Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 623.1: Trưởng Tôn nhất mạch

.Sở dĩ Trịnh Thiện Hành tòng thương, đơn giản chỉ là muốn kiếm thêm nhiều tiền, cứu trợ một số người nghèo khó, vì vậy y không những đứng ra giúp những bách tính này cày bừa vụ xuân, đồng thời còn tự bỏ tiền, chuẩn bị một bữa cơm trưa thịnh soạn cho những thôn dân này, còn Hàn Nghệ thì đã cử ra đắc ý đệ của mình, Hùng Đệ đến chế tác cơm trưa, bữa trưa chính là bánh bao.
.Mục đích Hàn Nghệ làm như vậy, đơn giản chính là muốn tuyên truyền giúp Mập.
.Đúng giữa trưa, những người già phụ nữ và trẻ em trong thôn đó chuyển từng cái bánh bao đến cho những người giúp bọn họ.
.Tuy không phải là tiền bọn họ bỏ ra, nhưng sự cảm kích của bọn họ là vô cùng chân thành, khiến người ta chỉ cảm thấy bánh bao này nặng trịch.
.Căn cứ vào sự thiếu thốn mỹ thực lúc này, vì vậy bánh bao vừa mới ra, mọi người đều trầm trồ khen ngợi, cho dù là Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng bị thuyết phục, phối hợp với thức ăn sản xuất tại sườn núi Cao Gia thì ăn càng ngon hơn gấp bội.
.Đương nhiên, bởi vì bọn họ đã lao động cả buổi sáng, mức vận động vượt xa lúc bình thường, bởi vậy mà ăn rất ngon miệng.
.Đợi sau khi bọn họ ăn, những thôn dân kia cũng ăn, bên trong bánh bao này cũng có gói thịt, đối với bọn họ mà nói lại càng là mỹ vị nhân gian, những đứa trẻ còn mút ngón tay sạch sẽ.
.Thấy mọi người ăn say sưa như vậy, Hùng Đệ mừng rỡ cười không ngừng, vui mừng đến không ăn nổi cơm nữa.
.Sau khi ăn uống no say, Lý Trị bọn họ liền rời đi trước, bọn họ còn phải đi tuần thị nơi khác.
.Còn học viên của trại huấn luyện vẫn lao động chăm chỉ đến lúc mặt trời lặn mới chuẩn bị về.
.- Hàn Nghệ, thật sự cảm ơn các ngươi.
.Trịnh Thiện Hành nói từ đáy lòng.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Đừng cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì ngươi cảm ơn bọn họ đi. Chỉ tay về phía sau.
.Trịnh Thiện Hành quay đầu lại nói: - Đa tạ các ngươi khẳng khái tương trợ.
.Uất Trì Tu Tịch bất mãn nói: - Trịnh Đại Lang, huynh tạ ơn gì, cũng đâu phải chúng ta làm việc giúp huynh.
.Tiêu Hiểu hừ nói: - Đung đây, ruộng của Trịnh gia các huynh, chúng ta sẽ không đi cày.
.Dù sao Trịnh Thiện Hành từng là tôi tớ của tỷ y, y cũng không sợ bọn họ.
.Một câu cảm ơn này khiến bọn họ hết sức bất mãn, giống như bọn họ dựa thế quyền quý, trên thực tế bọn họ cũng không phải đến vì Trịnh Thiện Hành, mà là bị Hàn Nghệ lừa tới.
.Trịnh Thiện Hành cười không chút buồn phiền nào.
.Một em bé kéo bàn tay to của Uất Trì Tu Tịch, hỏi đầy mong đợi: - Đại ca ca, huynh là cảnh sát hoàng gia sao?
.Uất Trì Tu Tịch dương dương đắc ý nói: - Đương nhiên, ta còn là đại đội trưởng nữa.
.- Đại ca ca thật lợi hại, vậy ngày mai đại ca còn đến không? Em bé lại nói.
.Hàn Nghệ nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng, em bé này thật biết lôi kéo người a!
.Uất Trì Tu Tịch sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nhìn ta làm gì, đương nhiên phải tới a! Cày bừa vụ xuân này đâu phải một ngày học được.
.Sau đó hắn lại cùng Thẩm Tiếu, Tiểu Mập, Hoa Tử, Tiểu Dã bọn họ nói chuyện một lúc, sau đó thì đưa các học viên về trại huấn luyện.
.Ca khúc Chân tâm anh hùng kia lại một lần nữa vang lên tận trời.
.Mấy ngày sau đó, học viên của trại huấn luyện toàn tâm vùi đầu vào việc cày bừa vụ xuân, bao gồm người của Ngõ Bắc, Tự do chi mỹ cũng thay phiên đến giúp những trẻ em quả phụ này trồng trọt.
.Thanh danh của cảnh sát hoàng gia dần dần truyền ra, từ ngày đầu tiên được coi thành quân khởi nghĩa nông dân, sau đó đi trên đường, bách tính giơ ngón tay lên với bọn họ, kiểu chuyển biến này khiến Uất Trì Tu Tịch và học viên cảm nhận được một cảm giác tự hào chưa từng có, tinh thần của cảnh sát hoàng gia bắt đầu chảy trong huyết dịch của bọn họ.
.Nhưng có vài người lại cảm thấy bất mãn với chuyện này, chính là thương nhân của Ngõ Bắc, bên phía Nguyên gia đã đang sẵn sàng ra trận, còn Hàn Nghệ ngươi lại chạy đi cày cuốc, đây là chuyện gì chứ, nhưng bọn họ cũng không thể nói gì hơn, dù sao Hàn Nghệ cũng lấy thân phận hoàng gia đặc phái sứ để đi, bọn họ không thể ngăn cản Hàn Nghệ chấp hành mệnh lệnh hoàng gia.
.Còn có một số người cảm thấy tò mò và phẫn nộ với chuyện này.
.Nguyên gia bảo!
.- Thật nực cười, Hàn Nghệ không khỏi quá không coi ai ra gì rồi.
.Nguyên Hi vỗ bàn, giận dữ hét: - Lại còn ăn nói ngông cuồng, muốn thay thế Nguyên gia chúng ta, thật là không biết trời cao đất rộng.
.Lời uy hiếp Nguyên gia của Hàn Nghệ, cùng với đâu phải cứ con vua thì lại làm vua rất nhanh đã truyền đến tai người của Nguyên gia, các trưởng lão của nghị hội Nguyên gia tức giận muốn chết, chưa bao giờ có người muốn khiêu chiến với địa vị của Nguyên gia, Hàn Nghệ vẫn là người đầu tiên.
.Nguyên Triết nói: - Đại gia gia bớt giận, theo con thấy, đây chẳng qua là Hàn Nghệ đang phô trương thanh thế, mục đích của hắn là muốn loại bỏ sự sợ hãi của thương nhân Ngõ Bắc đối với chúng ta, vì vậy mới như thế.
.- Vậy cũng không được!
.Nguyên Hạc hung thần ác sát nói: - Nguyên gia chúng ta đâu có thể tùy ý để người khác làm nhục, chúng ta nhất định phải dạy cho Hàn Nghệ một bài học nhớ đời, nếu không thì còn ai sẽ để Nguyên gia chúng ta trong mắt. Nguyên Hi gật đầu nói: - Tứ đệ nói có lý. Nguyên Triết, con cứ mặc sức mà làm, trên dưới ra tộc đều sẽ hết sức ủng hộ con, nhất định phải hủy diệt hoàn toàn Ngõ Bắc bọn họ, quyết không thể nhân nhượng.
.Nguyên Triết xoa cằm nói: - Tôn nhi biết rồi. Nhưng ánh mắt lại lộ ra một vẻ sầu lo.
.Sau khi ra khỏi Nguyên gia bảo, Nguyên Triết lại đi về phía viện Nguyên Mẫu Đơn ở.
.- Chất nhi mạo muội thăm viếng, không quấy rầy đến cô cô chứ.
.Nguyên Triết hành lễ nói.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói:
.- Không có! Mời ngồi.
.- Đa tạ! Sau khi ngồi xuống, Nguyên Triết nói ngay vào điểm chính: - Lần này chất nhi đến, chủ yếu vẫn là chuyện của Hàn Nghệ.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu cặp lông mày kẻ đen lại nói: - Đã xảy ra vấn đề gì sao?
.Nguyên Triết nói: - Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày gần đây, Hàn Nghệ luôn bận việc của trại huấn luyện hoàng gia, đến Ngõ Bắc cũng rất ít về, theo lý mà nói, hắn đã biết Nguyên gia chúng ta muốn đối phó với hắn nhưng lại thoải mái như vậy, chất nhi cảm thấy rất hoang mang về việc này, trước đây cô cô có nhiều hợp tác với Hàn Nghệ, chắc vô cùng hiểu rõ người này, vì vậy chất nhi đến vấn sách cô cô.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi trầm ngâm, nói - Không giấu con, ta cũng không biết rốt cuộc Hàn Nghệ đang giấu hậu chiêu gì, ta cũng từng thăm dò hắn, nhưng chưa thăm dò được gì, nhưng mà ta biết một điều, Hàn Nghệ vô cùng coi trọng Ngõ Bắc, thậm chí còn cao hơn cả sự coi trọng của hắn đối với lợi ích, đến nay ta cũng không hiểu tại sao hắn lại lơ là Ngõ Bắc, bởi vì ta cho rằng Hàn Nghệ tuyệt đối không thể từ bỏ Ngõ Bắc, hắn nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết.
.Nguyên Triết gật đầu, nói: - Nhưng Hàn Nghệ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Ưu thế của Hàn Nghệ, là trí tuệ của hắn, hắn có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp mới mẻ, độc đáo, cùng với một số hàng hóa mới khiến cho việc buôn bán của Ngõ Bắc không ngừng phát triển, hắn dựa vào kịch để lập nghiệp, lại lợi dụng Giọng hát hay Đại Đường đánh bại hai chợ, nhưng hai thứ này đều không liên quan đến thực lực, mà là ở sáng tạo cái mới, đây là chỗ mà người khác khó lòng phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận