Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1224: Lợi ích xung quanh

.Sau khi tiễn đám người Lý Tích xong, Hàn Nghệ liền giao chuyện liên quan đến hậu cần cho Trương Đại Tượng bọn họ làm, bởi vì kế hoạch cụ thể hắn đã lập ra xong rồi, tiếp theo chính là thực hiện, nhưng trên phương diện thực hiện, Trương Đại Tượng vẫn mạnh hơn Hàn Nghệ, dù sao thì Hàn Nghệ vẫn chưa đủ kinh nghiệm, bởi vì hắn không phải là từng bước mà leo lên, hắn vẫn là đang trong nỗ lực học tập.
.Có điều Hàn Nghệ cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu bận rộn chuyện thu hút đầu tư.
.Bởi vì bất kể như thế nào, Trịnh Thiện Hành vẫn đàm phán được hơn sáu mươi ngàn mẫu đất, hơn nữa liên quan đến chuyện nhận thầu ruộng dâu, vẫn luôn đang trong quá trình tiến hành theo kế hoạch, còn về vấn đề sĩ thân, sợ rằng tạm thời cũng không thể giải quyết được, cũng may tôn chỉ cải cách của Hàn Nghệ chính là im lặng không lên tiếng, chậm rãi thi hành, hắn cũng không phải là một người nóng vội.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ đích thân ra tay, đương nhiên sẽ không nhiều lời với bọn họ, bắt buộc phải có tiến triển thực sự.
.Thế là Hàn Nghệ lựa chọn ra sáu vị đại phú thương trong những thương nhân có hứng thú đối với việc này, trong đó cũng bao gồm cả Trịnh Phượng Sí của tập đoàn Vạn Lý.
.- Chắc là các vị cũng biết tại sao ta lại mời các vị đến đây rồi chứ!
.- Chẳng lẽ là vì chuyện nhận thầu ruộng dâu?
.Một nam tử trung niên cao gầy nói, người này tên là Giả Vạn, xuất thân địa chủ, nhưng y không giống như các địa chủ khác, chỉ thỏa mãn với đất đai, từ lâu đã đề cập đến buôn bán, đồng thời lấy buôn bán tơ lụa với người Hồ làm chính.
.Hàn Nghệ gật gật đầu cười nói: - Đúng là vì chuyện này.
.Giả Vạn lập tức lộ ra vẻ khó xử, nói: - Không giấu gì Hàn Thị lang, tiểu nhân vô cùng hứng thú đối với việc này, cũng đã từng ba bốn lần đến Hộ Bộ để hỏi thăm, nhưng tiểu nhân không ngờ rằng Hàn Thị lang lại đích thân ra mặt để đàm phán chuyện này, nghĩ chắc vụ làm ăn này không phải là chuyện vừa, tiểu nhân chỉ sợ lòng có thừa nhưng lực không đủ a!
.Móa! Ngươi còn chơi chiêu này với ta, đúng là không tự lượng sức mình. Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta chính là thích nói chuyện với những người thẳng thắng như ngươi, dù sao thì thời gian của mọi người đều rất quý, vụ làm ăn này không ở tình nghĩa, điều khiến cho mọi người thấy bực nhất chính là lãng phí thời gian của mọi người. Ngươi nói không sai, đây chỉ là một vụ mua bán nhỏ, nếu như việc xoay vòng tiền vốn của ngươi có chút khó khăn, vậy thì sau này có cơ hội, chúng ta sẽ hợp tác sau!
.Giả Vạn lúc này lập tức ngây ngốc, nếu như y không có hứng thú thì làm sao đến đây, lúc nãy y nói như vậy, là vì y biết Hàn Nghệ ra mặt, vậy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều yêu cầu, y hi vọng lấy lùi làm tiến, để việc đàm phán tiếp theo Hàn Nghệ phải có chút kiêng dè, nhưng không ngờ là Hàn Nghệ lại nói trực tiếp như vậy, thậm chí còn đuổi khách một cách khéo léo.
.Y vạn lần không ngờ, Hàn Nghệ đã thu được hơn một nửa đất đai so với trong dự tính, hắn căn bản không cần phải lo lắng có đủ thương nhân đến bao thầu những mảnh đất này hay không, ngươi muốn lấy lui làm tiến, ta để cho ngươi trực tiếp quay về luôn, đủ triệt để đấy.
.Lúc mới bắt đầu không khí có chút lúng túng.
.Trịnh Phượng Sí cười thầm Giả Vạn quá ngu xuẩn rồi, lại giở thói thông minh vặt ra với Hàn Nghệ, điều này chỉ khiến mình tự chuốc lấy khổ thôi, Trịnh Phượng Sí đã cùng Hàn Nghệ giao đấu qua không biết bao nhiêu lần, biết là khi bàn chuyện làm ăn với Hàn Nghệ thì đừng có chơi kiểu nửa có nửa không đó, bàn cái gì ra cái đấy là được rồi, Hàn Nghệ cũng sẽ không lừa tiền bọn họ, chỉ là hợp tác thuần túy.
.Tần Thăng ngồi bên cạnh Giả Vạn cười nói: - Chúng ta có thể có may mắn được cùng với Hàn Thị lang ngồi tại đây, đây cũng là vinh hạnh của chúng ta, nhưng đồng thời chúng ta cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, chúng ta đều biết Hàn Thị lang là người làm ăn lớn, bỏ ra hơn vạn quan cũng không thành vấn đề, đối với Hàn Thị lang mà nói chúng ta đúng thật chỉ là mua bán nhỏ rồi, ta tin rằng Giả lão ca cũng là cảm thấy rất áp lực.
.Giả Vạn vội vàng gật đầu liên tiếp nói: - Đúng đúng đúng, ta chính là lo sợ bản thân không giúp gì được cho Hàn Thị lang, nếu như tiểu nhân đủ khả năng, tiểu nhân chắc chắn sẽ làm hết sức mình.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi thật biết nói chuyện, đây không phải là giúp ta, mọi người chỉ là đàm phán mà thôi, hi vọng có thể thỏa thuận một sự hợp tác có lợi cho đôi bên.
.- Hàn Thị lang nói đúng. Giả Vạn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
.- Vậy tốt! Chúng ta bắt đầu bàn chính sự.
.Hàn Nghệ cũng không phải là người gây khó dễ, dù sao những người này đều là hắn chọn ra cả, nên chắc chắn là phù hợp nhất, nói: - Về việc Hộ Bộ chúng ta đột nhiên muốn tuyển thương nhân bao thầu ruộng dâu, chủ yếu là vì kế hoạch Tây Bắc, trong số các người có vài người thường làm ăn với người Hồ, chắc là biết tơ lụa là một trong những vụ làm ăn lớn nhất, đến nay triều đình muốn đẩy mạnh giao dịch với Tây Bắc hơn, vậy thì yêu cầu đối với tơ lụa càng thêm cao, triều đình hi vọng gia tăng sản xuất tơ lụa, lần hợp tác này kỳ thực là một thử nghiệm.
.- Thử nghiệm.
.Trịnh Phượng Sí có chút khẩn trương, y quá khát khao vụ làm ăn này rồi, y cũng không muốn giấu ý đồ của mình trước mặt Hàn Nghệ.
.- Thử nghiệm chỉ là phương châm lớn đối với triều đình mà thôi, nếu như chúng ta có cơ hội hợp tác, đương nhiên sẽ có khế ước đảm bảo. Nói đến đây, Hàn Nghệ dừng lại một chút rồi nói: - Nhưng có một điểm ta phải nói rõ, tin rằng mọi người cũng đã biết ý nghĩa đại khái của bao thầu này. Do đó mọi người cũng có thể xem như ta bây giờ không phải thay mặt triều đình ngồi với mọi người ở đây đàm phán, mà là những bách tính nhờ vả ta đến đàm phán với các người, vì vậy các người cũng không cần phải sợ hãi đây là quan trường, đây chỉ là một vụ làm ăn rất bình thường, đôi bên chúng ta chỉ là đang tranh thủ một cơ hội hợp tác thôi.
.Sáu người gật đầu, nhưng đối với họ mà nói, đây hoàn toàn không phải là một tin tốt, bọn họ căn bản không hề sợ quan trường, nếu không thì bọn họ cũng đã không đến, cũng không phải là Hàn Nghệ ép buộc họ đến, bọn họ kiêng kị chính là Hàn Nghệ, do đó bọn họ càng thích Hàn Nghệ là thay mặt triều đình đến nói chuyện với họ, bởi vì Hàn Nghệ thay mặt triều đình, thì sẽ không có xung đột lợi ích quá lớn đối với bọn họ, Hàn Nghệ đại diện cho bách tính, đó đúng là đưa đao vào nhau a.
.Mọi người cùng nghĩ, Hàn Nghệ đúng là quá giảo hoạt rồi. Lời này nghe ra có vẻ là cố gắng làm cho mọi người bình đẳng, thực ra là vì bản thân Hàn Nghệ giành lấy lợi ích đàm phán về mình nhiều hơn.
.Bọn họ cũng không kém, nhanh như vậy đã liền phản ứng lại. Hàn Nghệ thầm cười, nói: - Trước mặt các người có một bản tư liệu chi tiết liên quan đến lần bao thầu ruộng đất này, tổng cộng có sáu vạn ba ngàn một trăm tám mươi hai mẫu đất, trong đó dính dáng đến ba trăm hộ nông gia, triều đình đã thử trồng cây dâu trên những mẫu đất này, tình trạng vô cùng tốt, các vị đều là đại phú thương, mấy trăm mẫu đất, nghĩ chắc mọi người cũng sẽ không hứng thú, do đó chúng ta cho các người số định mức, ít nhất một người là một vạn mẫu đất.
.Lời vừa nói ra, sáu người đều kinh ngạc.
.Phải biết rằng chế quân điền hiện nay còn ở đỉnh cao, có giới hạn nghiêm ngặt đối với đất đai, Hàn Nghệ đột nhiên ném ra sáu vạn mẫu đất, nói không chút dao động, tuyệt đối là người rất thủ đoạn.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Ta biết hơn một vạn mẫu đất này có nhiều một chút, nhưng cái ruộng dâu này, nếu như quá ít, thì sẽ không có nhiều lợi ích, các người cũng sẽ không có hứng thú, do đó, mặc dù ta có thể tìm thêm nhiều thương nhân đến, nhưng đến cuối cùng ta vẫn giới hạn đến sáu người.
.Trịnh Phượng Sí kích động đến toàn thân run cả lên, nhưng y không dám biểu lộ ra ngoài, bởi vì y biết trong thiên hạ không có bữa ăn trưa nào là bao cả, ngươi cho chúng ta đãi ngộ tốt như vậy, yêu cầu nhất định cũng rất khắc nghiệt, cẩn thận nghiêm túc hỏi: - Vậy không biết là Hàn Thị lang có yêu cầu gì.
.Hàn Nghệ nói: - Điểm đầu tiên, thuế của ba trăm nông phu này, mọi người phải đảm đương.
.Yêu cầu này thì cũng không quá đáng, người ta đã đem đất đai cho các người thuê, còn phải nộp thuế cho đám đất đai này, như vậy làm sao mà được, nhưng sáu người cũng không lên tiếng, lặng lẽ đợi nói tiếp.
.Hàn Nghệ nói: - Thứ hai, tiền thuê đất đai của các người, sẽ tính thành lương thực, nhưng yêu cầu của ta cũng không cao, bảo đảm mỗi một hộ cũng sẽ không chịu đói.
.Yêu cầu này còn không cao ư? Nhưng bọn họ vẫn không lên tiếng.
.Này! Vẫn còn bình tĩnh được a! Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Ngoài việc này ra, các người bắt buộc phải mướn người của ba trăm hộ này, hơn nữa còn phải ký dự luật lao động, bảo đảm quyền lợi của những nông phu này.
.Giả Vạn nghe đến đây không nhịn được nữa, đây là ba trăm hộ gia đình, chứ không phải ba trăm người, một nhà ít nhất cũng ba bốn người, cái này mà tính ra, tiền không phải là ít a, nói: - Hàn Thị lang, yêu cầu này có chút quá đáng rồi, chỉ đám đất cằn cỗi này, trồng trọt một năm, khấu trừ thuế ruộng, còn lại cũng chỉ đủ ăn không đói, nhưng bọn họ còn đòi trả thù lao, hơn nữa lỡ như có thiên tai, tổn thất đều là của mỗi bọn họ. Nhưng chúng ta thuê đất đai của họ, không những gánh vác nộp thuế cho họ, bảo đảm cái ăn cho họ, thay họ gánh hiểm nguy, còn phải thuê bọn họ, ký kết dự luật lao động.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lúc nãy ta đã nói, đây là một sự hợp tác đôi bên cùng có lợi, tất phải sinh ra nhiều quyền lợi hơn so với ban đầu, vậy thì nông phu đạt được càng nhiều lợi nhuận, đây chẳng phải là hợp tình lý sao?
.Tần Thăng nói: - Nói thì nói không sai, có điều đi làm việc thiện, lợi nhuận này đều cho bọn họ hết rồi, vậy chúng ta kiếm cái gì? Thật không biết là chúng ta thuê mướn họ, hay là bọn họ thuê mướn chúng ta nữa.
.Nói đến tiền, thương nhân liền không quan tâm đến ngươi là ai rồi, từng xu cũng phải tranh.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các người kiếm được chắc chắn là món to, điều này không cần nghi ngờ đâu.
.Giả Vạn ngoài mặt cười nhưng trong lòng không hề cười, nói: - Hàn Thị lang có lẽ chưa từng trồng cây dâu này, đúng, bọn ta đều biết giá cả tơ lụa đang tăng, nhưng ruộng dâu chỉ là một phần trong tạo ra tơ lụa thôi, chúng ta còn phải nuôi tằm, dệt vải, chi phí tính không hết, lợi nhuận thật sự là vô cùng ít ỏi.
.- Ta chưa từng trồng cây dâu, nhưng tư liệu ở Hộ Bộ đủ để ta hiểu rõ vụ làm ăn này, lợi nhuận trong đó không hề ít. Hàn Nghệ cười lắc lắc đầu, nói tiếp: - Nhưng mà, như những gì ta nói lúc nãy, chúng ta phải cố gắng làm cho vụ làm ăn này trở thành một vụ làm ăn hỗ trợ lợi ích cho nhau, khiến cho nó sinh ra thêm càng nhiều lợi ích, bởi vậy Hộ Bộ sẽ dốc hết sức đẩy mạnh xung quanh ruộng dâu.
.- Xung quanh ruộng dâu?
.Sáu người đều sửng sốt, nhìn Hàn Nghệ một cách hoang mang.
.Hàn Nghệ nói: - Không sai, nếu như ruộng dâu chỉ là dùng để nuôi tằm, vậy thì lợi nhuận có lớn hơn nữa cũng chỉ lớn đến vậy, nhưng mà điểm đặc biệt của thương nhân là gì, chính là đem tất cả những nguyên liệu có tạo thành càng nhiều lợi ích. Triển khai xung quanh ruộng dâu, gia tăng giá trị ruộng dâu, đó là thế bắt buộc phải làm. Cái khác thì tạm thời ta không nói, đến lúc đó ta sẽ cho xây dựng hai xưởng lớn ở Lũng Hữu, một cái là xưởng chế tạo giấy, vỏ cây của cây dâu có thể dùng để chế tạo ra giấy, đồng thời chúng ta còn xây dựng một xưởng ủ rượu, chúng ta đã thực nghiệm ra dùng quả dâu để ủ rượu, "xung quanh" này sẽ không phá hoại nuôi tằm dệt vải, đồng thời lại có thể sinh ra càng nhiều lợi nhuận hơn nữa, số tiền này không phải là nhỏ a!
.Trịnh Phượng Sí nghe đến mắt sáng cả lên, nói: - Hàn Thị lang nói thật? Còn có lợi nhuận gỗ, hiện nay giá gỗ cũng là đang tăng vọt.
.Hàn Nghệ nói:
.- Trong khế ước sẽ ghi rõ tất cả, và chúng ta cũng sẽ không ngừng nghiên cứu liên quan đến xung quanh ruộng dâu, tận dụng triệt để giá trị của ruộng dâu, đồng thời, Lũng Hữu gần Tây Bắc, có ưu thế địa lý tự nhiên đối với buôn bán tơ lụa, hơn nữa các người đừng quên, đây chỉ là lần thử nghiệm của triều đình, nếu như mà thành công, triều đình vẫn sẽ tiếp tục đẩy mạnh chính sách này, còn các người chắc chắn có được quyền ưu tiên. Nếu như ta là các người, ta lúc này nên quan tâm nhất là vấn đề thời hạn,
Bạn cần đăng nhập để bình luận