Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 911: Mị lực của lời nói

.Nói đến câu cuối cùng, Hàn Nghệ nâng cánh tay lên, hô to, giọng nói và nét mặt trông rất biểu cảm, tiếng nói dõng dạc.
.Dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng trầm trồ khen ngợi đinh tai nhức óc.
.Người bên ngoài nghe thấy, trong lòng tò mò, vừa mới bắt đầu, tại sao lại nhốn nháo như vậy.
.- Hàn Nghệ này thật đúng là có tài ăn nói!
.Dương thị không khỏi khen ngợi.
.Những lời nói này thực sự rất hay, vốn chính trị của Võ Mị Nương chính là Lý Trị, nếu không có Lý Trị, nàng không là gì, phỏng chừng cũng không thể làm ni cô, nếu định nghĩa nàng là Hoàng hậu vĩ đại, thì chẳng có ý nghĩa gì, còn phải chịu nhiều lời bàn tán, lấy tình yêu của Võ Mị Nương và Lý Trị định nghĩa thành tình yêu vĩ đại, không thể nghi ngờ, đây là lời mà Võ Mị Nương hy vọng được nghe nhất, thậm chí còn có thể che đậy chuyện Vương Hoàng hậu.
.Trong lòng Võ Mị Nương vui vẻ, tiểu tử này thực sự rất biết ăn nói, nhưng Hàn Nghệ phóng đại quá trắng trợn, nàng hơi đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác, hướng về phía Tiêu Vô Y:
.- Vân Thành, lúc trước ngươi cũng bị hắn lừa như vậy đúng không.
.Tiêu Vô Y ơ một tiếng.
.- Làm sao cữu mẫu biết?
.Một đám phu nhân cười khanh khách.
.Đám người Lý Tích, Thôi Nghĩa Huyền đều lắc đầu, cái miệng này thực sự khó lường!
.Lại nghe thấy Hàn Nghệ ở trên đài nói tiếp:
.- Tại sao ta lại định nghĩa giờ phút này là vĩ đại, tin rằng có một số người quả quyết là ta đang khoác lác, cũng giống như Hứa đại học sĩ đức cao vọng trọng ở dưới đài kia.
.Một trận nén cười bộc phát ra ngoài.
.Hứa Kính Tông giận dữ trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, tiểu tử này thực sự khinh người quá đáng!
.- Chỉ đùa một chút thôi! Xin Hứa đại học sĩ đừng trách cứ!
.Hàn Nghệ cười ha ha, nhưng tất cả mọi người đều biết, Hàn Nghệ cố tình chế nhạo Hứa Kính Tông. Hàn Nghệ nghiêm mặt, nói:
.- Vĩ đại là gì? Vĩ đại vĩnh viễn sẽ không phát sinh ngay lập tức, mà phát sinh ở tương lai, chúng ta thường nói triều Tần vĩ đại, nhưng người triều Tần sẽ không nói Đại Đường vĩ đại, nhưng trái ngược với triều Tần, chúng ta chính là tương lai của bọn họ, vậy ai sẽ nói chúng ta vĩ đại? Đương nhiên là hậu nhân, cho nên vĩ đại chỉ phát sinh ở tương lai, hơn nữa vĩ đại dựa trên nền tảng và khởi đầu.
.Tin rằng mọi người đều biết mục đích đến đây ngày hôm nay, trên Đại Đường nhật báo đã viết rất rõ ràng, Hoàng hậu dự định thành lập một quỹ từ thiện giáo dục, mục đích của quỹ từ thiện giáo dục này là gì? Chính là để cho những đứa trẻ không biết đọc sách có thể đọc được sách, làm cho biết chữ trở thành kỹ năng cơ bản nhất của dân chúng của Đại Đường ta, giống như dùng đũa vậy.
.Cho tới nay, nhân sĩ Trung Nguyên chúng ta luôn kiêu ngạo về cái gì, chính là văn minh văn hóa của mình, đây cũng là vũ khí mạnh nhất của chúng ta, mà giáo dục tương truyền nền văn hóa văn minh của chúng ta đời đời. Cho nên một quốc gia hùng mạnh ở chỗ nhiều nhân tài, mà nhân tài do giáo dục quyết định. Khi Đại Đường ta nhiều nhân tài, lo gì quốc gia không thịnh vượng, tại sao mọi người không nghĩ xem, hàng vạn người dân của Đại Đường ta đều biết chữ, đó là một cảnh tượng như thế nào, quốc gia chúng ta sẽ thịnh vượng đến chừng nào, nói thật, ta không dám tưởng tượng. Ý nghĩa của giáo dục chính là bồi dưỡng đời sau, mà đời sau đại diện cho tương lai, mọi người nói xem, giờ phút này có vĩ đại hay không?
.- Có!
.Mọi người cùng nhau đáp lại.
.Có lý có chứng cứ, không thể không phục!
.Hứa Kính Tông vô cùng may mắn vì mới vừa rồi không đứng lên phản bác, nếu không, chắc chắn lại bị Hàn Nghệ nói cho mặt xám mày tro.
.Thôi Nghĩa Huyền và mọi người đều cảm thấy lần giải thích này, quả là không thể tưởng tượng nổi.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Khoảnh khắc vĩ đại, ra đời trong một tình yêu vĩ đại, vì tương lai thành lập ra một đế quốc vĩ đại, nói cách khác, con cháu đời sau của chúng ta sẽ hưởng lợi ích to lớn, đây là mục tiêu chung của chúng ta, cũng là nguyên nhân mà mọi người đến đây ngày hôm nay. Mặc dù tấm lòng Hoàng hậu nhân thiện, nhưng chung quy đối với một người, đối mặt với tất cả trẻ nhỏ trong thiên hạ, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, Hoàng hậu cần mọi người chí vững như thành đồng, đồng tâm hiệp lực,
.Vì thế Bệ hạ mới đề xuất một chính sách, mọi người đều biết, chính là thương nhân quyên góp hai trăm quan, thì có thể tham gia khoa cử. Bởi vậy có rất nhiều người đều vì con cháu của mình mới đến đây, hơn nữa mọi người đều rất cảm kích ân đức của Bệ hạ và Hoàng hậu, Nhưng điều ta muốn nói là, đây là một tư tưởng vô cùng sai lầm, tư tưởng chính của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu là giáo dục từ thiện.
.Tương lai của vô số trẻ em sẽ trở nên xuất sắc vì quyên góp của mọi người, ra sức vì quốc gia, giúp đỡ cho quân vương, có lẽ Tể tướng tương lai cũng vì bọn chúng mới có thể lên làm Tể tướng đấy. Thành tựu của mọi người là vĩ đại với bọn chúng, mọi người nên cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì điều đó, tên của mọi người sẽ được thế nhân ghi nhớ trong lòng. Ta cam đoan với mọi người, bên trong mỗi học viện, sẽ khắc tên của mọi người.
.Lời nói này xoay một vòng rồi lại quay lại.
.Nhưng một vòng như thế, số tiền quyên góp sẽ cao hơn, cũng không thể nói có tiền thì góp tiền, không có tiền thì góp sức, vậy thì dung tục biết bao, cũng không phải lời nói của kẻ lừa gạt, kẻ lừa gạt có thể giao dịch quyền lực, tình cảm, nói đến điều vô cùng cao thượng.
.Mọi người rất thoải mái khi nghe những lời nói này, nhất là những thương nhân kia, vốn dĩ bọn họ ôm mặc cảm trong lòng, nhưng nghe Hàn Nghệ nói như vậy, trong lòng lập tức tràn đầy tự hào, bọn họ bắt đầu tự hỏi một vấn đề, nếu nói Tể tướng, đại thần của tương lai, đều là bọn họ bỏ vốn làm ra, tương lai như vậy, thương nhân còn là hèn mọn sao?
.Vấn đề này đáng để suy nghĩ.
.Bọn họ bắt đầu hiểu được ý nghĩa của trò chơi này rồi.
.Bọn họ cũng bắt đầu vì định nghĩa tương lai mà tham gia quyên góp lần này.
.Trong mắt mỗi thương nhân đều nở rộ ánh sáng rực rỡ.
.Trịnh Thiện Hành nói nhỏ với Vương Huyền Đạo:
.- Huyền Đạo, ngươi nhìn đám thương nhân kia đi, thật giống như bị ma nhập vậy.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói:
.- Ta đã chú ý đến từ lâu, Hàn Nghệ nói có câu rất đúng, ngôn ngữ mới là vũ khí lợi hại nhất của nhân loại.
.Thôi Tập Nhận cười, nói:
.- Nhưng nói mà không làm, sẽ bị mọi người khinh bỉ, ngôn ngữ cũng là con dao hai lưỡi.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Nhưng ta nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên Hàn Nghệ đến nhà ngươi trước đây.
.Thôi Tập Nhận chợt cảm thấy vô vị, nói:
.- Ngươi nên quên chuyện này đi.
.Nói đến đây, Hàn Nghệ dừng lại một chút, không phải bởi vì khát nước, mà hắn muốn để mọi người có đủ thời gian để tự hỏi, không thể để suy nghĩ này vừa hiện lên đã mất đi, phải để nó nảy sinh nguyên vẹn ở trong đầu, như vậy mới càng có nhiều người đến quyên góp tiền, một lúc sau, hắn mới nói tiếp.
.- Lúc nãy ta đã nói, ý nghĩa của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, là càng nhiều người có kỹ năng nhận biết được con số chữ viết, để cho bọn họ có thể sống tự chủ, không thể ngay cả điều cơ bản của cuộc sống cũng phải dựa vào người khác. Bởi vậy học viện dưới lá cờ của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng Hậu, sẽ lấy lớp học vỡ lòng là việc chính, thu nhận trẻ em năm tuổi đến mười tuổi, áp dụng kỳ học sáu năm.
.Trong vòng sáu năm, bọn chúng tuyệt đối không cần bỏ ra một đồng tiền nào. Hơn nữa Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, chính là mẫu thân của đám trẻ khắp thiên hạ, thử hỏi người mẫu thân nào không hy vọng con của mình sẽ trưởng thành vui vẻ, bởi vậy chủ đề của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu là học tập vui vẻ, bọn chúng sẽ trưởng thành trong một hoàn cảnh vui vẻ, vì vậy chúng ta sẽ thành lập một hệ thống giáo dục mới, tài liệu giảng dạy hoàn toàn mới, phương thức giáo dục hoàn toàn mới.
.Học tập vui vẻ sao?
.Rất nhiều người đều cảm thấy tò mò với điều này, bởi vì theo bọn họ, học tập rất buồn tẻ, không thể nào nói là thú vị, bao gồm cả những thiên tài như Trịnh Thiện Hành, đều cảm thấy vô cùng kỳ vọng vào việc này.
.Kỳ vọng là được rồi, đương nhiên Hàn Nghệ không công bố đáp án nhanh như vậy.
.- Đương nhiên, vì để cho nhân tài không mai một, chúng ta còn có thể thành lập một khu nhà trung học ở chỗ của học viện vỡ lòng, trong mỗi lớp học vỡ lòng, chọn ra học viên đứng đầu đến đây đọc sách, tất nhiên, bọn chúng không phải trả một văn tiền nào. Song, chúng ta cũng không thể quên một vấn đề quan trọng, đó chính là thầy dạy, chúng ta sẽ chiêu mộ rộng rãi, đương nhiên chúng ta sẽ phải trả tiền ngang với thù lao. Nhưng ta hy vọng các thầy dạy đến với học viện của chúng ta, không phải vì mục tiêu tiền bạc mới đến, ta hy vọng người của học viện chúng ta, sẽ luôn mang tấm lòng tôn kính đối với các nhân sĩ có tài, người thật tâm bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, giống như Khổng Thánh nhân, có tư tưởng bất luận là hạng người nào. Học viện của chúng ta phải có thái độ này đối với thầy dạy, cho dù là nhân sĩ, thứ dân, hòa thượng đều được, chỉ cần các ngươi có lý tưởng giống với học viện chúng ta, các ngươi có thể trở thành thầy dạy của học viện chúng ta.
.Vừa nói đến Khổng Thánh nhân, trong lòng lập tức dâng lên sự tôn kính.
.Một nữ tử trên lầu hỏi:
.- Không biết nữ tử có thể đến hay không?
.- Đương nhiên có thể!
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Cần phải biết người sáng lập ra quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu là Hoàng hậu của chúng ta, làm sao chúng ta có thể gạt bỏ nữ tử, đây là điều đại bất kính với Hoàng hậu, vì vậy chúng ta không những thu nhận học viên nữ, hơn nữa, nữ nhân cũng có thể đến học viện chúng ta dạy học, đương nhiên, còn có một nguyên nhân nữa, chính là vì ta là bạn của nữ nhân.
.Tiếng cười lại vang lên.
.Trên lầu lại vang lên tiếng vỗ tay.
.Đây là một nguyên nhân quan trọng nhất tại sao nữ nhân lại yêu thích Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ rất tôn trọng nữ nhân, các nàng không quan tâm xuất thân của Hàn Nghệ, bởi vì nữ nhân ở trong xã hội này thiếu sự tôn trọng, có thể nói bọn họ là đồng bệnh tương liên.
.Trước đó Võ Mị Nương cũng không biết chuyện này, nhưng đối với phương pháp của Hàn Nghệ, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, nàng là một nữ tử rất mạnh mẽ và tự tin, nàng cũng không cho rằng nữ nhân là phụ kiện của nam nhân, nàng cho rằng nữ nhân không thua kém gì nam nhân, vì vậy nàng rất không hài lòng với địa vị của nữ nhân hiện giờ, nàng cũng muốn nâng cao địa vị của nữ nhân.
.Quan trọng là Hàn Nghệ nói như vậy, người khác cũng không thể phản đối, dù sao luật pháp không quy định nữ nhân không được đọc sách, đây chỉ là phong tục và truyền thống, hơn nữa việc này là Hoàng hậu có lòng yêu thương đối với trẻ em, há có thể phân biệt nam nữ.
.- Ngoài ra, ta tin rằng mọi người đều quan tâm đến một vấn đề, quỹ từ thiện giáo dục này sẽ hoạt động như thế nào, ta cho rằng đây là tiền mà mọi người quyên góp, mỗi văn tiền đều mang một ý tốt, làm cho người ta cảm thấy tôn trọng, vì vậy nhất định số tiền này không thể dùng bừa bãi, bao gồm cả Hoàng hậu, số tiền này nhất định phải được dùng vào sự nghiệp giáo dục, mỗi văn tiền phải được tiêu vào chỗ cần thiết nhất, người nào dám biển thủ, thực sự là hành động táng tận lương tâm.
.Mọi người nghe thấy thì cả kinh, nghiêm trọng vậy sao.
.Kỳ thật không ai quan tâm đến vấn đề này, bọn họ đều cho rằng số tiền này là quyên góp cho Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn dùng như thế nào, bọn họ không xen vào.
.Hàn Nghệ chuyển đề tài, nói:
.- Nhưng Hoàng hậu phải quản lý hậu cung, phải trợ giúp Bệ hạ, không thể suy nghĩ chu toàn mọi việc, Hoàng hậu cũng không có kinh nghiệm mở học viện, bởi vậy Hoàng hậu dự định ủy thác Kim Hành đến trợ giúp ngài xử lý mọi việc. Mọi người đều biết, tiền thân của Kim Hành là Tiền Hào, là ta và Đệ Nhất Lâu hợp tác mở ra, kỳ thật uy tín của Kim Hào rất tốt, dân chúng đều tin tưởng Tiền Hào, tin tưởng con người của ta, nhưng ta vẫn đề nghị nhất thiết phải để cho Hộ bộ tham gia, để Hộ bộ giám sát quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, cần phải làm thật hoàn thiện, coi như là một loại cam đoan với người quyên góp tiền.
.Nói đến đây, đột nhiên hắn cười ha ha, nói:
.- Mục đích của Hoàng hậu là muốn cho trẻ nhỏ trong thiên hạ đều nhận được giáo dục, hơn nữa phải liên tục, đây không phải là một công trình đơn giản, cũng không phải là chuyện mà mấy trăm quan là có thể giải quyết, luôn dựa vào tiền quyên góp thì cũng không phải phương pháp lâu dài, nếu đã như vậy, vĩnh viễn không thể hoàn thành ước nguyện ban đầu của Hoàng hậu về việc thành lập quỹ từ thiện giáo dục. Ta không biết mọi người có nghĩ đến vấn đề này hay không?
.Vừa nói như vậy, mọi người ồ lên giống như đang ngẫm lại, dù sao triều đình cũng chỉ yêu cầu bọn họ quyên góp hai trăm quan, không phải yêu cầu bọn họ hàng năm quyên góp hai trăm quan, rồi sẽ có một ngày dùng hết số tiền này, chung quy không thể để bọn họ quyên góp hàng năm.
.Mà những người thông minh, bắt đầu giữ vững tinh thần, biết đã đến phần trọng tâm.
.Chính là chỗ Kim Hành này.
.Chỉ là tài ăn nói của Hàn Nghệ quá tốt, kít mít không có chút kẽ hở, làm cho người ta hoàn toàn không biết, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận