Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1210.3: Long nhan phượng mạo

.Tiểu Dã vỗ vai Hùng Đệ nói: - Tiểu Mập, ngươi không cảm thấy con gấu này rất giống ngươi sao?
.- Thật sao?
.Hùng Đệ sờ mặt mình nói: - Nhìn ta giống gấu sao?
.Thôi Oánh Oánh cười khanh khách nói: - Tiểu Mập, Tiểu Dã nói là thần thái giống ngươi.
.- Thần thái?
.Hùng Đệ nhìn kỹ, ồ lên một tiếng.- Nhìn cũng có chút quen mắt thật a! Nói xong cậu lại quay sang Tiểu Dã hỏi: - Tiểu Dã, thật sự giống sao?
.Tiểu Dã cười ra sức gật đầu.
.Hùng Đệ hiếu kỳ nói: - Hàn đại ca, sao huynh vẽ đệ thành gấu a!
.- Trước đây đệ khai trương tiệm Thông Hùng của đệ, đại ca không tặng lễ vật gì cho đệ, bức tranh này coi như đại ca bù đắp cho đệ. Hàn Nghệ cười nói: - Đến lúc đó ta sai người khắc bức tranh thành bản in ấn, sau đó in lên bản hiệu, làm ký hiệu của tiệm Thông Hùng đệ, đến lúc đó người ta vừa nhìn thấy con gấu này liền biết là tiệm Thông Hùng rồi.
.Hùng Đệ mắt sáng ngời, ngạc nhiên vui mừng nói: - Chủ ý này thật sự là hay a!
.Không chỉ là cậu, ngay cả Lý Trị bọn họ cũng không khỏi lắc đầu, tên này đúng là một kỳ tài thương nghiệp, chủ ý này nghe cũng cảm thấy hết sức tuyệt a!
.Diêm Lập Bản cười nói: - Ky năng ve của Hàn Thị lang thật sự là đã vào hóa cảnh, có thể đưa thần thái của nhân vật vào trong gấu, và còn dung hợp hoàn mỹ như vậy, thật là thật là khiến người ta nhìn thế là đủ a!
.Lý Trị cũng là lắc đầu kinh ngạc cảm thán nói: - Diêm ái khanh nói đúng a, kỹ năng vẽ thế này thật là khiến người ta xem thế là đủ, thì ra còn có thể vẽ tranh như vậy, trẫm thật không ngờ khanh còn có bản lĩnh này.
.Võ Mị Nương cũng hiếu kỳ nói: - Làm sao khanh nghĩ đến kiểu vẽ tranh thế này?
.Hàn Nghệ lại bắt đầu khoác lác nói: - Hồi bẩm hoàng hậu, dùng bút than vẽ tranh là vì nhà vi thần nghèo, không mua được bút lông, còn kỹ năng vẽ này là thần rút ra từ tâm lý học của thần, tâm lý học của thần là từ biểu hiện khuôn mặt suy đoán đối phương đang nghĩ gì, bởi vậy thần hết sức quen với hoạt động của khuôn mặt nhân vật, từ đó khiên thần ngộ đạo cách vẽ này.
.Võ Mị Nương như hiểu như không gật đầu, bởi vì nàng ta cũng không hiểu lắm về tâm lý học, vì vậy nàng ta cảm thấy cũng thật có chút đạo lý như vậy. Chợt thấy Lý Hoằng đứng trước bảng vẽ xem vô cùng nhập thần, vì thế hướng đến Hàn Nghệ liếc mắt ra hiệu.
.Hàn Nghệ hơi quay đầu lại nhìn.
.Lý Trị cũng đã phát hiện, cười nói: - Nếu ái khanh không mệt, hãy vẽ cho thái tử một bức đi.
.Lý Hoằng ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn đầy mong đợi.
.Hàn Nghệ đương nhiên không thể cự tuyệt, nói: - Đây là vinh hạnh của thần.
.Lý Hoằng đương nhiên hy vọng Hàn Nghệ có thể vẽ giúp mình một bức tranh, nhưng dù sao thì cậu cũng nhỏ tuổi, cũng có chút ngượng nghịu, con mắt lanh lợi khẽ đảo, nói: - Hàn Nghệ, ngươi có thể vẽ giúp ta cùng phụ hoàng và mẫu hậu không?
.Lý Trị và Võ Mị Nương đều không khỏi sửng sốt, chủ ý này thật đúng là khiến người ta có một cảm giác ấm áp không nói ra được, nhất là ba người bọn họ, đầu tiên, Lý Trị cùng Võ Mị Nương có cơ sở cảm tình, không phải mai mối, theo lệnh cha mẹ, tiếp đó là Lý Trị hết sức thích Lý Hoằng.
.Nhưng Hàn Nghệ không dám nha, vẽ tranh cho hoàng đế không phải là chuyện đùa, vẽ không tốt, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì, nói: - Điện hạ, ta ky năng ve vụng về, bệ hạ và hoàng hậu là long phượng trong loài người, điện hạ lại là con trai của long phượng, có thể vẽ một người đã làm vạn hạnh rồi, ta thực sự không dám ngông cuồng vẽ long nhan phượng mạo.
.Lý Hoằng "Ồ" một tiếng, cậu coi Hàn Nghệ là bằng hữu, chính là có một khái niệm bình đẳng, bởi vậy cậu cảm thấy mình không thể cưỡng ép Hàn Nghệ.
.Nhưng Lý Trị thì không nghĩ như vậy, ta là thiên tử, ta nói là được, cười nói: - Ái khanh, không sao, không sao, khanh vẽ thành thế nào, trẫm cũng thứ cho khanh vô tội, đương nhiên, trẫm hết sức tin tưởng kỹ năng vẽ của khanh.
.Nói xong, y lại nói với Võ Mị Nương: - Hoàng hậu, hôm nay chúng ta cùng thái tử ra ngoài chơi, cũng không thể khiến thái tử mất hứng.
.Võ Mị Nương đương nhiên không có ý kiến, Lý Trị coi trọng Lý Hoằng, nàng ta vui vẻ còn không kịp, làm sao lại cự tuyệt.
.Lý Hoằng lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, có thể không?
.Cha ngươi đã lên tiếng rồi, ta có thể nói không được sao? Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta thử xem sao.
.Hàn Nghệ cẩn thận dè dặt bảo cả nhà lớn nhất thiên hạ ngồi trước mặt, Lý Hoằng ở giữa, Lý Trị, Võ Mị Nương ngồi hai bên, sau đó bắt đầu tính toán độ rộng của trang giấy, vừa rồi chẳng qua chỉ là hành động tùy tính, bây giờ nhất định phải lấy ra thái độ chuyên nghiệp rồi.
.Lý Trị ngồi ở phía trước, Diêm Lập Bản trực tiếp chiếm đoạt vị trí tốt nhất, Tiêu Vô Y cũng kéo Dương Phi Tuyết yên lặng đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, những nữ nhân kia khẩn trương sáp lại bên cạnh Tiêu Vô Y, dẫn đến phía sau Hàn Nghệ nam nhân một bên, nữ nhân một bên, hai cánh mở ra.
.Mọi người đều nhìn Hàn Nghệ đang khoa chân múa tay trên trang giấy không rời mắt, mặc dù không hiểu nhưng cảm thấy rất lợi hại.
.Khoa tay múa chân hồi lâu, Hàn Nghệ mới bắt đầu chính thức động bút, đây không phải là manga, mà là phác họa, mỗi một nét, Hàn Nghệ đều vô cùng thận trọng.
.Thời gian dần qua, ba đại khái hình dáng đã ra, chỉ vài nét bút phác họa này đã khiến mọi người đứng phía sau hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
.Lại qua một lát, dung mạo của thiên hạ đệ nhất đại gia dần dần hiện lên, sau đó là thần thái.
.Trời ạ!
.Mọi người đã nhìn đến sắp ngất tới nơi, đây là bởi vì bọn họ không ngừng ngẩng đầu nhìn Lý Trị, lại cúi đầu nhìn tranh, sao có thể không choáng.
.Lại qua một lúc lâu, rất nhiều thiếu nữ quý phụ đều đã dùng tay che miệng.
.Còn Diêm Lập Bản thì đã say sưa, hai tay nắm chặt lưng tựa của cái ghế, dường như ngay lập tức muốn lấy thân báo đáp.
.Lý Trị nhìn thấy vẻ mặt bọn họ khoa trương như thế, trong lòng cũng có chút thấp thỏm bất an, đừng có gây ra trò cười đấy.
.Võ Mị Nương thì lại rất bình tĩnh, nàng ta vẫn tin tưởng Hàn Nghệ trước sau như một
.- Xong rồi!
.Hàn Nghệ khẽ thở hắt ra một hơi, lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, hoàng hậu, điện hạ, vẽ xong rồi.
.- Ta xem thử!
.Lý Hoằng vội vã nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Hàn Nghệ, nghiêng đầu nhìn, lập tức mắt mở thật to, dường như bị cái gì đó mê hoặc.
.Lý Trị và Võ Mị Nương cũng đã đi tới, phu thê hai người liếc nhìn lên giá vẽ, biểu cảm cũng giống như Lý Hoằng, đều cảm giác không chân thật như vậy.
.Chỉ thấy ba người trong tranh, vừa nhìn đã thấy đó chính là một gia đình, đầm ấm như vậy, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy cảm động, dù là Võ Mị Nương kiên cường trong giây phút này cũng có chút lệ quang lấp lánh, theo nàng ta thấy, bức tranh này chính là một kết quả, mà nàng ta đã bỏ ra tất cả mọi thứ của nàng ta vì kết quả này.
.Không nói đến bản thân bọn họ, ngay cả Tiêu Vô Y các nàng cũng cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, không khỏi nhìn Hàn Nghệ, khóe miệng lộ ra một nụ cười, tất cả đều không cần phải nói ra.
.Hàn Nghệ thấy vẻ mặt này của bọn họ, biết mình vượt qua rồi, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: - Bệ hạ, thần ky năng ve chưa thành thục, có chỗ thiếu sót, vẫn mong bệ hạ thứ lỗi.
.Lý Trị hơi ngẩn ra, từ trong tranh đi ra, khó có thể ức chế kích động nói: - Ái khanh khiêm tốn rồi, khanh khanh vẽ vô cùng tốt, thật sự là quá giống, ky năng ve của ái khanh thật là khiến người khác không dám tin.
.Võ Mị Nương cũng là lòng đầycảm kích nói: - Hàn Thị lang, thật là vất vả cho khanh rồi.
.Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu nói quá lời rồi, thần tin là trên đời này không có ai có tư cách vẽ chân dung cho bệ hạ, hoàng hậu, điện hạ, thần vẫn phải đa tạ bệ hạ, hoàng hậu và điện hạ có thể cho thần cơ hội đủ khiến cả triều văn võ ngưỡng mộ như vậy.
.Lý Hoằng nói: - Hàn Nghệ, tranh này ngươi có thể tặng cho ta không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu bệ hạ và hoàng hậu không có ý kiến, đương nhiên thần sẵn lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận