Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 529.2: Thiên Môn hiệp lữ

.Tiêu Hiểu nói: - Đệ không muốn khiến cha và tỷ, còn có mẹ thất vọng nữa.
.Tiêu Vô Y thở dài nói: - Đệ có thể nghĩ như vậy, ta đã rất vui mừng rồi, nhưng bây giờ cho dù đệ chịu ở lại đây, bọn Hàn Nghệ cũng sẽ không chịu, bỏ đi, sau này đệ làm người cho tốt là được rồi.
.Tiêu Hiểu nói: - Đệ đi tìm hắn nói.
.Nói xong y xoay người đi ra ngoài.
.Không hổ là đệ đệ của ta, dám làm dám chịu!
.Tiêu Vô Y vui mừng quá đỗi, không khỏi cười hì hì, đột nhiên, Tiêu Hiểu xoay người lại, dù cho Tiêu Vô Y nhất thời hoảng loạn, không chú ý cắn chặt miệng, cơn đau ập đến, nước mắt lập tức chảy ra.
.Tiêu Hiểu há to miệng, chợt thấy Tiêu Vô Y lại rơi lệ, trong lòng càng áy náy vạn phần, ngập ngừng mấy phen mới nói: - Tỷ, tỷ đừng đi, để tránh tỷ bị mất mặt.
.Tiêu Vô Y đang đau, che hai mắt lại, gật đầu, trong lòng thầm mắng, con thỏ con ngươi từ khi nào mà trở nên dông dài thế rồi, thật sự là đau chết lão nương mà.
.Tiêu Hiểu thấy vẻ mặt rối rắm của Tiêu Vô Y, cảm thấy hơi kinh ngạc, nghĩ thầm, xem ra tỷ thật sự vô cùng thất vọng về mình, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta.
.Nghĩ đến đây, y không khỏi mang theo vẻ cô đơn rời đi, đương nhiên, tay của y vẫn đang gãi cúc hoa, điều này khiến Tiêu Vô Y trực tiếp nghiêng mặt sang bên.
.Đến đại sảnh, Trình Xử Lượng đã không còn ở đó, mà Hàn Nghệ đang nói chuyện với bọn Trịnh Thiện Hành.
.- Đứng lại.
.Thị vệ ngoài cửa cản Tiêu Hiểu lại.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn sang, cười thầm, không hổ là lão bà của ta, quả nhiên không khiến ta thất vọng, nói: - Để y vào.
.Tiêu Hiểu đi đến, trực tiếp vái.
.Hàn Nghệ ôi a một tiếng, hoảng sợ bất an nói: - Tiêu đại công tử, ngươi đang làm gì vậy, bây giờ ngươi đã không còn là học viên của trại huấn luyện ta nữa, cho nên ngươi không cần hành lễ với ta, dù sao thì một nông dân như ta làm sao chịu được lễ lớn như vậy của ngươi chứ. Ngươi không ngại mất mặt, ta sợ sẽ giảm thọ đó.
.Tiêu Hiểu coi như không nghe thấy, nói: - Phó Đốc Sát, ta đã biết sai rồi, ta xin lỗi ngài, kính xin ngài cho ta một cơ hội nữa.
.Hàn Nghệ nghĩ cũng không nghĩ lập tức nói: - Không cho, không cho, ngươi nhanh chóng dẫn theo tỷ mình đến thao trường cử hành lễ chú mục, sau đó thu dọn hành trang đi đi.
.Tiêu Hiểu vẫn khom người, nói: - Cầu xin ngài, cho ta thêm một cơ hội nữa, ta thề, ta sẽ không làm những chuyện này nữa, khẩn cầu ngươi tha thứ cho ta lần này.
.Đây mới giống như cầu xin nha, Hàn Nghệ nói: - Ngươi thật sự dông dài, lẽ nào không thể giữ lại ấn tượng hảo hán giang hồ cho ta trước khi ngươi đi sao? Vậy thì chí ít ta sẽ cảm thấy có chút áy náy khi khai trừ một người trong giang hồ.
.Hảo hán giang hồ?
.- Phụt! Khụ khụ khụ!
.Trịnh Thiện Hành tức giận nhìn Hàn Nghệ, không cần trêu chọc người vậy chứ.
.Tiêu Hiểu dù sao cũng coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: - Chỉ cần Phó Đốc Sát có thể giữ ta lại, ta nguyện chấp nhận bất cứ hình phạt nào.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, kích động nói: - Rốt cuộc ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu hả, đây là chuyện không thể nào.
.- Xin ngươi, cho ta thêm một cơ hội đi, chỉ một lần là được.
.Tiêu Hiểu ngấn lệ nói. Sự kiên quyết của Hàn Nghệ khiến y cảm nhận sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Y thực sự không biết nếu mình bị khai trừ rồi thì làm sao đối mặt với Tiêu Vô Y và Tiêu Nhuệ.
.- Không.
.Hàn Nghệ vừa nói ra một chữ, Trưởng Tôn Diên bên cạnh đột nhiên nói: - Phó Đốc Sát, ta thấy Tiêu Hiểu đích thực thành tâm hối cải rồi, cho y thêm một cơ hội đi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói này Trưởng Tôn công tử, ngươi thật sự quá lương thiện mà. Đây rõ ràng là khổ nhục kế, lẽ nào ngươi không nhìn ra sao. Y đang noi theo Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, ta không muốn làm Phù Sai nha. Y lại đây, rõ ràng là muốn báo thù, lần này y bỏ thuốc xổ, lần sau bỏ thuốc độc, ta dám để y lại sao.
.Tiêu Hiểu đột nhiên đứng lên, tiến lên một bước, kích động nói: - Phó Đốc Sát, ngài tin tưởng ta một lần đi, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm, ta xin ngài, ta xin ngài.
.Y chưa từng xin lỗi, y cũng không biết nên xin lỗi thế nào, do vậy trong lòng vô cùng lo lắng.
.Hàn Nghệ nói: - Làm gì, làm gì, mềm không được thì muốn cứng, muốn hù dọa ta sao. Nói cho ngươi biết, không được là không được, ngươi chết tâm đi. Tiêu Hiểu ngươi là nhân vật thế nào, ta đã nghe nói từ sớm rồi, có thù tất báo, âm hiểm giả dối, mắt không trưởng bối, thích tranh đấu tàn nhẫn, không văn hóa, không tố chất, không giáo dưỡng, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ để một kẻ thù như vậy ở lại đây sao.
.Trưởng Tôn Diên nghe thế nào cũng cảm thấy Hàn Nghệ đang nói mình, luận âm hiểm giả dối, ai so được với ngươi chứ!
.Tiêu Hiểu kích động đến mức hận không thể móc tim của mình ra cho Hàn Nghệ xem, nhưng việc này có thể trách ai chứ, còn không phải chỉ có thể trách bản thân y sao, nói: - Ta lập quân lệnh trạng, ta lập quân lệnh trạng. Nếu ta tái phạm, ta sẽ tự mình kết thúc.
.- Còn quân lệnh trạng.
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Nếu quân lệnh trạng hữu dụng, trên đời này còn ai bại trận chứ.
.Trịnh Thiện Hành không nhịn được nữa, nói: - Hàn tiểu ca, Tiêu Hiểu cũng coi như là ta nhìn nó lớn lên.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Trịnh công tử, ngươi bao nhiều tuổi rôi?
.Trịnh Thiện Hành tức giận đến thiếu chút nữa trực tiếp lột xác từ quân tử thành tiểu nhân rồi, trừng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ngươi tiếp tục.
.Còn tiếp tục thế nào chứ hả!
.Trịnh Thiện Hành lại dở khóc dở cười.
.Vương Huyền Đạo nhanh chóng giải vây, nói: - Hàn tiểu ca, Tiêu Hiểu tuy hơi bướng bỉnh, nhưng bản tính không xấu, hơn nữa y có lòng nhiệt tình, lúc trước cũng từng giúp không ít người. Tuy ta chỉ là người ngoài, nhưng ta cảm thấy vẫn có thể cho Tiêu Hiểu một cơ hội.
.Nguyên Liệt Hổ nhìn mà không kiên nhẫn nữa, nói: - Ta nói này Hàn Nghệ, không phải chỉ là chút thuốc xổ sao, chuyện lớn cỡ nào chứ, cần gì tính toán chi li.
.Hàn Nghệ hừ nói:
.- Nguyên công tử, ngươi thật sự là đứng nói chuyện không đau lưng mà, y báo thù ta, không phải báo thù ngươi, có bản lĩnh ngươi dạy y đi.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Ta dạy thì ta dạy, có cái gì mà không được chứ.
.Hàn Nghệ rít mạnh một hơi, nói: - Thật hay giả?
.- Hả?
.Nguyên Liệt Hổ gãi mặt nói: - Đương nhiên đương nhiên không phải giả, có điều cần gì ta ra tay chứ, ngươi cứ cho Tiêu Hiểu một cơ hội đi, thật sự là chuyện lớn cái rắm.
.Lười nói nhảm với ngươi.
.Hàn Nghệ trực tiếp quay phắt mặt.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Hàn Nghệ, ngươi có ý gì hả?
.Hàn Nghệ nói rất trâu: - Chỗ này là bản nhân định đoạt, ta nói không được thì không được.
.Nguyên Liệt Hổ hoắc một tiếng, vỗ bàn đứng lên, nói: - Hàn Nghệ, mới mấy ngày không gặp mà tính xấu của ngươi lại phình lên không ít nha!
.Hàn Nghệ nói: - Nào có, nào có, Nguyên công tử quá khen. Ta biết Nguyên công tử rất lợi hại, nhưng dù sao ngươi cũng là người ngoài, đây là chuyện của trại huấn luyện, ngươi dựa vào cái gì mà nhúng tay, chúng ta phải nói đạo lý.
.- Được! Ta!
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên ngừng lại, nói: - Ta mới không mắc lừa ngươi, nếu ta đến đây, Tổng Đốc Sát nhất định không có phần ta, há chẳng phải trở thành thủ hạ của ngươi sao.
.Oa sặc! Không phải chứ, vậy mà không lừa được gã. Hàn Nghệ không khỏi có chút buồn bực, thật ra Nguyên Liệt Hổ có đến hay không hắn cũng không buồn bực, quan trọng là lừa gạt thất bại, hơn nữa đối phương còn là một mãng phu, chuyện này đối với kẻ lừa gạt mà nói là không thể tha thứ.
.Trưởng Tôn Diên thấy Hàn Nghệ lừa gạt thất bại mới nói: - Phó Đốc Sát, như vậy đi, ta bảo đảm cho Tiêu Hiểu, nếu Tiêu Hiểu còn phạm bất cứ sai lầm gì, ta sẽ nhận lỗi từ chức.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Trưởng Tôn Diên, nói: - Trưởng Tôn công tử, ngài vậy là làm khó ta nha! Nếu hôm nay ta bỏ qua cho Tiêu Hiểu, vậy ngày mai trên ngàn vạn người sẽ cầm thuốc xổ đến tìm ta.
.Vậy cũng phải cam đoan bản thân bọn họ không ăn phải nha! Trưởng Tôn Diên nói: - Ngươi có thể xử phạt Tiêu Hiểu, chỉ là đừng khai trừ y.
.Tiêu Hiểu khẩn trương nói: - Ta nguyện nhận bất kỳ hình phạt nào, chỉ cần Phó Đốc Sát đừng khai trừ ta là được.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Đúng vậy, ngươi cho y một cơ hội đi, vừa rồi ngươi cũng nói, biết sai có thể sửa thì còn gì tốt hơn mà.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta cũng cảm thấy Tiêu Hiểu lần này thật sự muốn sửa đổi, có thể cho y một cơ hội.
.Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên lóe lên một bóng hình xinh đẹp.
.Đây là cảnh cáo đến từ lão bà, Hàn Nghệ hoàn toàn nhận được, nhưng diễn vẫn phải diễn xong, nhìn trái, nhìn phải, lại đấu tranh một lát mới gật đầu nói: - Ta nói mấy người các ngươi nha, ai nha, ta sắp bị các ngươi bức điên rồi, được rồi, được rồi, nếu các ngươi đều đã cầu tình cho Tiêu Hiểu, ta đồng ý cho y cơ hội lần nữa.
.Tiêu Hiểu mừng rỡ, vội nói: - Đa tạ Phó Đốc Sát. À đa tạ Thiện Hành ca, Huyền Đạo ca, Trưởng Tôn ca, Liệt Hổ ca vì đã cầu tình cho đệ.
.Hàn Nghệ đột nhiên phất tay nói: - Ngươi trước tiên đừng cảm tạ vội, người ngươi hại không phải chỉ một mình ta, mà là bốn người chúng ta, bây giờ chỉ là ta và Trưởng Tôn công tử đồng ý cho ngươi cơ hội lần nữa, nhưng Tổng Đốc Sát và Độc Cô công tử còn chưa đồng ý cho ngươi cơ hội, ngươi phải tranh thủ được sự đồng ý của họ, bằng không, ta vẫn sẽ không giữ ngươi lại.
.Tiêu Hiểu nghe được thì trong lòng chùn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận