Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1062: Ý tại địa chủ

.Sau một hồi mây mưa, Nguyên Mẫu Đơn mềm nhũn nằm trong lòng Hàn Nghệ, hai má phấn hồng, mắt đẹp mông lung, bầu ngực đầy đặn áp sát bên ngực Hàn Nghệ, khiến Hàn Nghệ có sự hưởng thụ không nói nên lời.
.- Mẫu Đơn, có phải đã thoải mái rất nhiều không?
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ngọc ngà mịn màng hơn cả tơ lụa của Nguyên Mẫu Đơn, cười dài nói.
.Vệt đỏ trên hai má Nguyên Mẫu Đơn lập tức lan rộng không ít, nhưng hôm nay nàng cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, muốn không thoải mái cũng khó a, hơi ngửa đầu ra, lườm Hàn Nghệ một cái, nhưng lại càng thêm quyến rũ, khiến Hàn Nghệ không kìm lòng nổi hơi cúi đầu xuống, đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ, khuỷu tay lại tăng thêm vài phần lực đạo, ôm nàng càng chặt hơn nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi xê dịch trán, để mình được thoải mái hơn một chút, hơi khép mắt lại, trong đầu thật sự là không muốn nghĩ đến một chút việc nào cả, trước lúc này thì chưa từng như vậy, trước đây nàng đều hết sức căng thẳng, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để kiếm thêm nhiều tiền cho Nguyên gia, nàng dần dần hiểu được hàm nghĩa của "bờ vai" mà Hàn Nghệ nói, cũng dần dần hiểu được đạo lý của phu thê.
.Còn Hàn Nghệ cũng có cảm giác giống như mộng ảo, hắn chưa từng bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại như vậy, điều này hoàn toàn trái ngược với tư tưởng trước đây của hắn, chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, không kìm lòng nổi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da không chút tỳ vết nào, thì thào lẩm bẩm: - Sinh tử khiết khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão1.
.(1: Sống chết hay xa cách, đã cùng nàng thành lời thề ước, ta nắm tay nàng, (hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già. (Kích Cổ 4 (Đánh trống 4) Kinh Thi)
.Hàng mi dài của Nguyên Mẫu Đơn khẽ động, nơi khóe mắt loang loáng vệt lệ quang, khóe miệng cong lên mỉm cười, từ từ ngủ thiếp đi.
.- Đại bá!
.Lúc xế chiều, Hàn Nghệ nắm tay Nguyên Mẫu Đơn đi đến hậu đường, lúc này chỉ có một mình Nguyên Hi ngồi bên trong.
.- Con đến rồi à, ngồi đi !
.- Mời phu nhân!
.Hàn Nghệ hết sức ga lăng kéo ghế ra ngay ngắn.
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, có cần phải vậy không?
.Nhưng Hàn Nghệ thì lại ra sức nháy mắt, Nguyên Mẫu Đơn lúc này mới ngồi xuống, len lén liếc nhìn Nguyên Hi, mặt đã đỏ bừng lên, còn Hàn Nghệ thì lại dĩnh đạc ngồi bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, mặt mày tươi rói, gạt Nguyên Hi sang một bên.
.Nguyên Hi đều nhìn thấy hết, tiểu tử này quả thật là không giống người bình thường, đương nhiên ông ta sẽ không để ý những chuyện này, ngược lại còn vui khi thấy màn này, nhưng ông ta cũng biết Nguyên Mẫu Đơn xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: - Hàn Nghệ, lần trước khi ký kết, dự luật lao động gì đó của con đã gây sức ép cho Nguyên Triết quá.
.- Việc này vẫn mong đại bá thông cảm con làm việc mà không báo trước. Hàn Nghệ dường như sớm có dự tính, rất nhanh đã nói nói: - Nhưng thật ra dự luật lao động này là có lợi đối với Nguyên gia chúng ta.
.Nguyên Hi nói: - Cái này ta đã nghe Nguyên Triết nói, dự luật lao động này dùng để đối phó với thủy vận, nhưng điều lão phu không hiểu là, dự luật lao động sẽ gia tăng phí tổn của chúng ta, nhưng khách hàng lớn nhất của chúng ta chính là triều đình, chúng ta cũng không dám chuyển phần phí tổn này sang cho triều đình.
.Thật ra điều ông ta muốn nói là, triều đình có giúp chúng ta san sẻ một chút hay không.
.Điều này đương nhiên là không thể, triều đình có thể làm như vậy đã là hết sức không tệ rồi, ông còn muốn được nhiều hơn thì hơi quá tham lam rồi, nhưng thương nhân nào mà không tham lam.
.Hàn Nghệ nói: - Đại bá, thật ra dự luật lao động này không phải chủ yếu dùng để đối phó với thủy vận, con muốn dùng dự luật lao động này để trợ giúp Nguyên gia chuyển từ hình thức địa chủ thành hình thức thương nghiệp hóa.
.Nguyên Hi hiếu kỳ nói: - Sao lại nói như vậy? Nhất định phải chia rõ ràng như vậy sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nếu phân chia rõ ràng như vậy, không phải kế hoạch nam tiến của chúng ta cũng là hình thức địa chủ sao? Trong đó chàng bảo chúng ta buôn bán nô lệ, đây với dự luật lao động của chàng không phải cũng là tự có mâu thuẫn sao?
.Bên kia ngươi buôn bán nô lệ không phải là muốn bóc lột sao, bên này lại muốn dự luật lao động, trước sau mâu thuẫn.
.Hàn Nghệ nói: - Vai trò của Nguyên gia chúng ta trong kế hoạch nam tiến đó là người sản xuất nguyên liệu, đó vẫn là thương nhân, còn nói về buôn bán nô lệ, nói trắng ra một chút thì nô lệ chính là thương phẩm, việc chúng ta làm vẫn là việc của thương nhân. Tại sao nhất định phải hoàn thành chuyển đổi, bởi vì địa chủ bị hạn chế địa vực, địa chủ Sơn Đông thì chẳng là gì ở Giang Nam cả, phạm vi hoạt động của địa chủ chỉ lớn chút chút như vậy, mà thương nhân thì không bị, nếu thân là thương nhân, toàn quốc đều là thổ địa của chúng ta, chúng ta có thể bán hàng hóa ở bất cứ chỗ nào, mà địa chủ sẽ chỉ cố thủ một góc đất, duy chỉ có chuyển đổi thành hình thức thương nghiệp, việc buôn bán của Nguyên gia chúng ta mới càng làm càng lớn. Còn dự luật lao động sắm vai trò quan trọng trong này, đó là triệt để xóa bỏ địa chủ.
.Nguyên Hi giật mình, nói: - Triệt để xóa bỏ địa chủ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Địa chủ là hòn đá ngáng chân lớn nhất cản trở thương nghiệp, bởi vì bọn họ ràng buộc lượng lớn lao động bên cạnh bọn họ, hơn nữa bọn họ không biết về kinh doanh, hoang phí lượng lớn tài nguyên, tương lai thương nhân không đáng bại địa chủ thì không thể giành được đột phá về chất.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu chặt cặp lông mày kẻ đen nói: - Nhưng thế lực của địa chủ quá hùng mạnh, hơn nữa phân nửa đều là quý tộc, làm sao để xóa bỏ bọn họ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thật việc này cũng không khó, chỉ cần làm được hai điểm là được. Thứ nhất, nhằm vào quận vọng những quý tộc đó nắm trong tay, xưởng của chúng ta, mặt tiền phải lấy thành thị làm trung tâm, thúc đẩy thành thị phồn vinh, thu hút bách tính đến thành thị, cung cấp lượng lớn sức sản xuất cho xưởng của chúng ta, chỉ cần bách tính rời xa đất đai, vậy thì địa chủ sẽ khó mà sống được. Thứ hai, từ nông thôn bao quanh thành thị, hình thức chính là chế độ thuê mướn, nhận thầu ruộng đất, thương nghiệp hóa ruộng đất, tiêu diệt sự tồn tại của tá điền, bức bách địa chủ cùng chuyển đổi với chúng ta, chỉ cần bọn họ chuyển đổi thành thương nhân thì ưu thế của bọn họ sẽ không còn tồn tại nữa, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo chúng ta. Dự luật lao động chỉ là một lý do ta sáng tạo vì Nguyên gia mà thôi.
.Nguyên Hi trước nay chưa từng xem nhẹ dã tâm của Hàn Nghệ, trầm tư hồi lâu, hỏi: - Vậy triều đình sắm vai trò thế nào trong chuyện này?
.Vấn đề hiện tại chính là ở chỗ này, rốt cuộc Hàn Nghệ là đại diện cho lợi ích của triều đình, hay là đại diện cho lợi ích của thương nhân.
.Hàn Nghệ nói:
.- Quan hệ của triều đình và thương nhân là môi hở răng lạnh, không có một quốc gia hùng mạnh và ổn định, thương nhân sẽ đối mặt với cái chết, thương nhân lợi dụng chính sách của triều đình đạt được tiền tài và địa vị, còn triều đình lợi dụng thương nhân đạt được của cải và một quốc gia càng thêm ổn định hơn nữa, hai bên không hề xung đột, mà còn là sống nhờ vào nhau, hiện tại do con quản lý tài chính, chúng ta có thể thông hiểu lẫn nhau.
.Nguyên Hi gật đầu nói: - Con nói câu này vô cùng có lý, Nguyên gia chúng ta đã trải qua quá nhiều chiến loạn, bất luận là thương nhân, hay là địa chủ, trong chiến loạn đều dựa vào may mắn mà tồn tại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đã là người thu lợi thì không có ai lại muốn thiên hạ đại loạn, chỉ có những người bị bóc lột thì mới muốn dựa vào bạo lực để lật đổ quy tắc hiện có, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho ra dự luật lao động, triều đình phải e dè lê dân thiên hạ.
.Nguyên Hi cười cười, không phủ nhận sự thật này, nói: - Hiện giờ chúng ta đã lấy được tập đoàn vận chuyển, vậy thì tiếp theo nên làm thế nào đây?
.- Lương thực!
.Hàn Nghệ nói: - Nhân khẩu Trường An, Lạc Dương càng ngày càng nhiều, con đã tra tư liệu liên quan đến phương diện này ở Hộ Bộ, với tình hình thu hoạch hàng năm, ruộng tốt ở Quan Trung đã không thể gánh vác nhiều nhân khẩu như vậy, tương lai lương thực nhất định là chuyển từ Giang Nam đến, để khiến cho triều đình ỷ lại cao độ vào tập đoàn vận chuyển, chúng ta nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, vận chuyển lương thực ở Giang Nam đến Trường An, dựa vào lương thực thu được sự công nhân của triều đình và quý tộc Quan Trung. Ngoài ra, còn có lá trà, tơ lụa, gốm sứ của Giang Nam đều là thương phẩm vô cùng tốt, quý tộc, phú nhân thiên hạ đều tập trung ở lưỡng đô, chúng ta không thể bắt họ chuyển đến Giang Nam, chúng ta chỉ có thể vận chuyển hàng hóa đến Trường An, thỏa mãn nhu cầu của Trường An, Lạc Dương, đồng thời cũng có thể kích thích kinh tế của Giang Nam, gia tăng sức sản xuất của Giang Nam, bởi vậy chúng ta phải nhanh chóng bắt đầu tập đoàn vận chuyển này, tranh thủ khiến nam bắc tương liên chặt chẽ, đối với thương nhân mà nói, là đã có thêm hai thị trường lớn.
.Nguyên Hi cau mày nói: - Nói như vậy, Nguyên Triết đề xuất muốn mượn dự luật lao động giành được quyền chủ động với xưởng tàu là sai lầm?
.Hàn Nghệ cười nói: - Điều này là vô cùng chính xác, hơn nữa đại bá không cần lo lắng, rất nhanh chóng bọn họ sẽ nghiên cứu chế tạo ra thuyền kiểu mới hơn nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: - Làm sao chàng dám khẳng định?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này là Công Bộ Thượng thư nói cho ta biết, sự xuất hiện của xưởng tàu mới khiến ngành đóng thuyền hóa giải được rất nhiều vấn đề khó khăn, ngành đóng thuyền phát triển chỉ là chuyện nước chảy thành sông thôi.
.Nguyên Hi cười nói: - Như vậy thì ta yên tâm rồi, ta còn sợ là bên Trường Vận, Vạn Lý không nghiên cứu chế tạo ra thuyền mới, thì đến lúc đó chúng ta đâm lao thì phải theo lao.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu là như vậy, con sẽ không để Nguyên Triết được như ý.
.Hiếm khi Nguyên Hi bật cười ha hả.
