Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 464.2: Trù bị

.Hàn Nghệ ha ha nói: - Phò mã gia nói không sai, ba tháng tiền thuê quả thật không ít, mấu chốt là quá nhiều người, nhưng Phò mã gia sao không nghĩ ngược lại. Nếu không ai đến ngõ Bắc của ta, vậy thì một văn tiền thuê ta cũng không thu được. Bây giờ có người chịu đến, ta miễn ba tháng tiền thuê thì có là gì. Đợi khi thị trường ngõ Bắc ta nóng lên, tăng thêm chút tiền thuê, thì tiền thuê ba tháng này sẽ lấy lại rất nhanh. Hơn nữa, tốn ba tháng tiền thuê thì mua được sự thuận buồm xuôi gió cho sĩ đồ của ta, ngươi nói ta thiệt thòi hay là kiếm tiền đây.
.Trưởng Tôn Xung nghe được liên tục gật đầu, nói:
.- Thường nói thương nhân các ngươi tính toán chi li, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên không sai.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không còn cách nào, Phò mã gia các ngươi chỉ vào không ra, còn thương nhân chúng ta không phải kiếm tiền thì là bù tiền, có thể không tính toán chi li sao. Nếu làm quan cũng là thế, vậy quan trường cũng sẽ tính toán chi li, nghề nghiệp quyết định tính cách con người mà.
.Trưởng Tôn Xung nói: - Nhưng ngươi đừng quên bây giờ ngươi cũng là một vị quan, hơn nữa còn là Hoàng gia Đặc Phái Sứ, người ta làm quan, sợ có quan hệ đến thương nhân, ngươi thì ngược lại, luôn tự cho mình là thương nhân.
.- Hình như là Phò mã gia mở đầu.
.Hàn Nghệ buồn bực cãi lại một câu, nói: - Thật ra thương nhân cũng được, quan viên cũng được, phẩm hạnh mới là mấu chốt quyết định quý tiện, thánh nhân không phải cũng nói vậy sao.
.Trưởng Tôn Xung gật đầu cười nói: - Nói có lý.
.Chợt nghe phía trước có người kêu lên: - Trưởng Tôn huynh, sư phụ, coi như các ngươi đến rồi, ta còn định phái người mời các ngươi đây.
.Hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trình Xử Lượng bước nhanh về phía bọn họ.
.Trưởng Tôn Xung lắc đầu nói: - Trình nhị này thật sự là không kiêng kỵ gì mà!
.Hàn Nghệ đương nhiên biết ông ta chỉ cái gì, đợi khi Trình Xử Lượng đến gần liền nói:
.- Tướng quân, ngươi đừng gọi ta là sư phụ, ta thật sự không nhận nổi.
.Trình Xử Lượng trừng to mắt đi qua, nói: - Ngươi tưởng ta muốn mất mặt như vậy sao, chẳng qua ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi còn chưa dạy ta đổ thuật, ngươi không được nuốt lời.
.Mất mặt? Sặc! Kiêu ngạo như vậy? Hàn Nghệ cười nói: - Tướng quân có mang theo bài tú theo không?
.Trình Xử Lượng lập tức nghiêm túc từ chối nói:
.- Hôm nay đến là vì việc công, sao ta lại không biết xấu hổ mà mang bài tú theo, có điều lát nữa đến phủ của ta, chúng ta có thể uống rượu, chơi bài.
.Vừa dứt lời, Hàn Nghệ liền giơ tay lên, chỉ thấy giữa hai ngón tay hắn kẹp lấy một con 2 nhỏ.
.Trình Xử Lượng cả kinh, nói: - Thật lợi hại nha! Có điều ta không thích 2 nhỏ, ta thích lão ka.
.Lão ka? Trời ạ! Hàn Nghệ chuyển tay, mặt lá bài úp xuống, đưa sang, nói:
.- Tướng quân, lá bài này tặng ngươi.
.- Hả?
.Trình Xử Lượng sửng sốt, đón lấy lá bài, vừa nhìn lập tức bị hù đến mặt không còn giọt máu: - Lão lão ka?
.Trưởng Tôn Xung nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy con 2 nhỏ kia đã biến thành lão K, không khỏi cũng cả kinh thất sắc, nói: - Hàn Ngự Sử, lẽ nào ngươi còn biết tiên pháp?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là đổ thuật, không phải tiên pháp.
.- Đổ thuật?
.Trình Xử Lượng rít mạnh một hơi, sau đó lập tức cười nịnh nọt nói: - Sư phụ, khi nào thì dạy thủ đoạn này cho ta? Câu sư này y gọi từ tận đáy lòng, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng cảnh tượng một ngày nào đó đại sát tứ phương trong quân, nghĩ mãi nghĩ mãi, lại cười to ha ha.
.Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của y, biết gã đang nghĩ gì, mấu chốt của mánh lừa chính là nằm ở chỗ nhằm ngay chỗ hiểm, nói: - Ta đã dạy rồi nha!
.Trình Xử Lượng ngẩn ra, nói: - Ngươi dạy ta khi nào chứ, chiêu vừa nãy của ngươi, ta căn bản không nhìn rõ, bằng không ngươi lại làm vài trăm lần nữa.
.Vài trăm? Ngươi không tự tin với chỉ số thông minh của mình đến đâu hả! Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ta chỉ muốn nói cho tướng quân biết, làm một dân cờ bạc, bài tú bất ly thân.
.Trưởng Tôn Xung lập tức nói: - Vậy làm sao có thể, làm việc sao có thể mang bài tú bên người.
.Trình Xử Lượng cũng nói: - Phải nha, nếu ta mang bài tú bên người thì sẽ nhịn không được chơi mấy ván.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ quẹt trán, nói: - Ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là mang một lá bài bên người.
.Trong mắt Trình Xử Lượng sáng ngời, nói: - Đây là cách hay. Nói rồi nhanh chóng bỏ lá bài vào trong lòng.
.Hàn Nghệ vội nói sang chuyện khác: - Chúng ta vẫn là nói việc công đi.
.Trình Xử Lượng lập tức nói: - Vọng hỏa đài kia đã xây xong rồi, bằng không chúng ta đi xem trước.
.- Được.
.Ba người đi đến trước một đài cao, trở ngại lớn nhất của chợ đêm là hỏa hoạn, trị an ngược lại là vấn đề nhỏ, trộm cắp chỉ tổn hại lợi ích nhỏ của một người, nhưng hỏa hoạn sẽ tổn hại lợi ích của người dân toàn Trường An, do vậy biện pháp phòng cháy nhất định phải chuẩn bị hoàn thiện. Có điều người đương thời đều có tư tưởng phòng cháy tương đối mạnh rồi, đừng nói chứ, ở triều Đường, phóng hỏa là tội lớn, có thể liên lụy đến cửu tộc.
.Vọng hỏa đài là chuyên dùng để phòng cháy, tức là cảnh báo hỏa hoạn bằng sức người, xem coi ở đâu có hỏa hoạn.
.Ba người lên tới đài cao, một cơn gió bắc thổi qua, Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Xung đều run cầm cập, duy nhất Trình Xử Lượng không sao, còn rất hưởng thụ, nói: - Bây giờ chúng ta đã xây dựng hai mươi tòa Vọng hỏa đài ở đây, một ngọn cỏ một cành cây của cả chợ Tây đều nằm trong mắt. Ngoài ra, chúng ta còn tăng cường bốn Phòng Hỏa Ti, mặc kệ ở đâu bị cháy, binh Phòng Hỏa đều có thể lập tức đến, thủy cụ cũng đã chuẩn bị xong.
.Trưởng Tôn Xung cười nói: - Trình nhị, ngươi làm việc thật đúng là nhanh gọn dứt khoát nha.
.Trình Xử Lượng đĩnh đạc nói: - Việc này tính là chuyện lớn gì chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, bổng lộc của binh sĩ bao nhiêu vậy?
.Trình Xử Lượng sửng sốt, nói: - Bổng lộc cũng không có bao nhiêu, ngươi hỏi việc này làm gì?
.Triều Đường là chế độ Phủ Binh, binh là dân, dân là binh, bình thường cũng phải cày ruộng nuôi gia đình, chỉ là so với những nông dân bình thường mà nói thì đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, nhưng bổng lộc thật sự ít đến đáng thương.
.Hàn Nghệ trầm ngâm nói:
.- Buổi tối đứng đây hứng gió đêm, đích thực khó chịu. Ta đang nghĩ, có nên bảo chợ đêm trích ra ít tiền trợ cấp cho những binh lính canh gác này không.
.Trình Xử Lượng cau mày nói: - Việc này không ổn, mười sáu Vệ Quân là đội quân thủ vệ thiên tử. Nếu để thương nhân nuôi bọn họ, đây là đại kỵ nha!
.Trưởng Tôn Xung cũng gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Phòng Hỏa Ti sớm muộn gì cũng quy về Dân An Cục. Dân An Cục là phục vụ cho dân chúng, là lễ vật mà thiên tử dành cho dân chúng, vậy thì dân chúng bày tỏ cảm kích với những người này, cũng là bày tỏ cảm kích thiên tử, việc này có gì không được. Hơn nữa, nếu bọn họ cầm trợ cấp của thương nhân hai chợ, trong lòng có thể không ghi nhớ những người này sao, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực canh gác cho những thương nhân này, như vậy mọi người đều tốt. Hơn nữa Phòng Hỏa Ti có bao nhiêu người, đều không nhiều bằng phân nữa thương nhân chợ Tây, không cần bao nhiêu tiền.
.Trình Xử Lượng gãi đầu, nói: - Việc này ta không làm chủ được, trừ phi bệ hạ gật đầu.
.Đừng thấy thằng nhãi này thô kệch, nhưng dù sao cũng xuất thân từ quan lại thế gia, phàm là chuyện dính líu đến thiên tử, y rõ ràng là vô cùng thận trọng.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Việc này ta sẽ đi nói với bệ hạ.
.Trình Xử Lượng lại nói: - Hàn Nghệ, có chuyện này ta muốn thương lượng với ngươi một chút.
.- Chuyện gì?
.Trình Xử Lượng đột nhiên liếc Trưởng Tôn Xung.
.Trưởng Tôn Xung buồn bực nói: - Nơi này chỉ lớn thế này, ngươi muốn ta đứng đâu đây.
.Ngươi không biết đi xuống sao. Trình Xử Lượng lẩm bẩm một câu trong lòng, nhưng cũng không nói ra miệng, nói: - Hàn Nghệ, không ít huynh đệ dưới tay ta đều muốn theo ta đến Dân An Cục, nhưng bọn họ không có tiền tặng quà cho ngươi. Hàn Nghệ nhận quà nhận đến nổi tiếng, ai cũng biết, nếu đi cầu Hàn Nghệ, trước tiên phải tặng quà, con cháu công huân trong quân đều đã tặng, nhưng những binh lính kia làm gì có tiền.
.Trưởng Tôn Xung nói: - Trình nhị, sao ngươi lại thế, đây là chuyện phạm pháp.
.Trình Xử Lượng khó chịu nói: - Trưởng Tôn huynh, huynh cứ coi như không nghe thấy đi, huynh không dẫn binh, nói huynh cũng không hiểu.
.- Hai vị đừng ầm ĩ!
.Hàn Nghệ cười nói: - Xin tướng quân yên tâm, ta để dành một trăm danh ngạch cho binh lính của mười sáu Vệ Phủ.
.- Có một trăm danh ngạch?
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Nếu bọn họ đã không có tiền tặng lễ, thì phải tuyển chọn theo phương thức của ta.
.- Phương thức gì?
.Trình Xử Lượng xán tới hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Việc này xin thứ cho ta không thể nói, hơn nữa tướng quân tuyệt đối đừng lộ tin tức này ra cho bọn họ biết, bằng không, chuyện này có thể sẽ thất bại.
.- Ngươi không có gạt ta?
.- Ta không có gan đó nha!
.Trình Xử Lượng lắc đầu nói: - Chuyện này ta không tin, gan của ngươi lớn có tiếng, ngay cả Hữu Phó Xạ cũng dám đụng chạm, lừa ta còn không phải chuyện trong nháy mắt sao.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Ta dám thề với đổ thuật, tuyệt đối không gạt ngươi.
.Trình Xử Lượng gật đầu nói: - Vậy thì không sai biệt lắm, đổ thuật của ngươi đích thực cao minh.
.Trưởng Tôn Xung bên cạnh nghe mà câm nín.
.Cái gì gọi là thông đồng làm việc xấu, chính là cái này.
.Sau khi quan lại bao che nhau, ba người lại xuống Vọng hỏa đài, tuần tra xung quanh. Hôm nay bọn họ đến đây có hai mục đích, một là thị sát những thương nhân nhỏ mới dọn đến kia, hai là biện pháp phòng cháy phòng trộm. Ngày mai bọn họ còn phải đến chợ Đông tuần tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận