đâu

.Hiện giờ một nhà Trưởng Tôn Vô Kỵ độc đại trong triều. Hơn nữa năng lực chính trị của Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thực là vô cùng kiệt xuất. Dù sao cũng đã làm tể tướng 30 năm, có rất nhiều chuyện đến tay ông ta, đều xử lý được. Cùng phe với Trưởng Tôn Vô Kỵ dĩ nhiên là phải lén trao đổi trước. Có kết quả rồi mới đem lên điện nói. Như vậy thì không cần thảo luận nữa, hơn nữa phe của Trưởng Tôn Vô Kỵ từ sau vụ án của Phòng Di Ái, làm sao còn dám nói lung tung nữa.
.Cộng thêm mấy năm gần đây không phát sinh chuyện gì lớn. Cho nên triều đình cũng hết sức yên ổn.
.Tất cả những thứ này làm cho Lý Trị rất phiền muộn. Y muốn làm ra một chút thành tích. Nhưng cả ngày không có một chuyện nào, làm thế nào để thể hiện bản thân. Sự phiền muộn tích lũy lâu ngày, cuối cùng cũng bắt đầu bạo phát.
.Đồng thời, Hàn Nghệ cũng hiểu rồi. Vì sao Lý Trị muốn hắn đứng ở nơi này. Đơn giản là muốn lấy hắn làm tấm gương. Các người nhìn xem, hắn chỉ là một nông phu, chỉ cần tấm lòng hướng về ta, ta sẽ cất nhắc hắn, cho hắn đầy đủ đãi ngộ hậu hĩnh. Ngưỡng mộ không? Ngưỡng mộ thì hãy về phe của ta.
.Nhưng mà như vậy cũng không có tác dụng gì.
.Ai cũng biết rằng, việc bổ nhiệm này có thể thực hiện được, bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ không phản đối tích cực, bằng không, chắc chắn là không thực hiện được.
.Không có ai dám kết luận lời này của Lý Trị là nhằm vào Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng vấn đề là, nguyên nhân căn bản nằm trên người Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Hiện giờ bọn ta đều không nói, ngươi cũng không thể đem hết bọn ta ra giết được. Nhưng nếu như có người nói, có thể sẽ đắc tội với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Cân nhắc hơn thiệt, dĩ nhiên là không nói.
.Hàn Nghệ lẩm bẩm, Hoàng đế vừa mở miệng là nổi đóa, dễ nhận thấy là đã sớm có chuẩn bị. Âm thầm cân nhắc, y gọi ta tới, không phải là muốn ta gián nghị chứ. Lão đại, ta cũng rất muốn gián nghị, nhưng vấn đề là ta căn bản không biết tình hình, ta làm thế nào để đi gián nghị, hơn nữa ta đứng ở đây cũng có rất nhiều người không thích. Nếu như ta còn nói, chẳng phải là sau khi bãi triều sẽ bị bọn họ đánh hội đồng đến chết sao.
.Lời này không thể nói a.
.Hàn Nghệ núp ở phía sau, cúi đầu, thưởng thức giày mình mới mua. Hắn hiện giờ, làm biển hiệu thì được, nhưng làm vũ khí sử dụng thì không được.
.Đã nói đến như thế mà không có người lên tiếng. Lý Trị đợi rất lâu, nhìn tình hình không khỏi giận dữ, bỗng nhiên lớn tiếng hét lên: - Gián nghị đại phu Tiêu Quân có đây không?
.Một người đàn ông trung niên mình mặc áo bào tím bước ra, nói: - Có thần.
.Phàm là nghe tới người họ Tiêu, chắc chắn là xuất phát từ Lăng Lan Tiêu Thị. Hàn Nghệ không khỏi liếc mắt nhìn vài cái.
.Kỳ thực là Tiêu Vô Y đã sớm đem tình hình Tiêu gia bọn họ nói cho Hàn Nghệ. Phụ thân của Tiêu Quân và phụ thân của Tiêu Vô Y là đường huynh đệ.
.Lý Trị hiện giờ cũng tức giận, phẫn nộ nhìn Tiêu Quân: - Ngươi là gián nghị đại phu, lại không nói một lời nào trên đại điện này, giống như mộng du. Trẫm còn nhớ lúc Ngụy công nhậm chức gián nghị đại phu. Tấu chương giống như bông tuyết bay trước mặt phụ hoàng. Quân và thần thậm chí còn thảo luận từ sáng cho tới chiều. Ngụy công còn thao thao bất tuyệt. Không lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
.Tiêu Quân chắp tay nói: - Khởi bẩm bệ hạ, thần sao dám so với Ngụy công. Hơn nữa thần còn có phúc khó nói.
.Lý Trị sửng sốt, nói: - Có phúc khó nói?
.Tiêu Quân vuốt cằm nói: - Chính thế. Trong năm Trinh Quán, ngoài có cường địch, chiến sự không ngừng. Trong có tai họa, dân chúng lầm than, nhiều việc, vì thế kêu than nhiều. Nhưng ngày nay. Đại Đường ta quốc gia cường thịnh, bên ngoài không có địch xâm phạm, bách tính ở biên giới an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, tứ hải thái bình, không có chuyện lớn gì. Thần là gián nghị đại phu, nếu vô cớ kiếm chuyện, vô căn cứ, cũng chẳng có kết quả gì. Dùng cái này để thể hiện mình thực hiện hết phận sự, chẳng phải là đầu đuôi lẫn lộn. Phụ kỳ vọng của thánh thượng.
.Quần thần đều gật đầu.
.Không hổ là gián nghị đại phu. Quả thật là nói được. Hàn Nghệ nghe vậy thầm khâm phục.
.Những lời này nói ra, làm cho mặt của Lý Trị biến thành màu xanh.
.Ngươi lấy ta so với Ngụy Trưng, quả thật ta không bằng. Nhưng ta cũng không phải không có tài cán gì. Sự tình vốn dĩ ít, cho dù là Ngụy Trưng có tới. Ông ta cũng không thể chịu khó như thời Trinh Quán được.
.Nhưng Lý Trị đang nổi nóng, chỉ vào Tiêu Quân nói: - Vậy ngươi nói trẫm không có việc gì thì kiếm chuyện rồi.
.- Thần không có ý này. Tiêu Quân mặt oan ức nói.
.- Một quốc gia lớn như này, trẫm không tin là mọi người dân đều không phải lo cơm ăn áo mặc. Làm sao có thể không có chuyện gì để nói.
.Lý Trị cũng có chút không thèm nói đạo lý nữa. Nghị sự của triều đình, chắc chắn là phải xuất phát từ đại cục. Một người bách tính không có cơm ăn. Không thể nào đem lên triều đình để nói. Nếu thật là như vậy ngươi đừng có hạ triều nữa. Đúng thật là phải nói từ sống cho tới lúc chết.
.Quần thần "Sợ hãi", khom người hô to: - Chúng thần có tội!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, đám người Chử Toại Lương cũng cúi đầu không nói, dường như là đã định trước.
.Hàn Nghệ nhìn thấy, đây là cái gì? Đây chính là một loại thể hiện thực lực.
.Đúng lúc này, một người đứng ra, nói:
.- Vi thần có bản tấu.
.Người này là là Hộ bộ Thị lang Đới Kế, cũng là người của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Lý Trị hiện tại cũng mặc kệ đối phương là ai, y hy vọng có người nói chuyện. Hiện giờ chỉ cần có người mở miệng, tức là ủng hộ y, vội nói: - Đới ái khanh có chuyện gì tấu?
.Đới Kế lập tức nói: - Thần muốn tố cáo Hàn Nghệ tự xây dựng chợ, nhiễu loạn phường thị. Làm cho thương nhân ở hai chợ đông tây ai oán. Hơn nữa người này ngang ngược, gióng trống khua chiêng khai trương tụ tập, tổn hại pháp luật của triều đình ta. Thật đáng tội chết.
.Lý Trị nghe vậy thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi. Ta cho ngươi nói, ngươi lại tố cáo tâm phúc của ta, có kiểu ăn hiếp như này sao! Hơn nữa Đới Kế còn nói Hàn Nghệ ngang ngược. Nghĩa là nói Hoàng đế đang bao che hắn à?
.Lý Trị đúng là tự mình hại mình a.
.Quần thần lập tức chấn hưng tinh thần. Lời này đúng là nói quá khéo. Cho dù là là Chử Toại Lương, đám người Liễu Thích đều lộ ra sắc mặt vui vẻ.
.Duy chỉ có một mình Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày không nói, dường như cảm thấy hết sức bất mãn.
.Hàn Nghệ cũng ngu luôn. Trong hoàn cảnh nghiêm minh như này, sao lại có thể đổ chuyện lên đầu hắn. Đã nói là quốc gia đại sự mà. Trong lòng phẫn nộ. Ta đã đứng ra tới cửa, một tiếng không nói. Ngươi còn muốn tố cáo ta, còn đáng tội chết nữa. Ta chết con mẹ ngươi a.
.Lý Trị tạm thời ngây người, sau đó mới tỉnh ngộ, trong lòng không biết làm sao. Nếu như y ngăn lại thì sau này y còn dám mở miệng sao? Như vậy quần thần sẽ nghĩ, là ngươi cho chúng ta nói. Chúng ta nói rồi ngươi lại ngăn lại. Vậy thì ngày sau ai còn để ý tới ngươi. Khẽ ho một tiếng, nói: - Hàn Nghệ.
.- Có vi thần.
.Hàn Nghệ bước lên, trong lòng thầm nghĩ. Vừa mới làm quan không đến nửa canh giờ đã bị người ta cáo tội. Ta đúng là người đầu tiên của Đại Đường rồi. Được thôi, nếu như các ngươi đã muốn kéo ta xuống nước. Ta cũng không để cho các ngươi dễ sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận