Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 536.2: Thật muốn đánh chàng một trận

.Hàn Nghệ nói: - Nếu cứ như vậy, tuy Tiêu Hiểu có thể sẽ trở nên tiến bộ hơn, nhưng không có nghĩa là y sẽ không ghi hận ta a. Hứ, lúc đầu đã nên làm như vậy, nàng cho y một trận nên thân, trở mặt với y, vậy thì chắc chắn y sẽ nghĩ hết cách cầu xin nàng tha thứ cho y, sau đó thì lúc này ta lại nhảy ra, giúp tỷ đệ các người làm hòa, như vậy thì, y sẽ vừa tiến bộ, cũng sẽ cảm kích ta, đúng thật là, lúc đó lại không nghĩ đến điểm này.
.Tiêu Vô Y trợn tròn hai mắt, nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, rốt cuộc trong bụng chàng còn giấu bao nhiêu chủ ý xấu nữa.
.Nàng vốn cho rằng mưu kế của Hàn Nghệ đã hết sức cao minh rồi, kết quả tên này mở miệng ra cũng chỉ một kế.
.Hàn Nghệ chân thành dị thường, nói: - Cái gì mà chủ ý xấu, đây là đại sự a. Ở trại huấn luyện ta nhiều lần có thể chiếm thế thượng phong, đó là vì đây là chỗ của ta, hôm khác khi ta đến nhà nàng, đó là chỗ của y, lỡ như y lợi dụng nàng để dày vò ta, vậy phải làm sao?
.Tiêu Vô Y nghe vậy ánh mắt sáng lên, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị.
.Hàn Nghệ thấy vậy thấp thỏm, vội vàng lên tiếng: - Ây ây ây, mỹ nữ, nàng đang nghĩ gì vậy?
.- Hả? Không có, ta không nghĩ gì cả.
.Tiêu Vô Y vội vàng chối.
.Tin nàng là xong rồi. Hàn Nghệ nói: - Nàng đừng có nghĩ liên hợp với đệ đệ nàng để chỉnh ta, ta là trượng phu của nàng, nữ nhân đã xuất giá chính là nước đã hắt ra ngoài, nàng tuyệt đối đừng mua dây buộc mình a.
.Tiêu Vô Y chột dạ đảo hai con mắt đẹp như sao, lắc đầu nói: - Không đâu, sao ta lại nghĩ như vậy được.
.Nàng sẽ không nghĩ như vậy, nàng sẽ không nghĩ như vậy, người khác sẽ gọi nàng nữ ma đầu? Mịa, ta nói thêm câu đó làm gì chứ, ta đây mới là mua dây buộc mình a! Hàn Nghệ thầm nghĩ, ta không thể không phòng tỷ đệ bọn họ, xem ra bây giờ phải lên kế hoạch rồi, đề phòng bất trắc.
.Tiêu Vô Y dường như tâm tình đột nhiên trở nên tốt, hai tay ôm lấy cánh tay Hàn Nghệ, đôi gò bồng đảo dính sát vào, cười dài nói: - Hàn Nghệ, hỏi chàng một câu.
.Hàn Nghệ cẩn thận nói: - Ta có quyền từ chối trả lời.
.- Câu hỏi này chàng nhất định sẽ trả lời. Tiêu Vô Y tràn đầy tự tin nói.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy sao? Vậy nàng nói trước thử xem.
.Tiêu Vô Y chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: - Nếu có một nữ tử vô cùng xinh đẹp thiện lương thích chàng, chàng sẽ làm thế nào?
.Hàn Nghệ nghĩ cũng không nghĩ, nói luôn: - Đương nhiên là cự tuyệt a!
.Tiêu Vô Y nghe vậy trong lòng vui vẻ.
.Nhưng lại nghe Hàn Nghệ nói: - Một mình ta chịu khổ thì thôi, không lý nào còn kéo theo người khác nữa, chịu khổ cùng với ta, việc thiếu đức như vậy, ta không làm được.
.Tiêu Vô Y ngẩn ngơ, nói: - Câu này của chàng là ý gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy nàng cũng nói xem, nàng hỏi câu này là có ý gì?
.Tiêu Vô Y ánh mắt nhìn loạn, nói: - Không có ý gì, ta chỉ là thấy trong nhà đại thần khác đều nuôi đến mấy thị thiếp, đang nghĩ có cần giúp chàng tìm vài thị thiếp hay không.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Đúng rồi! Thời đại này có thể tìm thị thiếp, nàng đúng là một câu đánh thức người trong mộng.
.Tiêu Vô Y cười hì hì nói: - Vậy chàng định muốn mấy thị thiếp, ta sẽ giúp chàng lên kế hoạch. Khóe mắt thì lại bắn ra hàn quang.
.- Đương nhiên là.
.Hàn Nghệ đột nhiên một tay ôm lấy Tiêu Vô Y, hôn chụt một cái vào má nàng, nói: - Đương nhiên là một người cũng không tìm a, nàng ở đây như hổ rình mồi, ta dám tìm sao. Vẫn không quên chế nhạo Tiêu Vô Y một câu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy là có tâm mà không có gan làm.
.Hàn Nghệ nói: - Căn bản đã không có suy nghĩ này rồi.
.- Ai tin.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói: - Mộng Nhi bọn họ ta còn không thèm nói đến, bây giờ lại có thêm một Cố Khuynh Thành bán diện khuynh thành, hơn nửa công tử của thành Trường An đều đánh nhau sứt đầu mẻ trán để gặp nàng ta một lần, còn có Nguyên Mẫu Đơn, đại mỹ nữ nổi danh Trường An, liều mình cứu giúp, còn có... còn có Dương Phi Tuyết, hồng nhan tri kỷ thanh mai trúc mã này, nếu chàng vô tâm, thì sao lại động vào bọn họ.
.Hàn Nghệ sầu não nói: - Vô Y, chuyện của ta và bọn họ, nàng biết rõ tất cả, hơn nữa, ta đã có nàng là thê tử rồi, lẽ nào tìm bọn họ là thị thiếp a, cho dù phu thê chúng ta đều đồng ý, người ta cũng sẽ không đồng ý, đây căn bản chính là chuyện không thể, nàng cứ nghĩ lung tung gì vậy.
.Còn nghĩ lung tung, Phi Tuyết người ta sớm đã trao trái tim cho chàng rồi. Tiêu Vô Y lẩm bẩm một câu, nói:
.- Cũng không thể nói như vậy, như Nguyên thúc thúc kia, không thiếu nữ tử của danh môn vọng tộc đều không cầu danh phận, mong ở bên ông ta là đã thỏa mãn rồi.
.Hàn Nghệ hai mắt trợn mắt, nói: - Lợi hại như vậy.
.Tiêu Vô Y nói: - Nếu chàng muốn bái sư, ta có thể đi nói giúp chàng.
.Hàn Nghệ thực sự không kìm nổi, cười ha hả, nói: - Hoá ra ta ưu tú như vậy, lại có thể khiến Tiêu Vô y đại danh đỉnh đỉnh lo lắng thành như vậy, sao trước đây ta không phát hiện ra.
.Tiêu Vô Y ảo não nói: - Không giấu chàng, trước đây ta cũng nghĩ như vậy, chàngnhìn chàngđi, đã không xuất thân danh môn vọng tộc, lại không phải con nhà giàu có, bản thân cũng là văn không thành, võ không toại, cũng chỉ có một chút khôn vặt, theo lý mà nói, ngoại trừ ta ra, rất khó có nữ tử xinh đẹp nào khác thích chàng, chàng nói có đúng không?
.Hàn Nghệ giận đến mức nói không ra lời, nói: - Ta từ chối trả lời.
.Tiêu Vô Y đảo mắt, nói: - Nhưng nghĩ lại tại sao ta lại thích chàng, thì cũng có thể hiểu đại khái.
.- Vậy còn được.
.Hàn Nghệ cảm thấy mình quá ngoan ngoãn rồi, đột nhiên lại nói: - Không đúng a, ý của nàng là có mỹ nữ thích ta?
.- Ta... ta nói câu này khi nào?
.- Nhưng câu này của nàng rõ ràng chính là ý này a!
.- Ta... nhưng ta chỉ muốn thử chàng thôi.
.Tiêu Vô Y nghĩ một đằng nói một nẻo.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Thử ta? Ôi, nếu ta trăng hoa, sớm đã trăng hoa rồi, cái này không cần phải thử.
.- Ai nói ta thử chàng trăng hoa hay không, Tiêu Vô Y ta đâu phải là loại người hẹp hòi.
.- Vậy nàng đang thử cái gì?
.- Da mặt.
.- Ặc.
.Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Nghệ, vui vẻ bật cười khanh khác, eo lắc lư, ngực rung lên, kiều diễm vô cùng, mê người vô cùng.
.Hàn Nghệ hai mắt nhìn đăm đăm, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi, đã bao lâu rồi ta không "dã hợp"?
.Tiêu Vô Y cười cười, chợt thấy Hàn Nghệ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lóe sáng, trong lòng đột nhiên, tên này lại có chủ ý xấu gì, nói: - Chàng đang nghĩ gì vậy?
.- Dã chiến. Ồ không, cái này, Vô Y, nàng biết mấy ngàn năm trước loài người sống như thế nào không? Hàn Nghệ nghiêm trang nói.
.Tiêu Vô Y lắc đầu.
.Hàn Nghệ mặt mày hớn hở nói: - Nói về mấy ngàn năm trước, loài người khi đó không có quần áo, cũng không có nhà cửa, bất kể là ăn cơm, hay ngủ, cũng đều là màn trời chiếu đất, đương nhiên, trong đó còn... còn bao gồm chuyện phòng the nữa, đều là đứng.
.Tiêu Vô Y lườm hắn, nói: - Chàng nói những cái đó làm gì?
.Hàn Nghệ cười hắc hắc nói: - Hay là hôm nay chúng ta noi gương tiên nhân, trở lại nguyên trạng, thế nào? A !
.Một tiếng hét thảm, đó là long trời lở đất a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận