Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1298: có thâm ý khác

.Có thể người bên ngoài nhìn vào, đêm nay nên gọi là đêm của Khuynh Thành, nhưng theo Hàn Nghệ thấy, đêm nay nên là của Tứ Mộng.
.Nếu nói vở kịch vừa diễn ra, trên cơ bản là Hàn Nghệ viết kịch bản, dù vậy kịch bản đã được Tứ Mộng cải biến rất nhiều, Tứ Mộng vì làm nên vở kịch lớn này đã coi như tận tâm tận lực, vì các nàng vốn cũng là xuất thân ca kỹ, nếu không có sự xuất hiện của Hàn Nghệ, tương lai của các nàng sợ rằng cũng không khác gì các ca kỹ khác, nhưng nào có nữ tử nào trời sinh đã muốn làm ca kỹ, sự xuất hiện của kịch nói, làm cho bọn họ nhìn thấy một lối thoát mới, vì thế họ đều quyết định lấy kịch nói này làm sự nghiệp cả đời của mình, làm việc khác họ cũng không làm nổi, cũng không thể ngồi ở đây ăn không ngồi rồi.
.Dù mọi người đều đang tán tụng Cố Khuynh Thành, nhưng mấy người Mộng Nhi lại càng cao hứng hơn, trong lòng tràn trề cảm giác có thành tựu, chỉ thấy không có lãng phí mấy năm tâm huyết này, vì vậy trong bữa tiệc ăn mừng, cũng là bừng bừng hứng khởi, ai ai cũng uống đến hai má đỏ hồng, kiều diễm động lòng người.
.Mà Cố Khuynh Thành tuy rằng hết sức nổi bật, nhưng nếu như có thể, tin rằng nàng ta thà rằng đổi chỗ cho Mộng Nhi các nàng, ít nhất nàng ta cũng không cần ứng phó với đám công tử bột Lý Dương phiền phức.
.Trước cửa Nữ Nhân Phường.
.- Hôm nay may mắn thấy được sự phong nhã tài hoa của Khuynh Thành cô nương, Lý Dương đúng là có phúc ba đời. Lý Dương này tuổi không lớn lắm nhưng lại ra vẻ điệu bộ mình là người nho nhã.
.- Không dám! Không dám! Cố Khuynh Thành dịu dàng có lễ, nói: - Khuynh Thành là một nữ tử phong trần, có thể có may mắn quen biết Lý công tử là phúc khí của Khuynh Thành.
.Lý Dương nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, cũng là chắp tay thi lễ nói: - Đâu có, đâu có, Khuynh Thành nương tử quá lời. Dừng một chút, y lại đưa mắt nhìn lên trời nói: - Hôm nay sắc trời không còn sớm, tại hạ không làm phiền Khuynh Thành nương tử nghỉ ngơi nữa, cáo từ trước.
.- Công tử đi thong thả!
.Lý Dương này vừa xoay người, trong mắt Cố Khuynh Thành liền hiện lên một tia chán ghét, trò vặt vãnh đuổi bắt tầm thường này của Lý Dương, Cố Khuynh Thành thực sự đã thấy đã nhiều, chẳng có chút xíu tác dụng nào với nàng ta cả.
.Đợi cho Lý Dương đi rồi, nàng ta vừa mới xoay người, chỉ thấy một bóng người đứng phía sau nàng ta, nhưng nàng ta cũng không bị giật mình, ngược lại vui vẻ nói: - Xem ra, ngươi vẫn là rất để ý đến ta.
.- Đây là đương nhiên, lần này cô vừa mới diễn lần đầu, nếu như xoay người đã bước vào Lý phủ, ta đi đâu tìm người a!
.Hàn Nghệ tiến lên phía trước, mỉm cười nói.
.Cố Khuynh Thành phì một tiếng nói: - Bước vào Lý phủ gì chứ, chúng ta đã ký khế ước rồi, ngươi đừng có nghĩ đến việc bán ta đi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta cũng không có lá gan này, khăn che mặt này của cô mà bỏ xuống, đệt! Nói không chừng ta còn phải đền tiền ra ngoài đó.
.Cố Khuynh Thành tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: - Nể tình ta cố gắng diễn xuất như vậy, ngươi cứ dỗ ta vui vẻ một lần cũng không được sao?
.- Nhưng ta sợ dỗ đi dỗ lại liền thành thật, dù sao sức hấp dẫn của cô cũng là hiếm có trên đời a. Hàn Nghệ cười ha ha nói.
.Cố khuynh Thành nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, một chút tức giận trong lòng cũng như biến mất không còn nữa, có thể thấy câu nói nửa đùa của Hàn Nghệ lại làm cho nàng ta vô cùng dễ chịu.
.Hàn Nghệ lại hiếu kỳ nói: - Nói chuyện cùng thằng nhãi kia thế nào?
.Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng thở dài, hiện rõ vẻ mệt mỏi: - Rất mệt!
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức hiểu được, Bùi Thanh Phong lòng dạ có nhỏ mọn thế nào đi chăng nữa, có ngụy quân tử thế nào chăng nữa cũng là xuất thân quý tộc, vẫn là có tài hoa và biết kiềm chế, còn tên Lý Dương này thì nhà giàu mới nổi, hơn nữa tuổi lại nhỏ như vậy, đã học người ta ra ngoài tán gái, nhìn có vẻ là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng một khi mở miệng ra, chắc chắn sẽ lộ nguyên hình, không cần nghĩ cũng biết, cuộc nói chuyện này sẽ ấu trĩ đến thế nào, nói: - Nếu cô không muốn gặp y, cô có thể không gặp. Là ta mời cô tới diễn kịch, tất nhiên ta sẽ bảo vệ cô.
.- Có một câu nói này của ngươi là được rồi. Trong mắt Cố khuynh Thành hiện lên một tia vui vẻ, hai tay đặt sau lưng, ngâm nga khúc hát, cất bước nhẹ nhàng tiến lên phía trước.
.Ta nghĩ chắc chắn là cô ta lại hiểu nhầm rồi, đã nói dỗ đi dỗ lại sẽ thành thật mà. Hàn Nghệ trợn mắt một cái, trong lòng cũng không lo lắng về Cố Khuynh Thành, dù sao cô ta cũng là nữ nhân đầu tiên trên đời dám trêu ghẹo hắn, đuổi theo: - Này! Vừa rồi các cô đã nói gì vậy?
.- Lý Nghĩa Phủ!
.- Oa! Khẩu vị nặng như vậy sao.
.- Nhưng ngoài phụ thân y ra, y còn có thể nói gì chứ?
.- Điều này cũng đúng, nhưng sách lược của y vẫn là không tồi, mấu chốt của tán gái chính là ở chỗ thể hiện ưu thế của bản thân, trực tiếp hoặc khéo léo đều được, nhưng nếu muốn biểu đạt chính xác ra, nếu phụ thân là ưu thế, vậy thì tất nhiên đem phụ thân ra nói chuyện rồi.
.Nói xong, hai người đều bật cười ha ha, nếu là Mộng Nhi gặp phải loại chuyện này, chắc chắn là lo lắng nghĩ ngợi lung tung, nhưng hai người bọn họ lại chỉ xem như chuyện cười, trong lòng tuyệt không có nửa điểm lo lắng, riêng tâm cảnh này, chỉ sợ cũng không có ai có thể sánh kịp.
.So với Bạch sắc sinh tử luyến, Khuynh thành chi luyến lần này có thể nói là tác phẩm lớn nhưng xuất hiện muộn, tuy đều là sáo mòn nhưng vì chuẩn bị rất lâu nên được làm tỉ mỉ tinh tế, hơn nữa cũng có đề tài có thể tán gẫu, vở Bạch sắc sinh tử luyến kia nói toạc ra, cũng chỉ là mối quan hệ của hai người, chẳng qua là ngầm lên án sự thiếu xót của phân biệt sĩ thứ, nhưng Khuynh thành chi luyến trực tiếp liên quan đến hai dân tộc hoặc nói là hai quốc gia, hơn nữa còn nói rõ ràng, chính là nói về chuyện của đương triều, việc này trước kia là không dám tưởng tượng.
.- Không hổ là Cố Khuynh Thành, cho dù có mang mạng che mặt, vẫn làm cho người ta mê muội.
.- Nói không sai, diễn xuất của Khuynh Thành đúng là tinh xảo, không nhìn ra một điểm nào là nàng ấy lần đầu tiên diễn kịch.
.- Nhưng bức vẽ Cố Khuynh Thành trên tranh kia không phải đã bỏ mạng che mặt xuống rồi sao?
.- Hôm qua vẫn đeo mạng che mặt, có thể sau này sẽ bỏ ra đi, chậc chậc, đúng là làm cho người ta mong đợi a!
.- Ai ai ai! Các ngươi nói xem A Sử Na Tuyết Nhạn sẽ thành đôi với Lý Lăng không?
.- Chắc chắn là sẽ thành đấy! Bọn họ không phải nhân vật nam chính nữ chính sao.
.- Nhưng Lý Lăng là tướng quân Đại Đường ta, A Sử Na lại là quý tộc Đột Quyết, khi ấy hai nước đang giao chiến, họ làm sao có thể thành đôi.
.- Lý Lăng đã mất trí nhớ, liệu có gia nhập Đột Quyết hay không.
.- Cũng thật có khả năng này.
.- Nhưng nếu Lý Lăng phản quốc, vậy còn không để cho người ta mắng chết, ai sẽ còn xem a!
.- Ngươi nói cũng không sai, đúng là tò mò tình tiết vở kịch sẽ phát triển như thế nào.
.- Hiền huynh, không phải hôm qua huynh đi xem Khuynh thành chi luyến sao, ta nghe nói vở Khuynh thành chi luyến này chính là kể về câu chuyện trong thời chiến tranh giữa Đại Đường và Đột Quyết?
.- Ừ.
.- Việc này cũng có thể diễn?
.- Còn không phải sao, chúng ta xem đến lúc đó cũng kinh hãi, nhưng khoan hãy nói, vở Khuynh thành chi luyến này quả thật đặc sắc hơn vở Bạch sắc sinh tử luyến rất nhiều, ta hiện tại cũng nóng lòng muốn xem hồi thứ hai rồi.
.Đúng a! Việc này cũng có thể diễn?
.Nhưng trước kia cũng không có ai thử qua, triều đình cũng không nói không cho diễn, việc này vẫn thực là chưa có ai biết được.
.Người dân lại càng cảm thấy mới mẻ, việc này là trước kia chưa từng có, cách kể của Bạch sắc sinh tử chi luyến tuy cũng là đương đại, nhưng chỉ là sự qua lại của dân thường, không liên quan đến triều đình, còn Khuynh thành chi luyến tất nhiên liên quan đến quốc gia đại sự, nhưng cũng không có ai vì vậy mà cảm thấy lo sợ, bởi vì đây không phải triều Minh Thanh, vì văn tự nghiệp (kẻ thống trị bức hại phần tử trí thức) mà sợ bóng sợ gió. Đại Đường vẫn là vô cùng cởi mở trên phương diện văn hóa, ngươi đã dám diễn, vậy thì ta cũng dám xem.
.Thế nhưng, dân thường là dân thường, đại thần là đại thần, địa vị khác nhau quá x, huống hồ là hai cực quan dân này, ngươi không ở trong bối cảnh đó, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được cơ chế trong đó, những tin đồn kia sao có thể tin tưởng hoàn toàn.
.Ngự thư phòng!
.- Trẫm nói bản lĩnh gây ra phiền toái của khanh cũng thật là không ai có thể bì kịp! Lý Trị đập một xấp tấu chương kia lên mặt bàn, tức giận nói: - Diễn một vở kịch cũng có thể dẫn đến nhiều chỉ trích của các đại thần như vậy, nhưng theo trẫm thấy, da mặt này của khanh cũng đã bị chỉ trích đến dày lên rồi, việc này với khanh mà nói, đã không còn làm ra tác dụng đe dọa gì nữa rồi.
.Choáng! Nói cũng bị ngươi nói rồi, ta còn cái gì để nói. Hàn Nghệ vẻ mặt xấu hổ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, vi thần làm như vậy quả thực có chút trái với thông lệ, nhưng vi thần tuyệt đối không phải mượn cớ sinh sự, thực ra vi thần không để Phượng Phi Lâu diễn kịch nữa cũng không quan trọng, nhưng vi thần vẫn kiên trì tiếp tục diễn kịch nói, chính bởi vì kịch nói cũng có thể mang đến một chút tác dụng.
.Lý Trị cười nói: - Nếu không phải như vậy, sao trẫm có thể tìm riêng khanh tới hỏi. Nói đi, lần này khanh làm ra Khuynh thành chi luyến là có mục đích gì?
.Hàn Nghệ nói: - Tất nhiên là vì thúc đẩy sự dung hợp của Hán Hồ.
.Lý Trị hỏi: - Nhưng trẫm nghe nói, bối cảnh câu chuyện của Khuynh thành chi luyến mà khanh vừa dựng là cuộc chiến tranh giữa Đại Đường ta và Đột Quyết thời kỳ Trinh Quán.
.- Đúng vậy. Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói:
.- Bệ hạ, chưa từng trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, thì làm sao biết trân quý hòa bình. Sở dĩ thần lựa chọn thời kỳ này chính là hy vọng tất cả mọi người đều biết, nếu như lại châm lên ngọn lửa chiến tranh, sẽ chỉ sinh linh lầm than, ai cũng không thể sống tốt, mà biện pháp duy nhất có thể tránh được điều này chính là làm được trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, cùng nhau khích lệ, cùng nhau phát triển, như vậy mọi người đều có thể sống tốt.
.Lý Trị nghe vậy khẽ gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói tiếp: - Từ Tần Hán tới nay, các vương triều Trung Nguyên đều là tôn sùng "quý Trung Hoa, tiện địch di", vì vậy theo đại đa số người dân Trung Nguyên thấy, người Hồ chỉ giống như dã thú, ăn lông uống máu, thay đổi thất thường, không thể thâm giao. Nếu như bệ hạ muốn đoàn kết tất cả con dân trên cả đất nước lại với nhau, đầu tiên phải xóa bỏ cái nhìn thù địch giữa hai bên, vì vậy vở kịch này được dựng lên, tuyên truyền thay đổi cái nhìn trước kia, thể hiện ra mặt tốt đẹp của người Hồ trước mặt mọi người, chỉ có thấu hiểu lẫn nhau một cách chính xác, mới có thể dung hợp lại với nhau.
.Lý Trị cười gật đầu nói: - Nghĩ đến Hán Vũ Đế văn thao võ lược, diệt Hung Nô, làm cho Mạc Bắc mất đi vương triều, nhưng trăm năm sau, Ngũ Hồ loạn Hoa, tranh giành Trung Nguyên, sau đó Đột Quyết lại nổi lên hưng thịnh, hùng mạnh, có thể thấy kế sách của Hán Vũ Đế không phải là kế sách lâu dài. Thực ra Hồ Hán khác biệt, thật sự không phải do huyết thống, mà là do sự khác biệt về tập tục sinh hoạt. Dù có là người Hán đi đến thảo nguyên sinh sống, cũng sẽ trở thành người Hồ, vì vậy phụ hoàng năm đó mới lựa chọn nền chính trị nhân đức, hy vọng người dân hai nơi có thể chung sống hòa thuận. Thực ra trẫm cũng không nghĩ đến dụng ý này của khanh, nhưng khanh cũng phải chú ý cẩn thận mới phải, đừng có lại chữa lợn lành thành lợn què.
.- Bệ hạ yên tâm, vở kịch này vốn dĩ đã chuẩn bị lâu như vậy, chính là vì vi ihần biết trong đó bao gồm những gì, vì vậy càng chú ý cẩn thận hơn. Hàn Nghệ nói xong rồi nói tiếp: - Không chỉ như vậy, vi thần còn muốn mượn vở kịch này, xây dựng hình tượng vinh quang của nam nhi Đại Đường ta, để quân đội Đại Đường ta nhận được sự kính trọng của người dân, tạo cho quân nhân cảm giác quang vinh và cảm giác sứ mệnh.
.Lý Trị nghe vậy khẽ cau mày nói: - Cảm giác quang vinh và cảm giác sứ mệnh?
.- Không sai! Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Bệ hạ, từ xưa đến nay không ít Thống soái có binh quyền, hoặc tự lập làm vương, hoặc ép thiên tử lấy lệnh chư hầu, hoặc khởi binh mưu phản, lấy ham muốn của bản thân, tranh giành thiên hạ không để ý đến bá tính sinh linh, nhưng quốc gia lại cần có quân đội bảo vệ gia đình tổ quốc, tất nhiên cũng không thể không có Thống soái.
.Lý Trị nghe vậy sắc mặt quái dị, trầm ngâm không nói. Việc này với quân vương mà nói, chính là chủ đề mẫn cảm nhất, Lý Thế Dân lúc trước cũng lo sợ Lý Tĩnh, Lý Tích đoạt lấy binh quyền, y có thể không sợ sao, mỗi một quân vương đều sợ, đây cũng là lý do biết rõ thả hổ về rừng, đao thương nhập kho là không thể lấy được, nhưng quân vương vẫn phải làm như vậy, vì việc này quá nguy hiểm rồi.
.Nhưng Hàn Nghệ lại vô cùng thẳng thắn, nếu đã mở miệng nói ra điều này, vậy thì phải làm bề tôi trung thực, ta chỉ xét việc bàn việc, không có ý nghĩ gì khác, tiếp tục nói: - Thực ra từ xưa đến nay, quân vương luôn phòng bị võ tướng đoạt lấy binh quyền, nhưng loại chuyện này chưa bao giờ chấm dứt, thần cho rằng việc này chủ yếu do quân nhân thiếu tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận