Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 710.2: Côn cảnh sát

.Hàn Nghệ lại cười:
.- Tề Thiên Đại Thánh chính là nhất ngôn cửu đỉnh đấy, đã nói là làm, còn nếu các đệ không làm được, ta đây cũng sẽ không cho các đệ ở trong này chơi.
.- Chúng ta cam đoan sẽ không đập vào người khác.
.- Còn có bản thân các đệ nữa.
.- Còn có bản thân chúng ta nữa.
.Hàn Nghệ ha hả cười, đáp:
.- Các đệ đi chơi đi.
.Mấy bé con khẩn trương nói lời cảm tạ, sau đó hào hứng rời đi.
.Hàn Nghệ đứng dậy, liếc nhìn A Báo nói:
.- Ta biết bản ý của ngươi là tốt, nhưng hiện tại không có khách nhân nào, vì sao không cho chúng nó chơi đùa ở trong này, ngươi cũng có thời thơ ấu mà, không cần đi cướp đoạt tự do chơi đùa của bọn chúng, bọn họ cũng là một bộ phận không thể thiếu của ngõ Bắc chúng ta.
.A Báo vội đáp:
.- Vâng, ta biết rồi.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai của y, cười nói:
.- Lần tới chú ý một chút là được rồi, làm người làm việc đều phải hiểu được đạo lí tùy cơ ứng biến, đi làm việc của ngươi đi.
.A Báo cười gật gật đầu, sau đó liền rời đi.
.Hàn Nghệ lại liếc nhìn mấy bé con khiến người ta vui vẻ đó, khóe miệng lộ ra tươi cười, tuổi thơ của hắn là vô cùng bi thương, hắn hiểu được thống khổ trong đó, bởi vậy hắn hy vọng không một ai phải giống như hắn nữa. Lại đi ra phía ngoài.
.- Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca.
.Đang đi đến giao lộ của chợ mới, chợt nghe có người hô ở một bên.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ Kha của cửa hàng "Quang âm tự tiến" hướng về phía hắn bước nhanh tới, liền cười nói:
.- Từ chưởng quỹ.
.- Hàn tiểu ca.
.Từ Kha đi lên trước, chắp chắp tay chào, chợt thấy Hàn Nghệ trên vai đeo bao phục, vội hỏi:
.- Hàn tiểu ca phải đi ra ngoài sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Ta muốn đi trại huấn luyện.
.- À.
.Từ Kha gật gật đầu.
.Hàn Nghệ tò mò liếc mắt nhìn y một cái, hỏi:
.- Có chuyện gì sao?
.- A?
.Từ Kha ngẩn ra, muốn nói lại thôi:
.- Nhưng thật ra cũng không có đại sự gì, không sao cả!
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta có quyền cự tuyệt kia mà, ngươi cứ nói đi đừng ngại.
.- Vậy ta đây xin nói thẳng.
.Từ Kha cười cười ra chiều xin lỗi, nói:
.- Ta đang suy nghĩ Hàn tiểu ca ngươi có loại binh khí to nhỏ tùy ý như củaTề Thiên Đại Thánh hay không.
.- Tề Thiên đại thánh?
.Hàn Nghệ hai mắt trợn to:
.- Oa! Từ chưởng quỹ ngươi quả là người hâm mộ con khỉ nhất mà ta từng gặp qua.
.Từ Kha vội nói:
.- Hàn tiểu ca ngươi hiểu lầm ý tứ của ta rồi, ta chỉ là thấy hiện tại có rất nhiều người cầm cây gậy liền xem nó thành gậy Kim Cô Như Ý, nếu Tề Thiên đại thánh dùng chính là cung tiễn, thì việc buôn bán của ta nói không chừng sẽ tốt hơn một ít. Đương nhiên, ở dưới sự trợ giúp của Hàn tiểu ca, việc buôn bán của ta đã vô cùng tốt rồi, ta cũng cực kỳ thỏa mãn.
.Sử dụng quảng cáo? Trong đầu Hàn Nghệ đột nhiên hiện ra một từ này, liền ha hả nói:
.- Từ chưởng quỹ, tương lai nếu như ngươi không phát tài, Hàn mỗ nguyện đem tên mình viết ngược.
.Từ Kha vui vẻ nói:
.- Hàn tiểu ca là đáp ứng rồi sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu đáp:
.- Thật xin lỗi, ta đây không thể đáp ứng, bởi vì chuyện xưa vốn đã thế, nhưng đề nghị này của ngươi rất không tệ, sau này lúc ta đang suy nghĩ kịch bản, ta sẽ lo lắng thêm cho việc kinh doanh của các ngươi, dù sao ngõ Bắc chúng ta chính là phục vụ cho các ngươi.
.Từ Kha thời điểm nghe được nửa câu đầu không khỏi có chút thất vọng, nhưng nghe được nửa câu sau, không khỏi lại vui sướng không ngừng, liên tục nói lời cảm tạ.
.Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Từ Kha liền đi về.
.Hàn Nghệ đầu tiên là ra từ Bắc môn, sau đó đi về hướng trại huấn luyện, mới đi được trong chốc lát, chợt thấy phía trước có mấy người quen, đúng là đám người Uất Trì Tu Tịch, Dương Mông Hạo, Mộ Dung Chu Hàng, Thôi Hữu Du, Vi Phương. Trong đó Dương Mông Hạo, Uất Trì Tu Tịch, Mộ Dung Chu Hàng đang cầm một cây gậy gỗ.
.Hàn Nghệ không khỏi bước nhanh hơn, đang muốn mở miệng gọi bọn hắn, chợt nghe Uất Trì Tu Tịch hét lên:
.- Ta lừa các ngươi làm chi, lúc ấy Phó Đốc sát nói đề nghị của ta đây vô cùng tốt, còn nói sẽ thật sự suy tính, Mộ Dung cũng ở đó không tin các ngươi hỏi y.
.Mộ Dung Chu Hàng nói:
.- Đúng vậy, Phó Đốc sát quả thật có nói như vậy.
.Dương Mông Hạo vui vẻ nói:
.- Dùng Kim Cô bổng làm vũ khí của cảnh sát hoàng gia chúng ta, đó là vô cùng tốt.
.Vi Phương hừ nói:
.- Tốt cái gì mà tốt, chỉ có tên ăn mày mới có thể mỗi ngày cầm gậy đấy, ngươi muốn làm tên ăn mày sao.
.Thôi Hữu Du cười nói:
.- Ta xem Phó Đốc sát khẳng định đã lừa gạt các ngươi, đây mà được coi là một đề nghị tốt gì kia chứ, quả thực chính là càn quấy, vậy mà các ngươi cũng tin tưởng.
.- Ngươi không tin sao, vậy chúng ta sẽ đi hỏi Phó Đốc sát ngay bây giờ.
.Uất Trì Tu Tịch vội vàng nói.
.Y vừa dứt lời, liền nghe phía sau có người cười nói:
.- Ta nghe được có người đang gọi ta.
.Mấy người nhìn lại, thấy là Hàn Nghệ, Uất Trì Tu Tịch lập tức ngạc nhiên vui mừng hô:
.- Phó Đốc sát!
.Giống như đứa bé thất lạc cha ruột mình lâu ngày, y vung chân chạy vội tới.
.- Phó Đốc sát, ta hôm qua có phải đã đề nghị ngươi dùng gậy Kim Cô làm vũ khí của cảnh sát hoàng gia chúng ta hay không?
.- Đương nhiên, ta nhớ được.
.- Ngươi có phải đã nói đề nghị của ta vô cùng tốt, còn nói phải cẩn thận suy nghĩ một chút hay không?
.- Đúng vậy!
.- Người có phải là lừa dối ta hay không?
.- Mấy việc lừa dối đầy phức tạp đó, ta vẫn luôn không học hỏi được, ta đã nói cẩn thận suy xét thì đương nhiên sẽ cẩn thận suy xét.
.Uất Trì Tu Tịch kích động nói với bọn người Thôi Hữu Du:
.- Có nghe thấy không, có nghe thấy không, ta đâu có lừa các ngươi.
.Thôi Hữu Du đã đi tới, nói:
.- Phó Đốc sát, ngươi nói có vậy thật không?
.Hàn Nghệ đáp:
.- Đương nhiên là thật, ta chẳng những thật sự suy tính, còn quyết định tiếp thu đề nghị của Uất Trì Tu Tịch, đem gậy Kim Cô làm vũ khí của cảnh sát hoàng gia.
.Uất Trì Tu Tịch mừng rỡ hỏi:
.- Thật sao?
.Vi Phương há to mồm nói:
.- Kim Cô bổng?
.Còn Dương Mông Hạo thì hưng phấn nói:
.- Phó Đốc sát, ngươi thực sự chọn gậy Kim Cô Như Ý?
.- Ách, chuẩn xác mà nói, là gậy Kim Cô!
.Hàn Nghệ quẹt mồ hôi lạnh, nói:
.- Ta còn mang đến đây nữa kìa, đang để ở trong túi.
.Dương Mông Hạo kinh ngạc nói:
.- Cái túi này có thể chứa gậy Như Ý Kim Cô sao?
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Như Ý Như Ý, ngươi không hiểu sao, thì chính là có thể dài có thể ngắn, có thể to có thể nhỏ, còn có thể uốn cong nữa.
.- Ha hả! Cho nên ta chỉ nói là gậy Kim Cô, cũng không nói là gậy Như Ý Kim Cô, bởi vì gậy này sẽ không biết biến hóa.
.Hàn Nghệ vừa nói, vừa lấy từ trong túi xách ra một cây gậy gỗ:
.- Tèn tén ten! Đây là vũ khí chuyên dụng tương lai của cảnh sát hoàng gia.
.- Ngắn như vậy sao?
.Tất cả mọi người trợn lồi cả hai mắt, đồng thanh nói.
.Chỉ thấy trong tay Hàn Nghệ là một cây gỗ dài khoảng một thước, bên ngoài còn được bọc bằng da trâu đen.
.- Chừng này còn chưa đủ sao?
.Hàn Nghệ nhìn cây gỗ trong tay lẩm bẩm:
.- Cũng đâu gắn đâu, đủ cho hai nữ nhân dùng mà.
.- Hai nữ nhân dùng?
.Uất Trì Tu Tịch chợt bước đến trước mặt Hàn Nghệ, nhanh chóng nói.
.Hàn Nghệ cả kinh nói:
.- Ngươi thế mà nghe cũng hiểu hả?
.Uất Trì Tu Tịch gật gật đầu.
.Thật sự là không nên trông mặt mà bắt hình dong a! Hàn Nghệ vươn hai tay liên hồi chà xát.
.Uý Trì Tu Tịch ra dáng học hỏi:
.- Là ý gì?
.- Chày cán bột a!
.Hàn Nghệ nói:
.- Bằng không ngươi cho là cái gì?
.Uất Trì Tu Tịch trừng mắt nhìn, đáp:
.- Ý của ta chính là chày cán bột!
.Thôi Hữu Du nói:
.- Các ngươi nói rất đúng, đây là chày cán bột trong tay nữ nhân, nhưng cũng không phải là vũ khí trong tay cảnh sát.
.Mộ Dung Chu Hàng buồn bực nói:
.- Phó Đốc sát, ngươi nhất định là đang nói đùa.
.Hàn Nghệ trả lời:
.- Ta là vô cùng nghiêm túc.
.Uất Trì Tu Tịch buồn bực nói:
.- Phó Đốc sát, ta tuy rằng ủng hộ ngươi, nhưng cái gậy Kim Cô này cũng không khỏi quá ngắn rồi.
.Nói xong, y đem cự bổng trong tay thả đến trước mặt Hàn Nghệ:
.- Xem này, đây mới là gậy Kim Cô.
.- Ta làm như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân của ta, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!
.Hàn Nghệ dẫn đầu đi về phía trước, mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, lập tức cũng đi theo hắn thành một đoàn, Hàn Nghệ vừa đi vừa nói chuyện:
.- Các ngươi cho rằng trong mắt cảnh sát hoàng gia cái gì là quý giá nhất?
.- Ta biết, đó chính là hoàng gia !
.Dương Mông Hạo cười hắc hắc nói:
.- Đây chính là đầu óc đột nhiên thay đổi.
.- Có ngươi mới thay đổi ấy !
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn hắn, nói:
.- Cảnh sát hoàng gia là tôi tớ của bệ hạ, lời này rất đúng, nhưng giải thích cho chính xác một chút, thì đó chính là ơn mưa móc mà bệ hạ ban cho dân chúng, ta vẫn luôn nhấn mạnh điểm này với các ngươi.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Cho dù là lấy dân chúng làm trọng, nhưng cùng cái gậy gỗ ngắn ngủn kia thì có liên quan gì?
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Vậy dân chúng quý giá nhất là thứ gì?
.- Ta biết, là lương thực.
.Dương Mông Hạo lại nói.
.- Sai!
.Hàn Nghệ nói:
.- Là mạng sống, ăn cơm chẳng phải là để cam đoan sẽ không bị chết đói hay sao, các ngươi nhất định nên thời khắc nhớ kỹ, mạng người đối với cảnh sát hoàng gia là tất cả ý nghĩa, nói câu cửa miệng, thì chính là mạng người quan trọng. Các ngươi cả ngày đối mặt đều là dân chúng, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ có một chút xung đột, nếu để cho các ngươi giống như cấm quân được võ trang đầy đủ, vô cùng có khả năng bởi vì tình thế cấp bách nhất thời mà lỡ tay giết người, chúng ta nhất định phải đem loại khả năng này hạ xuống mức thấp nhất, các ngươi là bảo hộ dân chúng, chứ không phải là thương tổn dân chúng, mặc dù dân chúng làm chuyện gì đó phạm pháp, nhưng cũng không thể dễ dàng tổn thương tính mạng bọn họ, bởi vậy ta mới quyết định dùng cây gậy gỗ này làm vũ khí tương lai của cảnh sát hoàng gia, ta đã đặt tên cho nó là côn cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận