Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 305: Ánh mặt trời sau cơn mưa.

.Đánh một gậy, cho một quả táo.
.Nghiêm túc mà nói, chiêu này không phải là nhân loại phát minh, mà là ông trời phát minh.
.Có một câu nói có thể chứng minh điểm này rất tốt, chính là thấy cầu vồng sau mưa.
.Đêm qua Lôi công nổi giận, lũ bất ngờ càn quét, hôm nay Thái Dương công công đã bò ra khỏi đường biển từ sớm.
.Gió lạnh thổi qua, một tia nắng mặt trời bắn ra từ phía đông, vừa vặn chiếu trên khuôn mặt của Nguyên Mẫu Đơn đang tựa lưng vào cây nghỉ ngơi.
.Tối qua nàng thật sự là đã bò ra từ Quỷ Môn Quan, suýt nữa đã toi mạng rồi, mặc dù đã bảo vệ được tính mạng, nhưng cũng vì vậy mà mệt mỏi rã rời, vì vậy, khi nói chuyện với Hàn Nghệ đã ngủ thiếp đi.
.Không bao lâu sau, ánh mặt trời trở nên chói mắt, hàng mi dài của Nguyên Mẫu Đơn cử động vài cái, mở ra một đường hẹp, theo bản năng lấy chiếc áo khoác còn đắp trên người lên che mắt, một lát sau mới từ từ buông áo khoác xuống.
.Nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong lòng không khỏi tán thưởng một câu, cảnh sắc đẹp quá!
.Giữa núi rừng xanh tươi rậm rạp, phát ra ánh sáng chói mắt, dường như bị gột rửa hết, tất cả đều là cảnh đẹp ý vui như vậy.
.- Phù... phù... !
.Đến khi Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn tỉnh dậy từ trong cơn mơ, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến từng tiếng thở dốc, không khỏi quay đầu lại nhìn, khẽ giật mình, chỉ thấy bên cạnh còn có một người đang ngồi, mặt đẫm mồ hôi, há miệng thở dốc, nhưng khóe miệng thì lại mang theo một nụ cười mỉm sung sướng, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt có vẻ hơi bình thường của hắn, dường như phản xạ ra ánh sáng rực rỡ tràn đầy hy vọng, có vẻ mê người lạ thường.
.Không phải Hàn Nghệ thì là ai.
.- Ngươi làm gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ giọng hỏi.
.Hàn Nghệ quay đầu lại đi, cười nói: - Cô dậy rồi?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, lại hỏi: - Ngươi đang làm gì, sao mặt nhiều mồ hôi vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chạy bộ một lát. Nói xong, lại bổ sung một câu: - Vận động là ở kiên trì.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn nội y mỏng manh trên người Hàn Nghệ đã bị mồ hôi thấm ướt rồi, đột nhiên giống như hiểu ra điều gì đó, vội vàng đưa áo khoác ngoài ra, nói:
.- Áo khoác của ngươi.
.- À.
.Hàn Nghệ đáp một tiếng, nhưng tay mới thò ra một nửa, đột nhiên dừng lại, ánh mắt dán chặt trên người Nguyên Mẫu Đơn. Hóa ra đêm qua Nguyên Mẫu Đơn mặc váy ngủ chạy ra ngoài, ban đêm đương nhiên không có gì, nhưng bây giờ ban ngày, ánh mặt trời chiếu vào, gần như đều là trong suốt, một đôi gò bồng đảo đầy đặn, vun cao đều nhanh chóng lộ ra bên ngoài.
.Hàn Nghệ tuy cũng không phải là quân tử gì, thậm chí có thể nói là lãng tử, nhưng cũng sẽ không đục nước béo cò, đặc là phụ nữ, nếu như đối phương đồng ý cho hắn nhìn thì đương nhiên là nhìn, liếc mắt liền quay đầu đi, cố nhịn cười, nói: - Hay là cô mặc đi.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc đầu sửng sốt, sau đó cúi đầu xuống nhìn, lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng cầm áo lên che, bọc rất là chặt chẽ, đâu còn nói được lời nào.
.Hàn Nghệ thấy nàng lấy y phục mặc xong rồi, vì thế đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên, hái hai quả ưquýt, ném một quả cho Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Giải khát chút.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng có hơi khát thật, nhận lấy quả quýt liền ăn luôn.
.Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ nói: - Đi thôi, ta cũng phải về rồi.
.- Ừm.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa mới đứng dậy, chợt thấy mắt cá chân trái truyền đến một cơn đau, không khỏi "ai ôi" một tiếng, còn suýt nữa té ngã, một tay vịn vào thân cây.
.Hàn Nghệ đi tới, nói: - Ta dìu cô đi xuống.
.Nguyên Mẫu Đơn tuy trong lòng mâu thuẫn, nhưng không còn cách nào, ngượng ngùng gật đầu, nói một tiếng: - Cảm ơn.
.Sau đó khoác một tay lên vai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng không có để ý, liền đi xuống dưới.
.- Ai ôi!
.Đây là một sườn núi khá dốc, Nguyên Mẫu Đơn chỉ dựa vào một tay vịn vai Hàn Nghệ cũng có thể miễn cưỡng, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
.Hàn Nghệ nhìn nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, không có lên tiếng.
.Hàn Nghệ trực tiếp kéo cánh tay của Nguyên Mẫu Đơn đang để trên vai mình lại, khoác lên cổ hắn, sau đó một tay ôm lấy eo nàng, cảm giác đầu tiên, chính là cô gái này cũng cao quá rồi.
.Hàn Nghệ đại khái khoảng chừng 1m75, nhưng khi hai người đứng song song, Nguyên Mẫu Đơn vẫn cao hơn Hàn Nghệ một chút.
.Tuy Hàn Nghệ cũng không để ý đến những điều đó chút nào, nhưng độ cao này vẫn mang đến cho hắn một chút phiền toái, ít nhất phải dùng sức lực lớn hơn nữa để dìu đi.
.Hai người từ từ đi xuống triền núi, chỉ thấy sơn cốc ngày hôm qua vẫn là ngũ thái băng phân, đẹp mê người giờ đã là một bãi hỗn độn, khắp nơi đều là nước bùn, vụn gỗ, nhưng đóa hoa xinh đẹp kia sớm đã bị nước lũ làm thay đổi hoàn toàn, và cả ba năm gian nhà cũng đã bị phá hủy.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn tất cả cảnh vật này, không khỏi buồn bã thở dài.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Giữ được mạng là được rồi, mấy thứ này mất rồi thì thôi, chỉ là không biết những hạ nhân kia có an toàn không. Nói đến đây, trong mắt hắn còn lộ ra một tia lo lắng.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, những tôi tớ đó là của Nguyên gia nàng, phản ứng đầu tiên của nàng là những đóa hoa này, nhưng lại không ngờ người Hàn Nghệ nghĩ đến lại là những tôi tớ đó, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn.
.Hai người cẩn thận tránh những chỗ nước bùn nhưng phía dưới đầu gối vẫn toàn là bùn đất. Trước tiên bọn họ đến gian phòng của Nguyên Mẫu Đơn, không may là cũng đã bị nước lớn phá hủy rồi, dù sao địa thế của sơn cốc này tương đối thấp, may mắn là, ở chỗ cao vẫn có một căn nhà chưa bị tổn hại, thế là hai người lại đi đến căn nhà đó, tất cả bên trong vẫn bình an vô sự. Căn nhà này vốn dĩ là nơi hộ vệ ở, bây giờ hộ vệ đã không biết chạy đi đâu rồi, hoàn toàn không có một chút tinh thần nghề nghiệp của hộ vệ nào.
.Nguyên Mẫu Đơn tìm được hai bộ y phục sạch sẽ, tuy là đồ hạ nhân mặc, nhưng lúc này cũng không để ý được nhiều như vậy, mình mặc một bộ, lại đưa cho Hàn Nghệ một bộ.
.Sau khi Hàn Nghệ thay y phục xong, trong lòng nhớ Tiểu Mập bọn họ, nói: - Bây giờ ta phải về rồi, cô... ?
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - E rằng bây giờ ta không đi được rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vậy cô ngồi ở đây một lát, ta đi xem thử trước, lát nữa quay lại.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi mau đi đi.
.- Vậy cô cẩn thận một chút.
.Hàn Nghệ lập tức rời khỏi nơi này, thông qua đường tắt chạy về phía Vạn Niên cung.
.Trận lũ này đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi này, sức tàn phá là không thể tính toán được. Đến Vạn Niên cung, so với tình hình của sơn cốc cũng không khá hơn chút nào, khắp nơi đều là cây cối ngổn ngang, khắp nơi trên nền đá cũng đều là bùn đất, không ít nữ tỳ, nô dịch đi lại vội vội vàng vàng, dù sao, cũng là một khoảng hỗn loạn.
.- Huhuhu... Oa... huhuhu... !
.Hàn Nghệ đi được một lát, chợt nghe thấy một tiếng khóc hết sức thê thảm, hơn nữa chính là giọng của Hùng Đệ.
.Lúc này, nghe thấy tiếng khóc này, Hàn Nghệ sợ tới mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài, vội vàng chạy đi tìm, nhưng vẫn chưa chạy được hai bước đã nghe thấy Hùng Đệ gào khóc: - Hàn đại ca, huynh ở đâu? Huynh mau ra đây a, Hàn đại ca. Huhuhu.
.Chẳng lẽ... thằng béo này sao lại nghĩ đến điềm xấu nào. Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, vội vàng chạy qua, miệng gào lên:
.- Tiểu Mập, ta ở đây.
.Qua một khúc cua, Hàn Nghệ đã thấy Hùng Đệ một tay xách thỏ lớn thỏ nhỏ, đứng dưới một cây đại thụ, khóc đến đỏ cả mặt, hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
.- Hàn đại ca!
.Hùng đệ nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức mừng như điên, nhấc chân chạy đến.
.- Ai ôi!
.- Trời ạ!
.Hàn Nghệ vội vàng chạy tới, đỡ Hùng Đệ dậy.
.Hùng Đệ đứng dậy, liền ôm lấy cổ Hàn Nghệ, khóc hô: - Hàn đại ca, huynh đã đi đâu, huynh dọa chết Tiểu Mập rồi, đệ còn tưởng huynh bị nước lũ cuốn đi rồi.
.- Ta đi báo cho Mẫu Đơn tỷ tỷ của đệ biết.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ vào lưng cậu, nói: - Được rồi, được rồi, ta không sao, đệ xem không phải ta vẫn đứng đây khỏe mạnh sao.
.Hùng Đệ ôm một hồi lâu mới chịu buông Hàn Nghệ ra, dùng tay áo lau lau nước mắt, nức nở nói: - Vậy... vậy Mẫu Đơn tỷ tỷ vẫn ổn chứ?
.- Cô ấy không sao.
.Hàn Nghệ nhìn nước bùn dính đầy trước ngực, trong lòng không khỏi cười khổ, nhưng thấy Tiểu Mập nức nở đến nói cũng không rõ ràng, hơn nữa giọng cũng hơi khàn khàn, trong lòng vô cùng cảm động, xoa xoa đầu cậu, cười hỏi: - Đệ vẫn ổn chứ?
.Hùng Đệ lắc đầu nói: - Đệ không sao.
.- Vậy là tốt rồi!
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu Dã đâu?
.- Hàn đại ca, đệ ở đây.
.Còn chưa dứt lời, một thân ảnh từ trên trời đáp xuống.
.Hàn Nghệ nhìn Tiểu Dã kéo ống tay áo của mình, thấy cậu bình an vô sự, cũng khẽ thở phào, nói: - Mộng Nhi bọn họ đâu?
.Bởi vì Hùng Đệ còn đang nức nở, nói chuyện khá khó khắn, Tiểu Dã mới nói: - Mộng Nhi tỷ tỷ bọn họ đều rất khỏe.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vậy chúng ta mau đi tìm Mộng Nhi bọn họ đi, để bọn họ khỏi lo lắng.
.- Hàn đại ca, huynh hứa với cha đệ và mẹ đệ sẽ chăm sóc tốt cho đệ, huynh không thể rời xa đệ!
.Hùng Đệ ngừng nức nở lại bắt đầu lẩm bẩm.
.Hàn Nghệ và Tiểu Dã nhìn nhau, đều bật cười ha ha.
.Khi Hàn Nghệ xuất hiện trước mặt Mộng Nhi bọn họ, làm Mộng Nhi bọn họ kích động không ngừng, điều khiến Hàn Nghệ hối tiếc là, các cô không giống như Tiểu Mập, ôm chặt lấy người hắn, có thể là chê hắn quá bẩn nhỉ.
.Nhân viên của Phụng Phi Lâu, một người cũng không thiếu!
.Trong lòng Hàn Nghệ cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đây chính là ý thức trách nhiệm trước đây hắn mâu thuẫn nhất.
.Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca.
.Đúng lúc Hàn Nghệ và Mộng Nhi bọn họ đang trò chuyện, chợt nghe một người hô lớn.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chính là đại danh nhân Tiết Nhân Quý.
.Tiết Nhân Quý này nhìn thấy Hàn Nghệ, có vẻ hết sức kích động, nói: - Hàn tiểu ca, gặp được ngươi thật... thật là tốt quá rồi, ta đã tìm ngươi cả buổi sáng.
.Hàn Nghệ thấy gã kích động như vậy, nhưng hai người cũng chỉ gặp nhau một lần, không có giao tình gì, nói: - Tiết tướng quân, ngài tìm ta làm gì?
.Tiết Nhân Quý nói: - Đêm qua hoàng thượng đã hạ lệnh, nói nhất định phải tìm được ngươi.
.Thì ra là thế! Hàn Nghệ nói: - Đúng rồi, bệ hạ thế nào rồi?
.Tiết Nhân Quý nói - Bệ hạ không sao, hiện giờ đang ở Sơ Trang Lâu nghỉ ngơi.
.Hàn Nghệ thở phào nhẹ nhõm, nói: - Vậy tình hình bây giờ như thế nào?
.Tiết Nhân Quý đến giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy hết sức sợ hãi, nói: - May là có ngươi, nếu không thì ta có rơi một vạn cái đầu cũng không đủ.
.Gã nói qua một lượt về tình hình của Vạn Niên cung.
.Toàn bộ cung điện cũng không có trở ngại gì lớn, chỉ là bị phá hủy hơn hai mươi gian phòng nhỏ, tổng thể kiến trúc đều vẫn còn. Về mặt nhân viên, hiện giờ vẫn chưa tính rõ, nhưng may mắn là các đại thần vẫn còn, đây cũng đều nhờ Hàn Nghệ thông báo kịp thời, nếu không thì sau trận lũ này, ít nhất số người tử vong cũng phải hơn gấp bội lần.
.Phải biết rằng người ở đây chính là cả giai cấp lãnh đạo tối cao của vương triều Đại Đường, nếu như bị trận lũ bất ngờ này cuốn đi, vậy thì cả Đại Đường đều sẽ rối loạn rồi.
.Hàn Nghệ khẽ thở phào, đột nhiên lại giống như nhớ ra điều gì đó, nói: - Tiết tướng quân, có việc nhờ ngài một chút.
.- Nam Hi.
.–
.Một cao thủ Thiên môn (chuyên ngành lừa đảo chiếm đoạt tài sản công dân) đến từ hậu thế, bởi vì một tia chớp mà xuyên việt về Đại Đường năm Vĩnh Huy thứ tư, trong cơ thể của một đệ tử nông gia. Khi hắn vừa mở mắt ra, chỉ thấy họa trời giáng, phải gánh một cục nợ không nói, lại thêm một cô vợ xinh tươi như hoa.
.Soái Hi: - Tặng bạn một cô vợ xinh đẹp như vậy, thêm một món nợ nữa, vậy cũng đáng nha.
.Hàn Nghệ: - Shit! Lão tử theo chủ nghĩa độc thân, bạn cho tôi một cô vợ như vậy, bạn dám nói bạn không phải cố ý sao?
.Hàn Nghệ: - Tiểu Võ Đồng Hài! Chiếc váy này của ta có một tính năng, đó là tất cả những ai có ý đồ xấu xa với ngươi, đều sẽ không nhìn thấy chiếc váy này.
.Tiểu Võ Đồng Hài: - Thật sự là quá tốt, hiện tại lòng người khó dò. Ngươi mau giúp ta mặc vào.
.- Vậy ngươi cởi y phục ra trước đã. Chà chà --- các ngươi nói xem, váy của Tiểu Võ Đồng Hài có đẹp không?
.Chúng nữ tỳ cùng đồng thanh: - Đẹp.
.- Vương hoàng hậu giá lâm.
.- Ớ? Tiểu Võ Đồng Hài, tại sao ngươi lại không mặc y phục! Thế này còn ra thể thống gì nữa!
.Cái váy này quả nhiên lợi hại, ta đã sớm nghe nói Vương hoàng hậu này muốn hại ta rồi mà.- Hàn Nghệ, ta phải tới đại điện đi vòng một vòng, nhìn xem có bao nhiêu đại thần nghĩ muốn hại ta.
.- Tới đại điện? Khặc khặc khặc, chờ một chút đã, chờ một chút đã.
.hương 306: Phong thưởng bị cản trở.
.Chuyện Hàn Nghệ nhờ Tiết Nhân Quý, đương nhiên chính là bảo gã đi đón Nguyên Mẫu Đơn qua, dù sao bỏ một mình Nguyên Mẫu Đơn ở đó, hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn còn đang bị thương, hắn cũng không yên tâm được.
.Việc này kỳ thật cũng không cần nhờ vả, Hàn Nghệ nói với Tiết Nhân Quý, chắc chắn Tiết Nhân Quý sẽ lập tức phái người đi, Nguyên Mẫu Đơn đâu phải là nữ tử bình thường.
.Tiết Nhân Quý nhận lời liền rời đi, gã là Trung Lang Tướng, lại phụ trách trị an ngoại cung, hiện giờ việc phải làm thật sự là đã quá nhiều, không có thời gian ở đây tán gẫu với Hàn Nghệ.
.Còn Hàn Nghệ thì lại cùng Hùng Đệ bọn họ đi về Lục Ba Các.
.Nhưng khiến người ta rất buồn rầu, bởi vì Lục Ba Các ở ngay bên cạnh khe suối, hơn nữa còn nằm ở phía bắc cung Vạn Niên, thuộc khu vực trọng tâm của thiên tai, tường ngoài đã đổ nát, bên trong toàn là bùn đất, duy chỉ có tầng hai của lầu các là hoàn toàn không có tổn hại gì, những phòng còn lại đều đã không thể ở được nữa.
.Hàn Nghệ không phải người quen chờ đợi, hơn nữa phỏng chừng cũng không có ai đến giúp bọn họ xử lý những việc này, vì thế liền triệu tập mọi người, cùng nhau xử lý đống bùn đất, nước bẩn này.
.May là mấy người bọn họ cũng đều không phải là con cái được nuông chiều từ nhỏ, ở Phượng Phi Lâu cũng thường xuyên làm một số việc nhà, mọi người cũng cảm thấy vốn là chuyện đương nhiên, lập tức bắt tay vào làm.
.Đàn ông thì phụ trách xử lý đống bùn đất, phụ nữ thì vào nhà lấy chăn đệm, quần áo bị nước thấm ướt ra ngoài phơi nắng.
.May mắn là, ánh nắng rực rỡ, chăn đệm gì đó phơi ở bên ngoài một lúc là khô rồi.
.Nước bùn trong sân cũng đều xử lý sạch sẽ rồi, sau khi làm xong, một đám người cũng vô cùng mệt mỏi, Hùng Đệ mệt đến nỗi ôm một cây cột hình trụ ngủ gật, Đại Thố và Nhị Thố ở bên cạnh y ngơ ngác nhìn chăm chú tư thế ngủ quỷ dị như vậy.
.Hàn Nghệ thấy mọi người cũng đều rất mệt, hơn nữa bản thân hắn sớm đã đến cực hạn rồi, tối qua hắn cũng cả đêm không ngủ, chỉ ở bên đó tập thể dục, bởi vì quần áo đã đưa cho Nguyên Mẫu Đơn rồi, hắn lạnh a, thế là liền căn dặn mọi người lấy mấy cái võng treo trên cành cây ở bên ngoài, tất cả đàn ông ra ngoài nghỉ ngơi, bởi vì khí ấm trong nhà vẫn còn rất nặng.
.Còn Mộng Nhi và các nữ nhân thì ngủ tập thể ở tầng hai.
.Lúc này Hùng Đệ không biết sao mạnh mẽ như vậy, chạy như bay ra ngoài, sau đó trèo lên võng, không đến một khắc đã nằm ngáy o o.
.Hàn Nghệ cũng không thua kém, sau khi an bài cho bọn họ thỏa đáng cũng trèo lên võng, nằm xuống liền ngủ ngay, gần như đến một giây cũng không dừng lại.
.Cũng không biết qua bao lâu.
.Hàn Nghệ chợt ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, không khỏi hít mũi vài cái, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ là cái mũi không ngừng phập phồng. Qua một lát, hắn mơ màng nghe thấy bên cạnh truyền đến mấy tiếng cười trộm, chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một miếng thịt nướng lớn bay bay trước mặt, vẫn còn bốc hơi nóng, trò này nếu không phải kỹ thuật cao, thì là giở trò quỷ a.
.Hàn Nghệ bị miếng thịt nướng này quyến rũ mà không kìm lòng nổi ngồi dậy.
.Bỗng nhiên, thịt nướng trước mặt "viu" một tiếng liền không thấy đâu nữa.
.Tình huống gì vậy?
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai bóng đen đang đứng trước mặt, một gầy một béo. Từ ánh lửa mập mờ, không khó nhìn ra hai người này chính là Tiểu Mập và Tiểu Dã.
.Trong chớp mắt Hàn Nghệ đã tỉnh táo lại, biết mình bị chơi xỏ, trầm giọng nói: - Tiểu Mập.
.Hùng Đệ cười he he nói: - Hàn đại ca, huynh tỉnh rồi à!
.Hàn Nghệ cũng không so đo với bọn chúng, phát hiện cơ hội để đùa giỡn bọn chúng còn rất nhiều, ngồi dậy, nhìn ngó chung quanh, phát hiện đã là đêm rồi, nói: - Giờ nào rồi?
.Tiểu Dã nói: - Đã là canh ba rồi.
.Hàn Nghệ nghe được cả kinh:
.- Ta đã ngủ lâu như vậy?
.Hùng Đệ gật đầu, đột nhiên đưa tay ra trước mặt, chỉ thấy trong tay y đang cầm một khúc gậy gỗ, trên khúc gậy gỗ cắm một miếng thịt, nói: - Hàn đại ca, huynh đói rồi phải không, đây là thịt đệ và Tiểu Dã vừa mới nướng xong.
.Hàn Nghệ cũng thật sự cảm thấy rất đói bụng, một ngày nay hắn gần như không có ăn gì, đã có thể cảm nhận được acid dạ dày xông lên đến ngực rồi, vội vàng nhận lấy, ăn từng miếng từng miếng lớn.
.- Hàn đại ca, đây.
.Tiểu Dã cũng lấy ra một bình rượu, đưa tới.
.- Vẫn là các đệ hiểu ta.
.Hàn Nghệ cầm lấy bình rượu, rót vào miệng.
.Sau khi ăn no, Hàn Nghệ thở dài một hơi, nói: - Thật là thoải mái a.
.Hùng Đệ cười ha hả nói: - Hàn đại ca, ngon không?
.- Vô cùng ngon.
.Hàn Nghệ xoa xoa cái bụng căng tròn, nói: - Thịt này đệ lấy ở đâu ra?
.Hùng Đệ hưng phấn khua chân múa tay nói: - Hàn đại ca, huynh biết không, trước đó lúc chiều tối có một con nai con đột nhiên chạy đến sườn núi phía nam, để Tiểu Dã nhìn thấy, sau đó...
.Thằng nhóc béo này mà mở miệng thì căn bản là không ngừng được.
.Hàn Nghệ nghe phần mở đầu là căn bản đã hiểu được đại khái, lại hỏi: - Chẳng lẽ trong cung không đưa cơm tối đến sao?
.Hùng Đệ gật gật đầu nói: - Đưa rồi, đưa rồi, nhưng mà ha ha, đều bị bọn đệ ăn hết rồi.
.Tiểu Dã nói: - Với lại Trương thiếu giám cũng đến hai lần.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Y đến làm gì?
.Hùng Đệ cướp lời nói: - Lần đầu ông ta đến, nói bệ hạ muốn gặp huynh, nhưng thấy huynh đang ngủ nên bảo bọn đệ đừng làm phiền huynh, sau đó thì rời đi, lần thứ hai ông ta lại đến, nói bệ hạ bảo huynh sáng ngày mai đến Đại Bảo điện.
.Có thể là Hàn Nghệ vừa mới tỉnh ngủ, nhất thời chưa nghe rõ, kinh ngạc nói: - Đại bảo kiện? Thầm thở phù một hơi, tên này cũng đúng là một hoàng đế tốt thương cảm thần dân a!
.Hùng Đệ sửa lại, nói:
.- Là Đại Bảo Điện.
.- À.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi thất vọng.
.Hùng Đệ hiếu kỳ nói: - Hàn đại ca, Đại Bảo Kiện là cái gì?