.Ở Nguyên gia bảo hai ngày, nhưng ở cùng với Nguyên Mẫu Đơn, muốn hoàn toàn không nói chuyện công là không thể nào, hai người vẫn bàn bạc kế hoạch bước tiếp theo bất kể ngày đêm, chẳng qua là phu thê hai người cùng bàn bạc cũng tốt hơn so với một người nhiều, đúng là nam nữ hợp tác làm việc không phiền lụy.
.Đại Hưng Thiện Tự.
.- Tam thúc, thật sự rất cảm ơn thúc!
.Hàn Nghệ cầm một xấp tài liệu dày cộp, nói với Thôi Bình Trọng từ tận đáy lòng. Trong lòng thầm khâm phục, đây quả thật là một thiên tài, mấy ngày ngắn ngủi đã làm xong ghép vần này rồi.
.Thôi Bình Trọng khoát tay một cái nói: - Chỉ là ta sửa đổi một chút trên cơ sở của ngươi, bộ ghép vần ban đầu của ngươi đã vô cùng tinh diệu rồi, việc ta làm thật ra hết sức có hạn.
.- Thôi tam thúc quá khiêm nhường rồi. Hàn Nghệ cười, lại nói: - Kỳ thật có thể có được sự giúp đỡ của Thôi tam thúc, ta đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi, nhưng ta vẫn luôn hết sức tò mò, tại sao tam thúc lại sảng khoái nhận lời như vậy, dù sao thì ta và Thôi gia các người cũng coi như là ân oán thâm sâu.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Kỳ thật ghép vần có thể mang lại bao nhiêu chỗ tốt cho ngươi, ta xem cũng không thấy được, với tài năng của ngươi, căn bản là không cần phải làm những chuyện tốn sức mà thu lợi rất ít này, có thể thấy ngươi thật lòng đang nghĩ cho bách tính, cũng là đang nghĩ cho Đại Đường ta, về điểm này, Tập Nhận, Huyền Đạo bọn chúng đều không bằng ngươi, đây cũng là nguyên nhân duy nhất ta đồng ý giúp ngươi.
.Hàn Nghệ nghe vậy kinh ngạc không nói, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, người hiểu hắn nhất lại là Thôi Bình Trọng chỉ gặp nhau có mấy lần, cho dù là Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y các nàng cũng không nghĩ đến phương diện này, các nàng luôn không hiểu tại sao Hàn Nghệ muốn làm những chuyện tốn sức vô bổ đó, đây không phải là cố ý tìm phiền phức cho mình sao, kỳ thực đạo lý rất đơn giản, Hàn Nghệ không vì bản thân, mà là vì quốc gia này, nhưng không có ai nghĩ như vậy, người không vì mình, trời tru đất diệt. Cười nói: - Thôi tam thúc, thúc đúng là coi trọng ta quá rồi.
.- Thật ra trước đây ta cũng không hiểu được điều này, bởi vì ta cũng không tin mục đích của người lại đơn thuần như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có lý do này có thể giải thích. Thôi Bình Trọng lắc lắc đầu, lại nói: - Hơn nữa từ trước đến nay, người coi thường ngươi còn ít sao, chẳng qua là ta đã tiếp thu được bài học của bọn họ thôi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Tam thúc người thật sự khen lầm rồi, thật ra tất cả mọi thứ trên người ta chẳng qua đều là hoa trong gương trăng trong nước, trong nháy mắt là có thể tan thành tro bụi.
.Thôi Bình Trọng nói: - Đây cũng không phải là mấu chốt trong thành công của ngươi sao, mỗi lần ngươi đều dám đặt cược tính mạng thân gia của mình, nhưng đối thủ của ngươi đều không dám đánh cuộc, cho nên ngươi luôn có thể giành được phần thắng trong hoàn cảnh khó khăn.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói: - Ta rất may mắn khi tam thúc không có trở thành kẻ thù của ta.
.Thôi Bình Trọng lắc lắc đầu nói: - Cho dù phải, người thua cũng là ta, bởi vì ta không thể giống như ngươi, kiên định với tín niệm của mình như vậy, người giống như ta khó mà có được thành công.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây chính là nguyên nhân tam thúc không muốn làm quan?
.Thôi Bình Trọng sửng sốt, sau đó cười ha hả nói: - Đã nói ta không phải là đối thủ của ngươi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận