Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 615 Tạo món nợ tình ngườ

.- Cái gì ? Ngươi nói có kẻ ám sát ngươi ?
.Lý Trị vốn dĩ còn đang hao tổn tinh thần vì việc chiêu dụ thế lực trong triều, bỗng nhiên Hàn Nghệ vào cung, lại còn báo cho y biết một tin như vậy, không khỏi phẫn nộ đập bàn đứng dậy, hoảng hốt nhìn Hàn Nghệ trước mặt mình.
.Võ Mị Nương bên cạnh vẻ mặt cũng vô cùng kinh hãi.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.- Làm gì có lý đó !
.Lý Trị giận dữ quát lên một tiếng. Y chỉ có một tâm phúc là Hàn Nghệ, ám sát Hàn Nghệ, tương đương với việc ám sát một nửa thiên mệnh của y, y nói: - Ngươi có biết đây là kẻ nào làm không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Vi thần cũng không rõ lắm, vi thần đã từng đắc tội với không ít người, nhưng trong số đó có 2 nhóm người có khả năng nhất, một chính là dư nghiệt của Trần Thạc Chân, hai là người bên phía Trương Minh.
.Lý Trị nghe xong liền nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Ngươi yên tâm, bất kể là kẻ nào đi chăng nữa, trẫm nhất định sẽ bắt được tên hung thủ này.
.Võ Mị Nương nghe thấy khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Bệ hạ xin hãy bớt giận, hiện giờ là thời điểm vô cùng nhạy cảm, nếu như việc này truyền ra ngoài, e là sẽ bất lợi cho bệ hạ.
.Lý Trị ngẩn người, nói: - Sao lại nói vậy ?
.Hàn Nghệ đáp: - Bệ hạ, bất kể có thể tìm ra được hung thủ hay không, một khi việc này bị rêu rao ra ngoài, thì các vị đại thần còn lại sẽ nghĩ ra sao ?
.Lý Trị trừng mắt, rồi lập tức nhíu chặt hai hàng lông mày, quả thật vừa rồi y có ý muốn làm lớn chuyện, nhưng nghĩ lại, mặc dù có khả năng là phía Trương gia, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ tuyệt đối không thể phái người đi ám sát Hàn Nghệ, muốn vu cáo cũng rất khó, nhưng nếu vu cáo bất thành, hậu quả ngược lại sẽ gây bất lợi cho y, bởi những phái trung gian, trông thấy kẻ mình nương tựa vào, đến cả sự an toàn tính mạng cơ bản nhất cũng không bảo đảm, thì ai còn dám nương tựa vào ngươi. Hoặc là ngươi chắc chắn nhất định có thể bắt được hung thủ, hơn nữa còn có thể đả kích Trưởng Tôn Vô Kỵ, phô trương cho rõ hoàng uy một lần, nhưng nếu không chắc chắn, thì vẫn nên kiềm chế một chút.
.Vì hiện giờ y đang tăng cường chiêu dụ thế lực trong triều, bất kì một động tĩnh nhỏ nào cũng đều có thể thay đổi thế cục trong triều, nghĩ tới đây, y không khỏi lại lo lắng nói: - Nhưng việc này làm sao mà giấu diếm được.
.Hàn Nghệ đáp: - Việc này chỉ có vi thần và người của Nguyên gia biết, nhưng thần tin Nguyên gia nhất định sẽ ban lệnh cấm khẩu, bọn họ cũng không muốn bị cuốn vào trận đấu này, vì thế chỉ cần chúng ta không nói, sẽ không thể có ai hay biết.
.Võ Mị Nương đột nhiên lên tiếng: - Bệ hạ, ta thấy lời Hàn Nghệ nói rất có lý, thông thường đối với những kẻ ám sát mà nói, đều là tử sĩ, kể cả có bắt được bọn chúng, e là cũng chẳng điều tra ra chuyện gì, mà bây giờ lại đang là giai đoạn nhạy cảm, mọi chuyện hãy cứ bàn mưu tính kế trước rồi sẽ tiến hành sau.
.Việc này nếu làm lớn thật, có thể sẽ không chấm dứt được, thế lực của bọn họ hiện giờ làm sao có thể chống lại được Trưởng Tôn Vô Kỵ, rốt cuộc, chắc chắn vẫn là tự mình chuốc lấy phiền toái.
.Lý Trị lộ vẻ lo âu nói: - Nhưng ngày nào còn chưa bắt được tên hung thủ này, Hàn Nghệ còn vô cùng nguy hiểm, nếu Hàn Nghệ thực sự có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tình hình chẳng phải là sẽ còn tồi tệ hơn sao.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ chẳng phải vẫn đang âm thầm điều tra hung thủ sát hại Tưởng Hiến đó ư ? Sao không mượn cớ đó để âm thầm điều tra đám thích khách này.
.- Như vậy cũng được.
.Lý Trị gật đầu, bỗng nhiên hỏi: - Phải rồi, có phải là do hung thủ ám sát Tưởng Hiến làm không ?
.Hàn Nghệ tỏ vẻ trầm ngâm đáp: - Hung thủ ám sát Tưởng Hiến là một cô gái, hơn nữa lại còn vô cùng ngang ngược, thế nhưng đám thích khách này đều là nam, thủ pháp gây án cũng rất chuyên nghiệp, có lẽ không cùng một nhóm.
.Lý Trị ừ một tiếng, cân nhắc hồi lâu, hắn vẫn quyết định theo ý kiến của Hàn Nghệ: - Trẫm sẽ phái vài người theo bảo vệ ngươi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Không cần đâu, có Hình Ngũ là được rồi, sở dĩ lần này vi thần rơi vào tình huống thảm hại như vậy, đều là do không có sự chuẩn bị, chỉ cần từ nay về sau cẩn thận một chút, đối phương sẽ khó mà có cơ hội hạ thủ.
.Lý Trị lo lắng nói: - Nhưng địch ở trong bóng tối, ngươi ở ngoài sáng, chung quy vẫn là không thể phòng bị được !
.Hàn Nghệ suy nghĩ giây lát, nói: - Bệ hạ, kẻ ám sát thần lần này, có khả năng nhất chính là Trương Minh và dư đảng của Trần Thạc Chân, mà dư đảng của Trần Thạc Chân vốn đang bị truy nã, hiện giờ bọn chúng ám sát thất bại, thần đoán bọn chúng không dám ló đầu ra lần nữa đâu, nếu như là Trương Minh, thì vi thần chỉ cần gặp một người, là có thể hóa giải được nguy cơ.
.Võ Mị Nương nói: - Thái úy.
.- Không sai !
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần thấy chuyện này bất kể là do kẻ nào làm, đều nhất thiết phải cho thái úy biết.
.Lý Trị gật đầu, nghĩ thầm, tuy rằng không tiện làm lớn chuyện, nhưng cũng có thể mượn chuyện này gâu chút áp lực lên Trưởng Tôn Vô Kỵ, gật đầu nói: - Vậy ngươi đi gặp thái úy nói đi.
.- Vi thần tuân mệnh.
.Kỳ thực việc này, Hàn Nghệ vốn dĩ không muốn làm lớn, bởi hắn là kẻ ăn cơm của ba nhà, trước khi chưa chắc chắn, hắn tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hắn cũng hoàn toàn có thể liên minh với Nguyên Mẫu Đơn đem giấu nhẹm chuyện này đi, nhưng hắn lại không làm vậy, mà vừa về đã lập tức vào cung báo cho Lý Trị, thứ nhất, nếu như việc này hắn đem giấu, thì người ta chẳng phải sẽ ngày ngày phái sát thủ tới ám sát hắn, hắn bắt buộc phải bảo vệ cho tính mạng của bản thân trước, tiếp đó, chính là để Lý Trị nhớ lấy lòng trung thành của hắn, tính mạng ta quan trọng, nhưng ta vẫn suy nghĩ từ góc độ của ngươi, vì thế thà mạo hiểm tính mạng của chính mình, đây chính là trung thành, đây chính là tình người.
.Nếu như đây là người khác, hẳn đã quỳ dưới chân hắn khóc cha gọi mẹ rồi, nếu vậy, sẽ chỉ làm khó cho Lý Trị, nói không chừng còn có thể vì thế mà thất bại thảm hại, giống như tên Hứa Kính Tông kia, bị Trưởng Tôn Vô Kỵ dạy dỗ một trận, liền sợ đến chết khiếp, xúi giục Lý Trị đi nói lý lẽ cho ông ta, khiến Lý Trị cũng mặt cắt không còn giọt máu.
.So sánh với nhau, cao thấp phân biệt rất rõ ràng.
.Nhìn từ phản ứng vừa rồi của Lý Trị, có thể thấy y rất áy náy về chuyện này với Hàn Nghệ, nhưng lại vô cùng cảm động, bậc trung thần như thế này ngươi có thể đi đâu mà tìm.
.Như vậy là đủ rồi.
.Mặt khác, Hàn Nghệ căn bản không hề lo lắng về đám thích khách, bởi hắn đã đoán chắc kẻ đó nhất định là người bên phía Trương Minh, vì thế chỉ cần đi gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ, việc này sẽ có thể được giải quyết được ngay, vì Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể nào để hắn lâm vào nguy hiểm, dù gì hắn cũng là một lá bài mấu chốt của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Hắn cũng buộc phải lợi dụng mối quan hệ hai bên này để giúp mình bảo vệ tính mạng.
.Vì thế sau khi xuất cung, hắn liền đi thẳng về phía phủ Thái úy, giống như trên, hắn cũng phải khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ nhớ lấy lòng trung thành của mình.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bỗng dưng thấy Hàn Nghệ tới, hơn nữa lại còn gây sự chú ý như vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, trong lòng mơ hồ có chút cảm giác bất ổn, sau khi nghe chuyện Hàn Nghệ gặp thích khách, càng không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
.Nhưng đó chỉ là nhất thời, ông ta rất nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi từ thời Xuân Thu, thích khách là chuyện rất thường xuyên, ông ta nói: - Ngươi cho rằng việc này là do kẻ nào làm ?
.Hàn Nghệ rất thẳng thắn nói: - Ta cho rằng việc này là do người của Trương gia làm.
.Tuy rằng người hắn từng đắc tội rất nhiều, nhưng kẻ thực sự muốn dùng thủ đoạn này để trị hắn đến đường chết, lại còn có loại thế lực như vậy, e rằng cũng chỉ có Trần Thạc Chân và Trương Minh thôi, nhưng khả năng là đám dư nghiệt của Trần Thạc Chân không lớn, dù gì Trần Thạc Chân cũng liều mạng cứu hắn, đương nhiên cũng có khả năng là do Trần Thạc Chân cố tình lừa gạt, nhưng Hàn Nghệ không hiểu mục đích Trần Thạc Chân làm như vậy là gì, hơn nữa tình huống lúc đó cũng không giống như đang diễn, dù gì mấy lần trước đó hắn đều tìm được đường sống trong chỗ chết.
.Vì thế có khả năng nhất vẫn là Trương Minh, Trương Minh đi đày, Trương gia gặp phải không ít đả kích, mà chuyện này vẫn luôn do Hàn Nghệ thẩm tra, chỗ bất công cũng là điều đâu cũng có thể thấy được, sau khi bao nhiêu người đồn đại, rất nhiều đại thần đều nói là Hàn Nghệ vu oan cho Trương Minh, Trương gia muốn báo thù Hàn Nghệ cũng hoàn toàn có khả năng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày không lên tiếng, ông ta cũng đã mơ hồ đoán ra điều gì, suy nghĩ một hồi, ông ta mới nói:
.- Bệ hạ biết việc này không ?
.Hàn Nghệ đáp: - Ta vừa từ hoàng cung ra, là bệ hạ cho phép ta tới đây. Chuyện này dù sao cũng không phải chỉ một mình ta biết, nếu chỉ nói với Thái úy, mà không báo với bệ hạ, chẳng may lộ ra ngoài, có khả năng ta sẽ bại lộ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, hơi lộ vẻ lo âu hỏi: - Vậy ý bệ hạ thế nào ?
.Hàn Nghệ đáp: - Trong lúc này, bệ hạ khi chưa nắm chắc được bất cứ điều gì, nào dám làm bừa, dù sao chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc bệ hạ chiêu dụ thế lực, vì thế bệ hạ vẫn lựa chọn phương án âm thầm điều tra.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ là loại người thông minh đến thế nào chứ, vừa nghe xong liền lập tức hiểu ra ngay, Lý Trị không dám hành động thiếu suy nghĩ, ông ta lại càng không muốn, chuyện này một khi làm lớn lên, thì thực sự sẽ mất kiểm soát, duy trì được hiện trạng chính là điều ông ta khao khát nhất, từ trước tới nay đều là do Lý Trị gây chuyện, ông ta vẫn chọn bị động phòng thủ, gật đầu nói: - Chuyện này ngươi làm rất đúng. Ngươi cũng yên tâm đi, chuyện này lão phu nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.
.Hàn Nghệ gật đầu đáp: - Đa tạ thái úy. Trong lòng cũng đã yên tâm, Trương gia vẫn coi Trưởng Tôn Vô Kỵ là con ngựa đầu đàn, Trưởng Tôn Vô Kỵ nói một câu, Trương gia nhất định không dám làm càn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Hàn Nghệ, thở dài: - Là lão phu khiến ngươi chịu ấm ức rồi !
.Dưới góc nhìn của ông ta, Hàn Nghệ là người của ông ta, kết quả thân tín của ông ta lại sai người đi ám sát Hàn Nghệ, ông ta cũng biết chuyện của Trương Minh không thể trách Hàn Nghệ, đều là do Lý Trị muốn đoạt lấy Ngự Sử Đài, điều này thực quá châm biếm, vì thế ông ta cũng cảm thấy hổ thẹn với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thái úy quá lời rồi, ta đi trên con đường này, thì đã chuẩn bị kĩ cho mọi thứ rồi, chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu, cũng là trong tình lý, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, đã là may mắn lớn lao lắm rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi có biết không, lão phu thích ngươi nhất chính là ở tấm lòng độ lượng này của ngươi.
.Ngươi đương nhiên thích nhất rồi, cái loại tâm phúc vừa ngu xuẩn vừa trung thành lại còn được việc, ai lại không thích ! Hàn Nghệ cười nói: - Thái úy quá khen rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngừng cười, đột nhiên hỏi: - Phải rồi, chuyện của Thôi Nghĩa Huyền ngươi thấy thế nào ?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Chuyện này Thái úy chẳng phải đã giải quyết xong rồi ư ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Từ đâu mà nói như vậy ?
.Hàn Nghệ đáp:
.- Bệ hạ cố gắng dựng nên một chiêu bài phía Thôi Nghĩa Huyền, tranh thủ vì đó mà thu hút thêm nhiều thế lực ủng hộ người, nhưng ta xem trong triều vẫn còn vô cùng bình lặng, cho rằng Thái úy nhất định nghĩ cách để nén chuyện này lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khổ sở cười đáp: - Nhưng đây chỉ là phương pháp xử lý không triệt để. Chẳng ai có thể bảo đảm Thôi Nghĩa Huyền tiếp theo xuất hiện.
.Ánh mắt Hàn Nghệ bỗng chớp chớp mấy cái, nói: - Thái úy nói có lý, chuyện này phải thu hút sự cảnh giác mới phải, kỳ thực những quý tộc này bọn họ vẫn xem lợi ích của gia tộc là trên hết, hơn nữa bọn họ cũng vô cùng yêu quý danh dự của bản thân, ta đoán cũng chỉ có vài kẻ cá biệt đầu cơ trục lợi cá nhân sẽ chạy đến ủng hộ Võ Chiêu Nghi, nhưng sẽ phải chịu sự khiển trách trong gia đình, dù gì đây cũng không đúng với đạo đức, bởi vậy những kẻ này không đáng để lo nghĩ, ngược lại là những đại thần không biết lo nghĩ trước sau trong triều. Một khi bọn họ thoát ra ngoài, thì tình hình có thể sẽ trở nên càng thêm phức tạp.
.Đại thần mà hắn nhắc đến, chính là thứ tộc, những thứ tộc này vẫn luôn đứng ở thế trung lập. Bọn họ không có tư cách nương nhờ vào Trưởng Tôn Vô Kỵ, người ta đường đường là tập đoàn Quan Lũng danh tiếng, xem thường những thứ tộc này. Bọn họ cũng không chạy tới ủng hộ Lý Trị, bởi vậy trước giờ đều ở vị trí trung lập.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài:
.- Ngươi nói không sai, đây cũng là điều lão phu lo lắng nhất.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, trầm mặc không lên tiếng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: - Ngươi thấy chuyện này thế nào ?
.Hàn Nghệ suy nghĩ hồi lâu mới đáp: - Để ngăn ngừa hậu họa, Thái úy nên đưa nhiều người đáng tin cậy vào triều hơn, củng cố thế lực trong triều.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, bỗng đột ngột hỏi ngược lại: - Vậy còn phía Dương Tư Nột thì sao ?
.Hàn Nghệ lập tức đáp: - Thái úy, tính chất của Dương Tư Nột không giống với Thôi Nghĩa Huyền, Dương Tư Nột là do bệ hạ chủ động chiêu dụ, thân là thần tử, Dương Tư Nột cũng rất băn khoăn, ông ta bằng lòng ở lại kinh thành, thực lòng là bất đắc dĩ, ông ta thậm chí đã tính về Dương Châu sớm, nhưng vẫn muộn mất một bước. Chẳng giấu gì thái úy, ta cũng từng nói chuyện với ông ta, ông ta sẽ không ủng hộ Võ Chiêu Nghi, ông ta chỉ nguyện trung thành với bệ hạ, cho nên Thái úy hãy yên tâm về Dương Tư Nột.
.Kỳ thật trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng hiểu rõ, dù gì Dương Tư Nột cũng lấy danh nghĩa hiếu thuận, thỉnh cầu lưu lại Trường An, chưa bao giờ biểu lộ ra muốn ủng hộ cho Võ Chiêu Nghi, hôm nay lại nghe Hàn Nghệ nói vậy, thì đã hoàn toàn yên tâm, thực ra ông t acũng không dám động tới Dương gia lắm, dù gì Dương gia cũng là thế lực trực thuộc tập đoàn Quan Lũng.
.Sau khi ở lại phủ Thái úy một lát, Hàn Nghệ liền rời đi, bước ra khỏi cửa chính, sắc mặt Hàn Nghệ trở nên nghiêm nghị, dường như đang toan tính điều gì.
.Hàn Nghệ đi rồi, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức gọi một tên phụ tá tới, nói: - Ngươi lập tức thay ta đi Lương Châu một chuyến.
.Tỷ phu Trương Tông của ông ta là nhân sĩ Lương Châu, vì thế Lương Châu cũng là nơi Trương gia nắm thế lực.
.Sau khi Hàn Nghệ thăm hỏi khắp nơi thuận lợi, việc ám sát lần này, đã bị ém đi, Hàn Nghệ, Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ đều xuất từ nhiều nguyên nhân, vẫn chưa loan tin ra.
.Hàn Nghệ tuy rằng là người bị hại nghiêm trọng nhất trong vụ ám sát này, nhưng vì tính cách của hắn, dẫn đến việc hắn đối với vụ ám sát này vô cùng bình thản, vẫn chưa bị dọa tới mức thất kinh, trốn ở trong nhà không dám ló mặt ra khỏi cửa nữa, hơn nữa tính tình hắn cũng chẳng phải loại có thù tất phải báo, không phải ngươi tới giết ta, ta nhất định sẽ giết lại, hắn vẫn là xuất phát từ đại cục, từng giây từng phút hắn đều biết rõ, bản thân mong muốn điều gì nhất, bởi vậy hắn chọn phương thức ổn thỏa nhất và lại chính xác nhất để giải quyết việc này.
.Đồng thời, hắn cũng thu được sự tín nhiệm lớn hơn từ Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Thế nhưng, vì một loạt hành động của Trưởng Tôn Vô Kỵ, đem sự uy hiếp từ tấu chương kia của Thôi Nghĩa Huyền hạ xuống đến thấp nhất, những kẻ chứng kiến, thông thường đều là thứ tộc, mà nhìn dưới con mắt thứ tộc, Trưởng Tôn Vô Kỵ không động tới Thôi Nghĩa Huyền, chủ yếu là do sợ thế lực của Thôi thị, hơn thế Thôi thị cũng âm thầm tỏ thái độ, không ủng hộ Thôi Nghĩa Huyền, bọn họ từ đó mà nhìn ra Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn là người đứng đầu trong triều, đến cả Thôi thị cũng không thể không cúi đầu, vì thế bọn họ vẫn không dám làm bừa.
.Lý Trị vốn dĩ muốn mượn Thôi Nghĩa Huyền phản công quy mô lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị Trưởng Tôn Vô Kỵ cản trở.
.Thế cục lại một lần nữa vòng vào thế giằng co.
Bạn cần đăng nhập để bình luận