.Hàn Nghệ trả lời qua loa: - Không có gì, ta nghĩ là ta quá nhớ đại tỷ tỷ của đệ rồi.
.Hôm sau!
.Trải qua một ngày quét dọn của hàng ngàn nhân sĩ, Vạn Niên cung lại trở lại dáng vẻ lúc đầu, khiến người ta cảm thán sức mạnh của con người thật lớn a!
.Góc đông nam trên Thiên Đài có một đại điện hùng vĩ, hàng lang dài đi theo hướng nam bắc trước điện, vòm chữ "nhân", uốn lượn uyển chuyển, bốn phía còn xây dựng quần thể Điện Vũ.
.Nơi này chính là Đại Bảo điện, là nơi chuyên dùng để thượng triều, Điện Vũ chung quanh là nơi làm việc của các cơ quan, ví dụ như Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh, vân vân.
.Đương nhiên, nơi này hôm qua cũng bị lũ quét qua, nhưng bởi chất lượng Điện Vũ ở đây quá cứng, hơn nữa nằm ở chỗ cao phía đông nam, trận lũ đến đây thì sức công phá đã nhỏ đi rất nhiều, vì vậy nơi này không bị tổn hại quá lớn.
.Lúc này, văn võ bách quan tề tụ trong đại điện, một người ngồi trên bậc tam cấp, thân mặc long bào, chính là Lý Trị.
.Ông ta nghỉ ngơi cả một ngày, giờ đã hồi phục lại, tinh thần cũng sáng láng.
.Một quan viên đột nhiên đứng ra, nói: - Khởi bẩm bệ hạ, nửa đêm hôm qua số người tử vọng ba trăm sáu mươi mốt, số người bị thương tám trăm năm mốt người, trong đó một trăm hai mươi người bị thương nặng. Ngoài ra, còn phá hủy ba mươi tám gian phòng, ba cây cầu, phòng ốc và lầu các bị tổn hại cũng đạt đến hơn bốn mươi gian.
.Lý Trị nghe được gật gật đầu, bây giờ nghĩ đến còn thấy sợ, trên trán lại đổ mồ hôi hột, nói: - Đêm qua đúng là vô cùng hung hiểm a.
.- Trời phụ hộ bệ hạ.
.Quần thần đồng thanh hô lên.
.Lý Trị khoát tay nói: - Không phải trời phù hộ trẫm, mà là có hai người đã cứu trẫm, nếu không có hai người này, e rằng trẫm và các khanh đều khó mà toàn thân rút lui. Nói đến đây, y đột nhiên hô: - Ngươi đâu!
.Một thái giám đi ra.
.Lý Trị nói: - Tuyên Hàn Nghệ, Tiết Nhân Quý nhập điện.
.- Tuân mệnh.
.Một lát sau, Hàn Nghệ và Tiết Nhân Quý từ cửa hông đi vào trong đại điện, bọn họ vẫn chưa có tư cách đi cửa chính.
.- Mạt tướng (Hàn Nghệ) tham kiến bệ hạ.
.- Mau mau miễn lễ.
.Lý Trị giơ tay ra, cho hai người sự đãi ngộ đầy đủ.
.Hai người đứng dậy.
.Lý Trị nhìn Hàn Nghệ cười nói: - Hàn Nghệ, sức khỏe vẫn tốt?
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Hồi bẩm bệ hạ, tiểu tử cũng không có bị thương, ngủ một giấc là không sao rồi.
.- Vậy là tốt rồi!
.Lý Trị cười gật gật đầu, nói:
.- May có hai người bọn họ kịp thời đánh thức trẫm, nếu không thì trẫm cũng không thể ngồi ở đây nữa. Đặc biệt là Hàn Nghệ, may mà đêm qua ngươi có cảnh giác, không chỉ đã cứu trẫm, cũng đã cứu bách quan văn võ của trẫm, hơn nữa là cứu được tất cả mọi người ở Vạn Niên cung. Tiết tướng quân cũng không thể bỏ qua công lao, nếu không phải khanh quyết định nhanh chóng, lựa chọn tin tưởng Hàn Nghệ, chỉ dựa vào Hàn Nghệ thì e cũng là lực bất tòng tâm, hôm nay trẫm nhất định phải đáp tạ khanh xứng đáng.
.Hàn Nghệ nói: - Bảo vệ bệ hạ an toàn, vốn là chuyện mỗi một bách tính Đại Đường ta đều nên làm, Hàn Nghệ không dám kể công. Trong lòng lại nói, nếu ngươi con mẹ nó chỉ cho ta chút tiền, vậy tốt hơn là ngươi bị nước lũ cuốn đi cho xong.
.Tiết Nhân Quý cũng khẩn trương khiêm tốn một phen.
.Lý Trị cười nói: - Hai người các khanh có ân cứu mạng đối với trẫm, đừng nói là trẫm, đổi lại là bất cứ người nào cũng đều nên hậu báo, đây chính là đạo làm người, nếu ngay cả có ân tất báo cơ bản nhất này mà trẫm cũng không làm được, vậy trẫm còn có tư cách gì để ngồi ở đây. Nói đến đây, y dừng môt chút, nói: - Tiết tướng quân.
.- Có mạt tướng.
.Lý Trị nói: - Bây giờ trẫm thăng khanh làm Bách Kỵ tướng quân, thống quản Bắc nha cấm quân, và thưởng một con tuấn mã, mười nô dịch.
.Bách Kỵ tướng quân chính là quan quân chính tứ phẩm, trước đó Tiết Nhân Quý ở đây là Trung Lang tướng, cũng chỉ là tòng tứ phẩm, tương đương với tăng lên một cấp bậc, nhưng đây cũng không là gì, mấu chốt là Bắc Nha cấm quân chẳng khác nào võ trang tư nhân của hoàng đế, cũng tương đương với Ngự lâm quân, đây là sự tín nhiệm lớn lao a, thông thường có năng lực đến đâu, chưa chắc hoàng đế đã để ngươi đến bảo vệ mình, chức vị này quan trọng vẫn là phải trung tâm.
.Tòng long chi nhân (ý chỉ người đi theo hoàng đế), sau này nhất định là một bước lên mây a!
.Điều này không cần suy nghĩ cũng biết.
.Trong xã hội phong kiến, hoàng đế tin tưởng ngươi thì căn bản là người không cần lo lắng điều gì.
.Tiết Nhân Quý mừng rỡ, vội vàng bái tạ hoàng ân.
.Sau khi Lý Trị kêu Tiết Nhân Quý miễn lễ, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ.
.- Có tiểu tử.
.Lúc này tâm trạng của Hàn Nghệ giống như đang gọi cô em gái vậy, lại ảo tưởng cô em gái này rốt cuộc là ngực nở, hay là "sân bay".
.Lý Trị quét mặt một lượt, cười nói:
.- Bây giờ trẫm phong ngươi là Giám sát Ngự sử, và thưởng năm mươi lượng vàng, mười nô dịch, nữ tỳ.
.Lời này vừa nói ra, quần thần trong đại điện đều đại kinh thất sắc.
.Giám sát Ngự Sử? Đùa gì vậy?
.Hàn Nghệ hoàn toàn không hiểu phương diện này, nhưng thấy quần thần người nào người nấy đều trơn mắt há hốc mồn, lúc nãy khi phong thưởng Tiết Nhân Quý, những người này cũng không như vậy, thầm nghĩ, làm gì vậy, lẽ nào là một đại quan?
.Nhưng còn chưa đợi hắn kịp tạ ơn, một người đột nhiên đứng ra, kích động nói: - Bệ hạ, việc này tuyệt đối không thể.
.Hàn Nghệ suýt nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng ra nói chính là Chử Toại Lương.
.hương 307: Bổn nhân văn võ song toàn.
.Lý Trị dường như đã liệu được sẽ có người đứng ra phản đối, ánh mắt tĩnh lặng như nước giếng, hết sức bình tĩnh hỏi: - Chử ái khanh sao lại nói ra lời này?
.Chử Toại Lương lời lẽ chính nghĩa nói: - Hàn Nghệ cứu được bệ hạ, lập hạ đại công không sai, cho dù là thần và các đồng liêu khác đều nên trọng lễ đáp tạ, nhưng báo ân là báo ân, quốc sự là quốc sự, sao có thể gộp chung làm một. Giám sát Ngự sử tuy phẩm giai không cao, nhưng quyền lực rất lớn, Hàn Nghệ là một người buôn bán mở thanh lâu, sao có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy? Vẫn mong bệ hạ thu hồi thành mệnh.
.- Vẫn mong bệ hạ thu hồi thành mệnh?
.Không ít đại thần đều đã đứng ra, cho dù không phải người cùng một đảng với Chử Toại Lương.
.Giám sát Ngự sử này tuy chỉ là tòng bát phẩm, nhưng quyền lực thì không nhỏ, quản lý giám sát bách liêu, tuần án châu huyện, ngục tụng, quân nhung, tế tự, doanh tác, thái phủ xuất nạp, biết triều đình tả hữu sương cùng bách ti cương mục.
.Ngươi để một người buôn bán mở thanh lâu đảm nhiệm chức vị quan trọng như thế, ngươi chắc chắn không phải là ngươi đang đùa?
.Đương nhiên không phải Lý Trị đang đùa, quét mắt một lượt, mỉm cười nói: - Ai nói Hàn Nghệ chỉ là một người buôn bán mở thanh lâu? Hàn Nghệ sớm đã có quan danh trên người, chẳng qua chỉ là thăng tiến mà thôi.
.Chử Toại Lương ngẩn người, nhưng phản ứng cũng không không chậm, nói: - Không phải bệ hạ nói đến trận chiến bình định Dương Châu?
.Lý Trị nói: - Đúng vậy. Lúc trước bình định Dương Châu, trong thành Dương Châu trống không, tinh binh không quá một ngàn, mà đối mặt với hơn vạn phản quân, đều nhờ Hàn Nghệ bày ra không thành kế, dọa cho phản quân không dám tiến công, thậm chí còn bị ép phải rút quân, sau đó mới bị sao băng đánh trúng. Sau đó lại là Hàn Nghệ hiến kế, để Dương Nhị Lang chủ trì đại cục Dương Châu lúc đó lãnh binh đi tập kích, đánh bại Trần Thạc Chân, từ đó xoay chuyển toàn bộ thế cục, nhất cử tiêu diệt phản quân. Có thể nói trận chiến Dương Châu, Hàn Nghệ quyết công chí vĩ.
.Nói tới đây, Lý Trị đột nhiên nói: - Lư quốc công.
.- Có lão thần.
.Trình Giảo Kim đứng ra.
.Lý Trị nói: - Không biết trẫm nói có sai?
.Trình Giảo Kim ngẩn người, sau đó mới nói: - Bệ hạ nói không sai, bình định Dương Châu, quả thực Hàn Nghệ có thể được gọi là quyết công chí vĩ.
.Chử Toại Lương nói: - Coi như là vậy, Hàn Nghệ lập cũng là quân công, nếu đề bạt, cũng nên đề bạt hắn chức quan quân, sao có thể thăng hắn làm Giám sát Ngự sử?
.Trình Giảo Kim vội vàng gật đầu nói: - Lão thần cũng cho rằng lời Hữu Phó Xạ nói có lý.
.Lý Trị cau mày nói: - Trước đây khi Trần Thạc Chân phản loạn, Hàn Nghệ chẳng qua là một tiểu nông phu, không hề có một chút công danh trên người, nếu như là Chử Ái Khanh, chẳng phải là thà rằng thành bị phá, cũng tuyệt sẽ không khởi dụng Hàn Nghệ?
.Chử Toại Lương vẫn kiên quyết, nói: - Bệ hạ nói lời này là bất công với thần, tuy thần không biết chi tiết việc bình phản Dương Châu, nhưng chắc chắn cũng là Hàn Nghệ hiến kế trước, sau đó Dương Nhị Lang mới dùng kế sách của hắn, lúc này mới khởi dụng hắn, chứ không phải vô duyên vô cớ đã khởi dụng Hàn Nghệ. Nếu như vậy, dù rằng Hàn Nghệ đã thắng, thì bệ hạ cũng nên trị tội của Dương Nhị Lang. Quốc gia đại sự, đâu phải trò đùa, hơn nữa lúc đó Dương Châu đã đi đến bước đường sơn cùng thủy tận, nếu như có cách khác, thần dám nói Dương Nhị Lang tuyệt sẽ không dùng kế sách của Hàn Nghệ, còn nếu như là thần, nếu kế sách của Hàn Nghệ hay, thần cũng sẽ tiếp thu, huống hồ Hàn Nghệ tuổi tác còn trẻ, sao có thể khiến mọi người tâm phục, căn bản không thể đảm nhiệm chức Giám sát Ngự sử.
.Ông ta nổi danh là người có tài ăn nói, những lời này khiến Lý Trị trợn trừng hai mắt.
.Những người còn lại cũng khẩn trương phụ họa, lần lượt khuyên Lý Trị thu hồi thành mệnh.
.Lý Trị tứ cố vô thân a, mặt cũng căng cứng cả lên.
.Hàn Nghệ nhìn Lý Trị, nhìn Chử Toại Lương, tâm niệm nhất động, xem ra vẫn phải dựa vào chính mình a, cũng nên để lộ ra mấy chiêu cho bọn họ xem thử, ta cũng không phải người dễ ức hiếp, đột nhiên bật cười ha hả.
.Chử Toại Lương nhíu mày nhìn, nói: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta cười Hữu Phó Xạ thất chức cũng có thể thất một cách trong sáng vô tư như vậy, không hổ là Phó Xạ, sự kính phục của tiểu tử đối với Hữu Phó Xạ giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt a!
.Lời vừa nói ra, không ít người đại kinh thất sắc, một tiểu thí dân ngươi lại dám nói tể tướng đương triều thất chức, muốn chết cũng không phải tìm cách như vậy a.
.Đương nhiên, cũng có không ít người phì cười.
.Chử Toại Lương còn sửng sốt, sau đó phẫn nộ quát: - Láo xược? Một kẻ buôn bán nhỏ nhoi như ngươi, lại dám nhục mạ đại viên triều đình.
.Dọa ta? Mẹ khiếp, ngươi dọa nhầm người rồi. Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng, nói: - Cái gì mà nhục mạ? Hữu Phó Xạ, ngài nói chuyện phải công bằng a, ta đây gọi là làm gián ngôn, ta là đang tố cáo ngài, nhưng tuyệt không phải nhục mạ ngài, ta cũng không có gan này, ta là một bách tính không sai, nhưng bách tính gặp phải chuyện bất bình, lẽ nào không được tìm người giải oan sao? Nếu như vậy thì vẫn mong bệ hạ niệm tình tiểu tử có công lao mà tha tội.
.Lý Trị nghe vậy suýt nữa đã bật cười thành tiếng, "gián ngôn, mệt cho tiểu tử này, lời thế mà cũng nói ra được", nhưng cũng không lên tiếng, sự tình đã đến nước này rồi, cứ xem bản thân Hàn Nghệ thôi.
.Chử Toại Lương nghiến răng nghiến lợi nói: - Được được được, vậy ngươi nói, ta thất chức chỗ nào? Nếu ngươi không nói ra được cho rõ ràng, ta không tha cho ngươi.
.ĐM! Ngươi có lý lớn hơn như vậy cũng không dám đội nha. Hàn Nghệ kinh sợ nói: - Cũng không thể nói như vậy, ta nghĩ Hữu Phó Xạ đến bây giờ gián ngôn nhất định không dưới ngàn lần, nhưng cũng không thể lần nào cũng đều đúng, nếu như có chỗ không đúng, bệ hạ liền hỏi tội Hữu Phó Xạ, thử hỏi hôm nay Hữu Phó Xạ còn có thể đứng ở đây không? Lại thử hỏi còn có người dám gián ngôn không? Đương nhiên ta có lý của ta, nhưng ta cũng không dám nói nhất định là đúng.
.Liễu Thích quát: - Đây là trên triều đình, sao có thể cho phép nhóc con miệng còn hôi sữa như ngươi ở đây nói hươu nói vượn. Nói xong, ông ta lại hướng tới Lý Trị chắp tay nói: - Vẫn mong bệ hạ trị kẻ này tội bất kính với triều đình.
.Lý Trị chắc chắn là đứng bên phía Hàn Nghệ, cười nói: - Hàn Nghệ vẫn chưa nói ra lý do của mình, trẫm đã trị tội hắn, nếu truyền ra ngoài, trẫm sợ có người sẽ nói trẫm bao che khuyết điểm a, trẫm thì không sao, chỉ sợ sẽ tổn hại đến uy danh của Chử ái khanh.
.Lời này cũng rất thâm thúy.
.Chử Toại Lương vừa nghe, không được rồi, cho dù muốn trị tội của Hàn Nghệ, cũng phải đợi Hàn Nghệ nói xong, lúc này ai không cho Hàn Nghệ mở miệng, đó chính là hãm hại hắn a, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Ngươi đừng hòng ở đây khua môi múa mép, ngươi nói mau, ta thất chức khi nào hả?
.Nói thì nói, ta còn sợ ngươi hay sao. Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Ngài thân là Phó Xạ, lý nên vì bệ hạ mà đề bạt thêm nhiều người hữu dụng, nhưng ngài lại nhâm nhân duy thân (dùng người mà không hỏi tài đức của người, chỉ lựa chọn người có quan hệ thân mật với mình), trông mặt mà bắt hình dong. Nếu như ta là thân thích của ngài, ngài vẫn sẽ nói như vậy không, dám hỏi đây có coi là thất chức? Nếu như không, vậy thì coi như ta đã sai.
.- Chê cười!
.Chử Toại Lương nói: - Cho dù ngươi là thân thích của ta, thì làm sao ngươi biết ta sẽ không nói như vậy, ngươi đây chỉ là nói vô căn cứ.
.- Đạo lý chính là như thế a!
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Ta đây vẫn còn chưa nhậm chức, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa nói, ngài đã một mực khẳng định ta không thể đảm nhiệm, xin hỏi ngài dựa vào cái gì mà nói như vậy, ta lập hạ quân công, có lẽ không hề có một chút quan hệ với Giám sát Ngự sử này, nhưng mà, lẽ nào ngài lại không cho ta văn võ song toàn sao? Ý nghĩa giống nhau, ta nói thì là vô căn cứ, rơi vào vào miệng ngài thì lại có căn cứ, lẽ nào chỉ vì ta xuất thân ti tiện sao? Nếu là như vậy, vậy xin hỏi Hữu Phó Xạ, rốt cuộc ngài muốn đề bạt cho bệ hạ người có thể dùng, hay là đề bạt cho bệ hạ người có xuất thân quý tộc? Trong lòng thầm nghĩ, thủ hạ bại tướng, còn nói gì đến dũng?
.Chử Toại Lương bị những lời này của Hàn Nghệ nói cho líu lưỡi, nhất thời không thể nói được gì.
.Đây rõ ràng chính là cái bẫy của Hàn Nghệ dành cho ông ta a!
.Nhân tài a!
.Lý Trị nghe vậy trong lòng rất là sảng khoái. Bởi vì sau khi y lên ngôi, trên triều đình chính là tiếng nói của một bên, dù sao chỉ là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương bọn họ dịnh đoạt, vẫn chưa từng có ai dám đối đầu với bọn họ, cũng chưa từng có ai nói được bọn họ, chứ đừng nói là khiến bộ mặt già nua của Chử Toại Lương biến thành màu gan lợn như thế này.
.Một người lại đứng ra, nói: - Vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi có thể đảm nhiệm, chức vị quan trọng như vậy, cũng không thể đợi sau khi ngươi nhậm chức rồi mới xem ngươi có thể đảm nhiệm hay không. Lỡ như có sai sót, tội này ngươi gánh được không, đây không phải trò đùa thì là gì, ít nhất ngươi cũng phải thể hiện ngươi có năng lực đảm nhiệm trước đã.
.Ngữ khí cũng hòa hoãn, không có nóng nảy như Chử Toại Lương.
.Người này chính là Lai Tể.
.- Thứ ta có thể dựa vào, thực sự không nhiều lắm, ta chỉ nói đơn giản một điểm thôi.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Trước đây vụ án Kim Bồ Tát ở Dương Châu bị trộm cướp đi là ta hiến kế phá án, tìm về Kim Bồ Tát, chuyện này Thứ sử Dương Châu có thể làm chứng cho ta. Chuyện bình định Dương Châu thì ta không nói nữa, trước đó đã nói rồi. Còn có cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh, cày Hùng Phi của ta giúp bách tính tiết kiệm một nửa nhân lực và thời gian, còn máy dệt vài Tinh Tinh của ta gia tăng tốc độ dệt vải gấp đôi, đây vẫn chỉ là hai điểm trong số đó, còn có điểm tốt hơn nhiều, ta sẽ không nhiều lời. Làm quan là vì tại sao, còn không phải là để tạo phúc cho bách tính, trị lý quốc gia, cày Hùng Phi, máy dệt vải Tinh Tinh mang đến rất nhiều tiện lợi và lợi ích thực tế cho bách tính Đại Đường ta, ta dám nói rất nhiều quan viên ở đây cũng không làm ra nhiều cống hiến cho bách tính như ta.
.Nói tới đây, hắn vung tay lên, nói: - Nhưng đây đều vẫn chỉ là thứ yếu, ta biết các ngài cũng không để ý đến những thứ này, dù sao việc ta bảo vệ tính mạng của mấy vạn bách tính, trong mắt các ngài cũng chỉ là trò đùa, lời nói vô căn cứ. Nhưng không sao, sau đây ta sẽ nói về thứ mà các ngài thấy hứng thú. Thứ các ngài hứng thú, không phải cũng chỉ là thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa sao, ta không dám nói ta tinh thông tất cả, nhưng ngoại trừ chữ viết không được tốt lắm, những thứ còn lại ta đều biết, không phải chỉ là ngâm thơ gảy đàn sao, Hàn Nghệ ta tài trí hơn người, học vấn uyên bác, một chút thơ từ, có gì là khó?
.Toàn trường lặng ngắt như tờ.
.Bao gồm cả Lý Trị cũng ngây người.
.Từng gặp kẻ khoác lác rồi, chỉ là chưa từng gặp kẻ có thể khoác lác như vậy.
.Đây đã không thể nói là khoác lác nữa rồi, quả thực chính là không biết xấu hổ a!
.Ngươi nói những lời này với một đám nông phu thì cũng thôi đi, trong núi không có hổ, khỉ xưng bá vương mà. Nhưng ngươi nói những lời này ở đây, phải biết rằng ở đây đều là sĩ tộc a, là gia tộc có nền tảng văn hóa, cho dù bọn họ đều không dám nói mình tài trí hơn người, học vấn uyên thâm, tuy trong lòng bọn họ đều cho là như vậy, lời này nói ra từ miệng người khác, với nói ra từ miệng mình, đó là hai chuyện khác nhau a.
.Sợ là hôm nay Hàn Nghệ khó mà qua được đại môn này.
.Một người đột nhiên đứng ra, chỉ vào Hàn Nghệ nói:
.- Tên nhóc con ngươi, đúng là không biết liêm sỉ, lại dám phát ở đây ngôn bừa bãi, cũng không dám xem đây là nơi nào.
.Người này chính là đại bá của Thôi Tập Nhận - Thôi Nghĩa Trung.
.Thôi gia, thư hương môn đệ, sao lại để cho Hàn Nghệ ở đây diễu võ giương oai.
.- Lại nữa rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta vẫn còn chưa mở miệng, ngài dựa vào cái gì mà nói ta ở đây phát ngôn bừa bãi.
.Thôi Nghĩa Trung thở dốc nói:
.- Vậy được, ngươi hãy làm một bài thơ, để ta đây mở rộng tầm mắt.
.- Không sai, không phải ngươi tài trí hơn người, học vấn uyên thâm sao, ta nghĩ ở đây làm một bài thơ chắc không làm khó được ngươi nhỉ.
.Những đại thần kia đều bắt Hàn Nghệ làm thơ.
.Lý Trị cũng có chút mong đợi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Làm thơ thì không có vấn đề, nhưng con người ta đây chí tình chí nghĩa, không thích làm thơ theo khuôn phép cũ, nhất định phải có rượu, chỉ cần rượu ngon vào bụng ta, là có thể xuất khẩu thành thơ.
.- Ban rượu!
.Lý Trị cũng không cần bọn họ mở miệng, vội vàng sai người lấy rượu cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén rượu, uống liền một lúc ba chén, vẫn còn đứng đó chậc chậc vài tiếng, giống như đang cảm nhận mùi vị.
.Thôi Nghĩa Trung có chút không kiên nhẫn, nói: - Rượu đã uống rồi.
.Vừa mới mở miệng, Hàn Nghệ đột nhiên tiến lên một bước, đưa một chén đến trước mặt ông ta, dọa ông ta sợ mà lùi lại hai bước, không kịp nói gì, chỉ nghe Hàn Nghệ cao giọng nói lớn:
.- Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai. (Bạn chẳng thấy sao: nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống). Trong ánh mắt có ý cười, không phải quý tộc sao, người anh đây đùa giỡn chính là mấy tên quý tộc tự cho mình là giỏi các ngươi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem anh trổ tài lanh đây, đã lâu anh không trổ tài rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận