Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1077: Cầu viện

.Đàm phán thực ra cốt ở thời cơ, cùng một mối làm ăn, khi thời cơ khác nhau, sẽ đem lại hai loại kết quả đàm phán hoàn toàn trái ngược. Tại sao Đậu Hành, Trâu Phượng Sí lại dễ dàng đồng ý như vậy, đó là bởi nếu để kéo dài, bọn họ sẽ chỉ thiệt nhiều hơn. Hiện giờ, bọn họ đã nhận đơn hàng lớn như vậy, làm sao có thể lãng phí thời giờ vào những việc vụn vặt ấy.
.Thế nhưng Hàn Nghệ thì không vội, dù sao thì các ngươi đã lên thuyền giặc rồi, có muốn xuống cũng chẳng xuống được, bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của ta!
.Sau khi đàm phán ổn thỏa, Đậu Hành và Trâu Phượng Sí lôi Hàn Nghệ tới Công Bộ. Sau khi tới Công Bộ, bọn họ mới phát hiện ra rằng, kì thực nhìn danh sách còn dễ chấp nhận, chứ khi nhìn thấy người thật rồi, bọn Đậu Hành, Trâu Phượng Sí chỉ muốn chửi bậy. Có không ít kẻ già nua bệnh tật, cụt tay cụt chân đều có cả. Thực ra đám người này đều bị trọng thương ở chiến trường, may mắn còn sống sót, triều đình cũng không nỡ không quan tâm tới, đành để bọn họ làm gì đó ở Công Bộ, hòng đem lại cho họ miếng cơm.
.Còn Diêm Lập Bản cũng thật ác độc, chủ yếu là do ông ta cho rằng triều đình đã đủ khoan dung với thương nhân rồi, các ngươi đừng có lòng tham vô đáy, theo lí mà nói cũng nên thu nhận những người này cho triều đình, không thể để các ngươi chỉ nhăm nhăm chiếm những gì có lợi được.
.Hàn Nghệ thấy vậy cũng rất ngại, chỉ có thể an ủi Đậu Hành, Trâu Phượng Sí, đám cụt tay thì có thể giữ cửa, giữ kho, cụt chân thì có thể bào gỗ, làm mấy việc tỉ mỉ, tóm lại là vẫn còn dùng được.
.Đậu Hành, Trâu Phượng Sí thầm nghĩ, đám người già nua tàn tật này cũng vẫn được nhận mức lương tối thiểu theo quy định dự luật lao động, cùng số tiền phải bỏ ra như vậy thì cũng có thể thuê được người bên ngoài, cớ sao phải chiêu dụng những người này, thế là trong lòng vô cùng khó chịu.
.Công Bộ Thị lang cũng nói thẳng thắn với bọn họ rằng, mặc dù bọn ta cung cấp cho các ngươi đám người già nua bệnh tật này, nhưng đồng thời bọn ta cũng đã cung cấp cho các ngươi những thợ có kinh nghiệm phong phú, đó có thể nói là những tinh anh của Công Bộ bọn ta, điều này sao không thấy các ngươi nói, dù sao thì hoặc là kí hết, hoặc là chẳng kí với ai cả.
.Công Bộ thể hiện cũng vô cùng cứng rắn, không có cơ hội mà thương lượng.
.Hàn Nghệ đương nhiên là đóng vai tốt bụng, khuyên giải cả hai bên.
.Đậu Hành, Trâu Phượng Sí cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành kí kết, thiệt thì thiệt chút vậy.
.Còn vấn đề tiền lương thì đều do Công Bộ quyết định, không thể dựa vào lương tối thiểu của dự luật lao động mà định được. Công Bộ căn cứ vào năng lực của từng người thợ mà quyết định tiền lương mà họ được hưởng. Bởi vì thợ thủ công đều rất thật thà, không thể qua mặt được đám thương nhân. Đương nhiên, tiền lương thì đều do Hàn Nghệ quyết định, Hàn Nghệ cũng không thể để bọn Đậu Hành, Trâu Phượng Sí chịu thiệt thòi lớn quá, chắc chắn là chỉ trong phạm vi bọn họ có thể chịu được. Chỉ là để bọn họ phải khó chịu chút thôi.
.Đậu Hành, Trâu Phượng Sí cũng cam chịu, nhưng bọn họ đâu có ngu, trong khế ước đã quy định rất nhiều quy tắc, ngươi đến muộn, lười làm đến một mức độ nào đó, bọn ta cũng có tư cách khai trừ ngươi. Bọn họ phải xứng đáng với đồng lương mình nhận được. Khi đối mặt với Công Bộ các ngươi, bọn ta là kẻ yếu, bọn ta thừa nhận, thế nhưng đối mặt với lao công, thương nhân bọn ta chắc chắn phải nắm ưu thế tuyệt đối, nếu không thì làm sao mà quản lí được.
.Do đó, về cơ bản cũng có thể coi là công bằng.
.Sau một ngày tranh luận, chủ và người làm thuê rốt cuộc đã kí kết khế ước lao động.
.Đậu Hành, Trâu Phượng Sí mau chóng dẫn người đi, cả đời này e rằng cũng không muốn giao du gì với triều đình nữa. Hơn nữa, bọn họ cũng không có nhiều thời gian để mà lãng phí. Bên Trường Vận, chỉ chờ thợ tới là lập tức khai công ngay. Bến thuyền phía Lạc Dương cũng sắp xây dựng xong, bởi vì đây là bến thuyền thứ hai, không cần phải mất công thiết kế nữa, rập khuôn là được. Công trình tiến hành rất nhanh, thợ chỉ cần tới Lạc Dương là về cơ bản có thể khai công ngay.
.Tới đây, công việc của triều đình đã hoàn thành, còn lại là việc giữa thương nhân với nhau rồi.
.Cùng lúc đó, Hà Nguyên quận vương của Thổ Dục Hồn là Nặc Hạt Bát đã tới Trường An. Điều này khiến cho Lý Trị có đôi chút trở tay không kịp. Bởi vì sớm hơn dự kiến của y tới 7,8 ngày. Có thể thấy, tình hình phía Thổ Dục Hồn không được lạc quan cho lắm.
.Tuy nhiên, việc Hà Nguyên quận vương vào Trường An, không gây tiếng vang lớn trong triều, số người quan tâm vô cùng ít.
.Lý Trị cũng rất giữ thể diện cho Nặc Hạt Bát, đã tiếp kiến vị Thổ Dục Hồn Khả Hãn do một tay Đường Thái Tông bồi dưỡng này trong đại điện trước mãn triều văn võ.
.- Thần Nặc Hạt Bát với tấm lòng chân thành xin vấn an Đại Đường Bệ hạ tôn quý!
.Nặc Hạt Bát dẫn theo hai tên thuộc hạ đi vào đại điện, cung kính hành lễ với Lý Trị. Năm xưa Lý Tĩnh thống lĩnh đại quân chinh phạt Thổ Dục Hồn, nhưng do mối lo Thổ Phiên, nên đã chưa đưa Thổ Dục Hồn vào bản đồ Đại Đường. Bởi vì một khi đưa vào, thì sẽ rất có khả năng phát sinh xung đột với Thổ Phiên. Lúc ấy, Lý Thế Dân đã cố tránh xảy ra xung đột với Thổ Phiên, một lòng đối phó thảo nguyên, vì thế đã lựa chọn Nặc Hạt Bát lên ngôi, đem lại cho Thổ Phiên và Đại Đường một vùng đệm. Lý Thế Dân khi tại vị đã vô cùng chăm lo cho Nặc Hạt Bát, còn dựng tượng đá của gã ta ở Trường An, thể hiện sự trọng thị của Đại Đường đối với vùng đất chiến lược Thổ Dục Hồn.
.Hàn Nghệ nhìn thăm dò người này. Dáng vẻ khôi ngô, khí phách oai phong, trông thì cũng được đấy, nhưng phỏng chừng thì cũng là dạng công tử bột thôi.
.- Hà Nguyên quận vương mau mau miễn lễ.
.Lý Trị giơ tay ra hiệu. Sau đó cùng với Nặc Hạt Bát hàn huyên một hồi, thăm hỏi tình hình của Hoằng Hóa công chúa. Năm xưa, Đường Thái Tông phong con gái tông thất Hoài Âm vương Lý Đạo Minh làm Hoằng Hóa công chúa, thứ hôn cho Nặc Hạt Bát. Vị Hoằng Hóa công chúa này là cháu gái ruột của Đường Cao Tổ Lý Uyên, đường muội của Đường Thái Tông, hơn nữa nghe nói cũng tài mạo song toàn, là nữ tử tốt hiếm có.
.Sau một hồi hàn huyên, Nặc Hạt Bát lại nói: - Thần lần này tới, có mang theo 50 con ngựa Thanh Hải giống quý nhất của Thổ Dục, kính dâng Đại Đường Bệ hạ.
.Quần thần có phần kinh hãi, đặc biệt là đám võ tướng. Đây là một món quà lớn đó. Ngựa Thanh Hải ngày đi ngàn dặm, sớm đã nổi danh thiên hạ, thông thường mà nói, tặng vài con đã là tốt lắm rồi, thế còn lần này Nặc Hạt Bát lại tặng luôn 50 con, có thể nói là đã dốc hết cả vốn liếng ra rồi.
.Lý Trị thì chỉ cười bình thản nói: - Hà Nguyên quận vương thật là có lòng lắm, thế nhưng Trung Nguyên ta có câu, quân tử không giành thứ tốt của người khác. Ngựa Thanh Hải đối với bách tính bộ tộc các khanh thì vô cùng trân quý, do đó trẫm không thể nhận, còn tấm lòng của Hà Nguyên quận vương thì trẫm vô cùng cảm kích.
.Một lời từ chối thật khéo, hơn nữa, từ giọng điệu có thể thấy, đây tuyệt đối không phải là lời khách sáo. Nếu mà là Lý Thế Dân thì chắc chắn đã nhận rồi, bởi vì ông ta rất yêu thích ngựa quý. Thế còn Lý Trị thì chẳng có nhiều sở thích lắm, y cho rằng số ngựa này ngươi tặng ta, cũng chẳng có tác dụng gì lớn lắm, cùng lắm thì lại ban thưởng cho thần tử, thế nhưng đối với Thổ Dục Hồn mà nói, ý nghĩa vô cùng to lớn, hơn nữa, há miệng thì mắc quai mà.
.Nặc Hạt Bát nghe vậy, cảm thấy có chút hụt hẫng. Lễ này ngươi không nhận, thì ta mặt mũi nào mà mở miệng đây, tuy nhiên việc liên quan tới vận mệnh của Thổ Dục Hồn, Nặc Hạt Bát cũng không thể không mở miệng, đoạn nói: - Đại Đường Bệ hạ, thần lần này đến tiến cống, còn có một việc khẩn cầu Bệ hạ.
.Lý Trị biết rồi nhưng vẫn vờ hỏi:
.- Hà Nguyên quân vương mời nói.
.Nặc Hạt Bát nói: - Đại tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán khinh người quá đáng, hung hăng gây sự, trước đó đã diệt đồng minh của Thổ Dục Hồn là Bạch Lan Bộ, vài năm gần đây lại liên tiếp dụng binh quấy nhiễu Thổ Dục Hồn, đẩy bách tính Thổ Dục Hồn rơi vào cảnh chiến trận liên miên, gần đây thần còn biết được tin, Thổ Phiên đang tập kết đại quân, nhằm ý đồ khởi binh tiêu diệt Thổ Dục Hồn, thần thực sự bất đắc dĩ lắm mới phải tới cầu khẩn Đại Đường Bệ hạ xuất binh cứu viện. Nếu như Đại Đường không xuất binh, thì Thổ Dục Hồn khó tránh khỏi cảnh diệt vong, kính mong Đại Đường Bệ hạ niệm tình Thổ Dục Hồn trên dưới một lòng trung với Đại Đường, ra tay cứu giúp hàng chục vạn con dân Thổ Dục Hồn chúng thần.
.- Lại có việc này sao?
.Lý Trị cố ra vẻ kinh ngạc nói.
.Hứa Kính Tông lập tức đứng ra nói: - Khởi bẩm Bệ hạ, việc này lão thần cũng có nghe nói, tuy nhiên Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên nhiều năm qua công kích lẫn nhau, chưa bao giờ ngừng nghỉ cả. Nói rồi lại hướng về phía Nặc Hạt Bát nói: - Hà Nguyên quận vương có phải là đã nói quá chút không.
.Căn cứ vào tin tức Đại Đường có được, thực ra trước mắt mà nói, hai bên có thể coi là cân bằng, Thổ Phiên chỉ chiếm thế thượng phong một chút, chứ chưa có ưu thế áp đảo, Nặc Hạt Bát đến cầu viện thì đương nhiên cũng phải phóng đại lên một chút, cũng chính bởi lí do đó, các đại thần trong điện cũng tỏ vẻ vô cùng bình thản, dù sao thì việc chẳng liên quan gì đến ta, đi đâu mà vội.
.Nặc Hạt Bát nói: - Đại Đường Bệ hạ, nếu như không phải vì đang lâm vào cảnh sinh tử tồn vong, thần đã không phải ngày đêm vội vã tới Trường An thế này. Đại tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán mấy năm nay một mực đóng quân ở biên giới Thổ Dục Hồn, đủ để thấy là y muốn dốc toàn lực đối phó với Thổ Dục Hồn chúng thần. Hơn nữa, theo thần được biết, Thổ Phiên vô cùng bất mãn với việc Đại Đường Bệ hạ động binh ở tây bắc, ông ta nóng vội muốn diệt Thổ Dục Hồn chúng thần, chính là để ngăn chặn việc khống chế tây bắc của Đại Đường đó.
.Hàn Nghệ nhắm hờ mắt, xem ra việc này quả nhiên không đơn giản, thật là gay go đây.
.Lý Trị hỏi: - Trẫm xuất binh tây bắc dẹp phiến quân, có liên quan gì tới Thổ Phiên?
.Nặc Hạt Bát nói: - Thổ Phiên sớm đã thèm khát An Tây tứ trấn, hơn nữa đều đã gây dựng thế lực ở Quy Từ, Vu Điền, Sơ Lặc, tuy nhiên, lần này Đại Đường xuất binh đã không chỉ tiêu diệt phiến quân A Sử Na Hạ Lỗ, mà còn gây dựng lại thế lực của Thổ Phiên ở Quy Từ, Vu Điền, Sơ Lặc. Một khi Thổ Phiên chiếm cứ được Thổ Dục Hồn chúng thần, vậy thì sẽ cắt đứt liên lạc giữa Đại Đường và An Tây, đến lúc đó, Thổ Phiên liền có thể lấy được An Tây tứ trấn.
.Lý Trị nhíu mày, rồi đột nhiên nhìn sang Hàn Nghệ nói: - Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ vội đứng ra nói: - Có vi thần.
.Nặc Hạt Bát liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy người này tuổi đời còn trẻ, bất giác quay lại đưa mắt nhìn đám thuộc hạ đứng sau lưng, hiển nhiên là bọn họ đã từng nghe đại danh của Hàn Nghệ.
.Lý Trị nói: - Năm xưa, khi ái khanh tới tây bắc dẹp loạn phiến quân, có từng xảy ra xung đột với Thổ Phiên không?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm Bệ hạ, Thổ Phiên và Đại Đường ta có quan hệ thông gia, vi thần sao dám bừa bãi dụng binh đối với Thổ Phiên. Dẫu Lưu tướng quân có từng dẫn quân tới biên giới Thổ Phiên, nhưng Thổ Phiên đã thể hiện rất chuyên nghiệp, đã cử người tới quân ta dò hỏi, hai bên chưa hề xảy ra bất kì va chạm nào.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông ngây người ra, Hàn Nghệ chẳng phải là phản đối Thổ Phiên sao, thế mà lần này lại nói giúp bọn họ, lẽ nào là ý đồ của Hoàng đế?
.Nhưng bất luận thế nào, điều này là có lợi với bọn họ, bọn họ không muốn vì Thổ Dục Hồn mà xảy ra chiến sự với Thổ Phiên, một khi đã chiến tranh thì mọi người đều phải chịu những tháng ngày khổ cực. Lý Nghĩa Phủ vội đứng ra nói: - Bệ hạ, theo vi thần thấy, những lời này của Hà Nguyên quận vương có ý châm ngòi. Từ sau khi Văn Thành công chúa được gả tới Thổ Phiên, Đại Đường chúng ta và Thổ Phiên một mực yên lành vô sự, bách tính hai bên đều vô cùng hữu hảo, không thể vì một câu nói của Hà Nguyên quận vương mà tổn hại tới mối quan hệ giữa Đại Đường và Thổ Phiên được.
.Lý Trị gật đầu.
.Nặc Hạt Bát sốt ruột đến muốn khóc, vội nói: - Đại Đường Bệ hạ, tên Lộc Đông Tán kia vô cùng xảo trá, y biết rõ Đại Đường quốc lực cường thịnh, tạm không dám đối đầu, cho nên mới phải nhẫn nhịn chờ đợi, khi nào y diệt xong Thổ Dục Hồn chúng thần, y chắc chắn sẽ không niệm tình cũ, mà đâm sau lưng Đại Đường một đao, Bệ hạ nên sớm có chuẩn bị, không thể dung túng cho Lộc Đông Tán tùy ý làm bậy.
.Lý Trị cười nói: - Quận vương đừng lo lắng quá, trẫm có thể hiểu được nỗi lo trong lòng khanh. Thổ Phiên và các khanh đều là thuộc quốc của Đại Đường. Đại Đường ta cũng không muốn thấy các khanh tàn sát lẫn nhau. Vừa đúng lúc Lộc Đông Tán cũng đang trên đường tới Trường An. Đợi đến khi ông ta tới đây, trẫm sẽ nói với ông ta dừng việc động binh với các khanh lại. Trẫm đã chuẩn bị thịnh yến trong cung, để chiêu đãi đón tiếp quận vương, các vị ái khanh cũng cùng trẫm dự yến.
.- Chúng thần tuân mệnh!
.Nặc Hạt Bát đành bỏ cuộc, ánh mắt đầy một vẻ thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận