Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1116: Thiên kim hoàn kim

.Trong lòng Hàn Nghệ cảm thấy mấy ông già này thật đáng yêu biết bao, thực sự hận không thể cho bọn họ một cái ôm thật chặt.
.Bởi vì như vậy trong phút chốc đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian phong lưu khoát hoạt, phải biết là hắn còn phải chạy đến Nguyên gia và Dương gia tìm Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết, vốn dĩ Hàn Nghệ tưởng rằng mười lăm ngày nghỉ của mình thoải mái, đâu biết rằng Triệu Trì Mãn bọn họ đã lấy đi mất một nửa, hắn cũng không thể không tính toán tỉ mỉ được.
.Tại thời điểm này Hàn Nghệ yêu bọn họ chết đi được.
.Tiêu Quân bọn họ hiện giờ nhìn thấy Hàn Nghệ được hoan nghênh như vậy, điều này chứng tỏ chính là một người đắc đạo, tiết tấu gà chó lên trời, vậy thì đương nhiên phải lấy Hàn Nghệ làm trung tâm, phải suy nghĩ cho Hàn Nghệ về mọi mặt.
.Hôm nay Hàn Nghệ vô cùng tận hứng, cùng các trưởng bối này trò chuyện căn bản là không dừng lại được, chính trị quân sự, cầm kỳ thi họa, ai cũng tiếp hết, ở cùng các trưởng bối này vô cùng vui vẻ, lại còn khen ngợi Tiêu Vô Y nữa.
.Phải biết rằng đây là lần đầu tiên kể từ năm mười hai tuổi Tiêu Vô Y được các trưởng bối này khen ngợi trong dịp tết, trước đây chỉ là phê bình nàng, có mấy lần còn làm cho nàng phải phát khóc, ai bảo nàng là quý tộc khác biệt. Vô Y khá là kích động, đợi lâu lắm rồi cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay, bởi vậy ngày thứ hai, Tiêu Vô Y hết sức hào phóng cho Hàn Nghệ ra ngoài tán gái.
.Hàn Nghệ vội vội vàng vàng chạy tới Nguyên Gia Bảo trước, nhưng Nguyên Gia Bảo thật lòng không có chút không khí ăn tết nào cả, nghe nói từ mồng ba họ đã không mừng tết nữa rồi, tất cả các thành viên cốt cán lại vùi đầu vào công việc, Hàn Nghệ cũng thật sự không biết nói gì nữa, đây đều là vì hắn a.
.Tuy nhiên Nguyên Mẫu Đơn đã tiếp thu bài học lần trước, nhìn thấy Hàn Nghệ đến liền dừng công việc trong tay lại, tập trung ở bên cạnh Hàn Nghệ.
.Hai người như keo như sơn, gần như chẳng ra khỏi cửa phòng gì cả.
.Ở Nguyên Gia Bảo hai ngày, Hàn Nghệ lại ngựa không dừng vó đến Dương gia, nhưng đáng hận là, Dương Tư Nột sớm đã đoán được hắn quay về, bởi vì Dương gia cũng là đại gia tộc, khi Hàn Nghệ đến, cả căn phòng đầy người họ Dương, còn có rất nhiều người không quen biết, hơn nữa Dương gia không bằng Nguyên gia, chỉ có Dương Tư Nột và Dương lão phu nhân, Dương Triển Phi biết tại sao Hàn Nghệ lại đến, những người khác thì không biết, chuyện này trước mắt cũng không thể để cho bọn họ biết, bởi vậy Hàn Nghệ chẳng có một chút cơ hội nào, chỉ liếc mắt đưa tình với Dương Phi Tuyết một cái, sau đó cùng Dương Triển Phi bàn chuyện của Dương Châu.
.Ăn một bữa cơm trưa rồi trở về, bởi vì có cảm giác giống như một người ngoài.
.Có thể nói là hưng nhi lai, bại hưng nhi quy.
.Sau khi từ Dương phủ đi ra, Hàn Nghệ nghĩ thầm dù sao cũng đã xin nghỉ phép rồi, chi bằng ra ngoài thành đi dạo một chút, và thế là, Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi đến Khúc Giang Trì.
.Trong rừng trúc tươi tốt.
.Cộc cộc cộc!
.Két một tiếng!
.- Soái ca, chúc mừng năm mới!
.Hàn Nghệ vẻ mặt vui mừng vẫy tay với đại hán mặt méo cao to lực lưỡng ra mở cửa.
.- Đợi chút!
.Đại hán mặt méo dường như chưa từng ăn tết, đáp lại một câu lạnh tanh rồi đóng cửa lại.
.Hàn Nghệ và Tiểu Dã liếc mắt nhìn nhau một cái.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Xin Tiểu Dã ca tha thứ cho sự vô lễ của gã, tha cho gã một mạng, được chứ?
.Tiểu Dã cười ha ha gật đầu cái rụp.
.Một lát sau, cửa lại mở ra, chỉ là một khe nhỏ, vẫn là hán tử mặt méo kia, dùng âm cổ họng trầm thấp của gã ta nói: - Giáo chủ bảo ta nói với ngươi, cô ấy không ở đây.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Ngụ ý chính là bảo ta cút, đúng không?
.Hán tử mặt méo thành thật gật gật đầu: - Mời ngươi cứ tự nhiên. Nói xong liền đóng cửa lại.
.Tiểu Dã gãi cổ nói: - Hàn đại ca, thôi bỏ đi, dù sao thì nữ nhân đó cũng đã cứu huynh một mạng, chúng ta không cần so đo với nàng ta.
.Cậu là người chủ nghĩa anh hùng, có ơn tất báo, nếu là trước đây, Tiểu Dã ca chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng vì Trần Thạc Chân đã cứu Hàn Nghệ một mạng, Tiểu Dã sẽ không coi nàng ta là kẻ địch.
.Ta muốn vào cửa, bất luận là bên trên, hay là bên dưới, không ai có thể ngăn cản được! Hàn Nghệ đảo mắt, nói:
.- Tiểu Dã, đệ đi xem thử xung quanh có người hay không?
.Tiểu Dã đầu tiên là sửng sốt, sau đó chạy bước nhỏ rồi nhảy lên một cây trúc, chỉ nghe bên trên có tiếng soạt soạt vang lên.
.Trong chốc lát, Tiểu Dã đã đáp xuống bên cạnh Hàn Nghệ, lắc đầu nói: - Gần đây không có người!
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ lui ra phía sau một bước, hít một hơi thật mạnh, vỗ ngực hét lớn.- Sư tử hộc không đúng, làm lại hít vào Trần Thạc
.Một tiếng két cắt ngang từ cuối cùng Hàn Nghệ hô ra.
.- Ngươi muốn chết hả?
.Chỉ thấy một đại mỹ nhân thịnh khí lăng nhân đứng trong cửa, trang điểm nhẹ nhàng, thanh diễm thoát tục, khí chất phi phàm, nhưng lại có một thân hình đầy đặn mê người, eo thon mông đầy, ngay cả áo dài đen rộng thùng thình cũng không thể che lấp được, vẫn là có lồi có lõm.
.Không phải Trần Thạc Chân thì là ai.
.Hàn Nghệ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, phủi phủi miếng gàu rơi trên bờ vai, hất đầu một cái, sải bước đi vào trong.
.Trần Thạc Chân khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, nhưng cũng không ngăn cản, cửa vừa đóng lại liền quay người đi vào trong.
.Vừa mới đến đại sảnh, cảnh tượng bên trong đã khiến nàng ta chấn kinh không thôi, chỉ thấy Hàn Nghệ đứng ở giữa sảnh, túi da trong tay dốc ngược xuống.
.Keng keng keng keng!
.Kèm theo một tràng tiếng kim loại va chạm nghe vui tai là từng thỏi từng thỏi vàng rơi xuống.
.Hôm nay lão tử đủ man rồi chứ! Đại gia cũng chỉ thế này thôi a! Hàn Nghệ khí phách giơ tay về phía Trần Thạc Chân nói: - Lấy ra!
.Trần Thạc Chân ngẩn ra, nói: - Lấy ra gì?
.- Giấy nợ của ta và đồ thế chấp của ta.
.- Ngươi còn dám nói?
.Nhắc tới chuyện này, Trần Thạc Chân lập tức nổi trận lôi đình, lúc nãy sở dĩ nàng ta không muốn gặp Hàn Nghệ chính là vì lần trước Hàn Nghệ dùng đá để lừa gạt tình cảm của nàng ta.
.Hàn Nghệ nói: - Tại sao ta không dám nhắc đến, ta vẫn luôn nghiêm túc với cô, chỉ là ta sợ cô sẽ tưởng rằng ta nói không giữ lời, vì thế lập chứng từ, đưa vật thế chấp, hoàn toàn tôn sùng khế ước quân tử thần thánh.
.Trần Thạc Chân không muốn phí lời với hắn, nói:
.- Vứt rồi!
.- Vứt rồi?
.Hàn Nghệ giật thót người, nói: - Cô có biết những cái đó là đá gì không? Sao cô có thể vứt đi, cô cô thật là quá tàn nhẫn.
.Trần Thạc Chân hừ lạnh nói: - Không phải là mấy hòn đá bỉ ổi vô liêm sỉ sao, loại rác rưởi này ta giữ lại có ích gì?
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Thật ra những hòn đá đó là ta mang từ Tây Bắc về, trong đó toàn là hồi ức giữa chúng ta a!
.Trong mắt Trần Thạc Chân bất giác hiện lên một chút dị sắc, nhưng ngay sau đó liền nói: - Xem ra công phu lừa người của ngươi đã tụt lùi không ít a!
.- Cô thật là không hài hước!
.Hàn Nghệ cười ha hả, ngồi xuống.
.Trần Thạc Chân thản nhiên nói: - Vàng ta đã nhận, ngươi có thể đi rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Tiểu Dã, có thấy không, điển hình tốt nhất của kiểu qua cầu rút ván.
.Trần Thạc Chân hừ nói: - Ngươi đừng quên, đây là ngươi nợ ta, ta không thu tiền lãi của ngươi đã là nhân từ lắm rồi.
.- Ặc. Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh.- Ngày tết, nể mặt chút được không, dù gì chúng ta cũng đã mấy phen đồng sinh cộng tử.
.Trần Thạc Chân nói: - Nếu như không gặp phải ngươi, căn bản là ta cũng không gặp phải những chuyện đó.
.- Không phải, không phải! Hàn Nghệ xua xua tay nói: - Lúc trước cho dù không có ta, cô cũng sẽ không thành công, nhưng nếu như không gặp được ta, thì cô sẽ không đến Dương phủ giết ta, ta sẽ không đánh cược cả đời trong cửu tử nhất sinh, có thể nói nếu như không gặp được ta, có thể cô sớm đã chết rồi.
.Trần Thạc Chân nói: - Đối với ta mà nói chết là một sự giải thoát.
.- Vậy sao cô không chết đi?
.- Bởi vì ngươi còn chưa chết.
.- Chuyện này
.Hàn Nghệ ngượng ngập nói: - Cô làm ta nhớ đến một câu nói, không mong sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng mong chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, thật là khiến người ta cảm động. Nói tới đây, hắn bỗng nhiên biến sắc, hết sức nghiêm túc nói: - Đây chính là nguyên nhân ta đem chỗ vàng này trả lại cho cô.
.Hắn đây thật thật giả giả, hư hư thực thực, khiến Trần Thạc Chân có chút đau đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Đây thật ra là một khoản tiền kéo dài mạng sống, ta chỉ hy vọng cô có thể lợi dụng số tiền này để bảo vệ tốt bản thân, chỉ cần cô có thể sống an nhiên vô sự thì ta mới an toàn, bởi vì ta biết trước khi cô còn chưa chết, cô sẽ không để cho ta chết, cô sẽ không màng tất cả để cứu ta, như vậy thì đối với ta mà nói, chỉ cần cô sống thì ta sẽ không phải đối mặt với tuyệt cảnh.
.Trần Thạc Chân trầm mặc hồi lâu, nói: - Không ngờ rằng ngay cả khoản này mà ngươi cũng có thể tính toán rõ ràng.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta biết đây đã là một nút thắt không thể tháo gỡ, bởi vậy buộc chặt chúng ta lại với nhau, không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
.- Ta biết rồi, ngươi có thể đi rồi chứ?
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ đứng dậy vẫy tay với Tiểu Dã, hai người liền đi ra ngoài cửa, đi tới cửa, Hàn Nghệ đột nhiên quay đầu lại, nói: - Ồ đúng rồi! Năm mới vui vẻ!
.Trần Thạc Chân đáp lại lạnh tanh: - Trừ khi ngươi có thể lập tức biến mất.
.- Đương nhiên, đa tạ sự tiếp đón nhiệt tình của cô! Hàn Nghệ nói xong, liền cùng Tiểu Dã đi ra cửa.
.Ra khỏi cửa, Tiểu Dã lập tức hiếu kỳ nói: - Hàn đại ca, có một vấn đề đệ vẫn nghĩ mãi mà không hiểu?
.Hàn Nghệ nói: - Đệ muốn hỏi, tại sao Trần Thạc Chân lại lãnh đạm với ta như vậy?
.Tiểu Dã gật gật đầu, nói: - Nếu là trước đây thì đệ cũng có thể hiểu được, nhưng lúc ở Tuyết Dương Lĩnh, cô ta cũng đã cứu mạng huynh, hơn nữa quan hệ của hai người hình như đã hòa hoãn không ít, tại sao vừa về đến Trường An, cô ta liền trở nên giống như trước đây?
.Hàn Nghệ hơi lộ ra một nụ cười khổ, nói: - Bởi vì cô ta muốn cho người chết một lời giải thích. Nói tới đây, hắn khoác một tay lên vai Tiểu Dã, thở dài: - Thù hận thật không phải là thứ tốt, nó có thể khiến sự tình trở nên phức tạp dị thường, cắt không đứt, chỉnh lý vẫn loạn, cho nên Tiểu Dã, tuyệt đối đừng dễ dàng thù hận một người, đến cuối cùng người đệ hận chỉ là bản thân đệ thôi.
.Tiểu Dã bĩu môi, rất rầu rĩ nói: - Đại ca, có lúc đệ phát hiện huynh thật sự rất giống sư phụ đệ, chuyện gì cũng đều nghĩ rất phức tạp, đệ còn lâu mới giống như các người, hận ai thì giết kẻ đó luôn, có thù báo thù, có ân báo ân, chuyện này rất đơn giản a.
.- Ta đâu có tư cách đánh đồng với sư phụ đệ! Hàn Nghệ cười, lại nói: - Nhưng đệ nói rất đúng, đừng giống như chúng ta, có thù báo thù, có ân báo ân. Nói đến đây, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một bóng người, thầm nghĩ, ngày tết, có phải là nên đi thăm cô ta một chút không, ôi, ngày tháng này ta phải sống thật cẩn thận a, mẹ nó, nếu như ngày nào đó làm tâm trạng ta không tốt, lão tử múa kim cô bổng quét sạch các ngươi, vậy là khỏe cả đời! Nói: - Tiểu Dã, chúng ta mau chóng quay về lấy ít đồ, lát nữa ta phải đến một nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận