Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

CChương 1053: Không cần cảm ơn

.Kỳ thực buổi lễ tốt nghiệp của học viên trại huấn luyện nằm trong kế hoạch ban đầu của Hàn Nghệ, là việc không thể thiếu, chỉ là cho tới bây giờ, buổi lễ tốt nghiệp này lại có một chút ý nghĩa bù đắp. Mỗi lần Hàn Nghệ gặp lại đám người Trưởng Tôn Diên đều phải xin lỗi và cảm tạ, hắn vốn cảm thấy bản thân có thể nỗ lực rất nhiều cho Cảnh sát Hoàng gia, nhưng hắn lại không làm được, là hắn thành lập Cảnh sát Hoàng gia, nhưng hắn lại không thực hiện lời hứa hẹn của mình, giống như bản thân sinh một đứa trẻ ra, nhưng không chăm sóc nó, đây là một loại áy náy, cũng là một loại tiếc nuối.
.Bởi vậy mấy ngày nay Hàn Nghệ gác lại tất cả mọi chuyện, toàn lực tổ chức buổi lễ tốt nghiệp này.
.Buổi tối các học viên mới trở về, ban ngày mọi người đều tới trại huấn luyện, giúp đỡ Hàn Nghệ bài trí buổi lễ tốt nghiệp thuộc về mình, hơn nữa bọn họ cũng muốn diễn tập.
.Buổi tối này hôm đó.
.- Phụ thân, tỷ, tỷ phu, người xem ta ăn mặc thế nào?
.Chỉ thấy Tiêu Hiểu mặc một bộ y phục mới tinh đang đứng ở giữa sảnh xoay người, chủ đạo là màu xanh đậm, viền trắng, quần đen, đai lưng da, giày ống cao.
.Đây là đồng phục của Cảnh sát Hoàng gia. Chỉ là giữ lại một chút kiểu dáng truyền thống của Hán phục, cũng mặc áo dài tới hông, về kiểu dáng, bản chất thì không có sự khác biệt quá lớn so với y phục của thế hệ sau.
.Hơn nữa là Tự Do Chi Mỹ chế tác miễn phí cho Cảnh sát Hoàng gia, nhưng đây không phải là thiện ý của Trịnh Thiện Hành, Trịnh Thiện Hành chỉ biết cứu giúp người nghèo, nhưng loại quảng cáo có mục đích này, làm sao Trịnh Thiện Hành có thể bỏ qua.
.Tiêu Nhuệ cười ha ha gật đầu nói:
.- Trái lại trông khá có tinh thần, y phục của Tự Do Chi Mỹ quả thực có chỗ độc đáo, chẳng trách được các quý tộc Trường An yêu thích.
.Tiêu Hiểu nói:
.- Phụ thân, y phục của người có đẹp hay không, cũng phải nhìn người, nếu y phục này mặc ở trên người huynh đệ Trình gia thì sẽ khó coi, nói cho cùng vẫn là huyết thống Tiêu gia chúng ta tôn quý.
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ, nói:
.- Ngươi đừng có đùa giỡn ở đây, thật không biết xấu hổ.
.Tiêu Hiểu cười hì hì, cúi đầu đánh giá chính mình, nhìn thế nào cũng thấy thích, đều bị bản thân mình quá soái làm cho mỉm cười.
.Tiêu Nhuệ lại nói với Hàn Nghệ:
.- Hiền tế!
.Hàn Nghệ nói:
.- Cha vợ mời nói.
.Tiêu Nhuệ nói:
.- Thực sự là rất cảm ơn con, nếu không phải lúc trước con khiến Vô Y gọi tên hỗn tiểu tử tới trại huấn luyện, lão phu cũng không biết phải làm thế nào, sau này con cũng giúp lão phu trông coi một chút, chớ để nó gây họa.
.Nói xong ông nói với Tiêu Hiểu:
.- Hiểu Nhi, bây giờ ngươi đã là Cảnh sát Hoàng gia, mỗi lời nói cử chỉ đều đại diện cho hoàng thất, không được tùy hứng như trước đây.
.Tiêu Hiểu vừa sửa sang lại, vừa miễn cưỡng nói:
.- Hài nhi đã biết.
.Đây là câu y từng nói nhiều nhất.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cha vợ, cũng không thể nói như vậy, mặc dù Tiêu Hiểu có chút nghịch ngợm, nhưng con cũng không hy vọng y quá quy củ, làm người vẫn cần linh tính, phải có tính cách riêng của bản thân, nếu như người người đều giống nhau, như vậy nói cách khác y có thể bị thay thế, y có thể hoàn thành ba năm học này, đủ để chứng minh y có chỗ hơn người, con cháu tự có phúc của con cháu, hiện giờ cha vợ, ngài nên thỏa thích hưởng thụ cuộc sống của mình
.Tiêu Nhuệ cười ha ha nói:
.- Mặc dù tiểu tử con nói chuyện cực kỳ lớn mật, nhưng luôn có ba phần đạo lý. Đúng vậy, con cháu tự có phúc của con cháu, ta muốn quan tâm, cũng là lực bất tòng tâm.
.Tiêu Hiểu đặt mông ngồi ở bên cạnh Hàn Nghệ, hì hì nói:
.- Tỷ phu, nói thật, trước đây ta thật không hiểu vì sao tỷ của ta thích huynh, bây giờ ta đã hiểu, huynh quá là biết ăn nói.
.Sắc mặt Tiêu Nhuệ trầm xuống, đang định mở miệng giáo huấn đứa con hư này, nhưng nghe thấy Hàn Nghệ khẽ nói:
.- Ta đây yêu ai yêu cả đường đi.
.Tiêu Hiểu cười ha hả, nói:
.- Ta cũng thế.
.Tiêu Vô Y trợn mắt nhìn hai nam nhân này, nhưng trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc, ba nam nhân ở trong phòng này, chính là những người nam nhân nàng bận tâm nhất trong cuộc đời, có thể ở cùng với bọn họ, chính là hạnh phúc lớn nhất, chợt đảo mắt, nói:
.- Phu quân, ngày mai ta có thể tham dự buổi lễ tốt nghiệp của Tiêu Hiểu hay không.
.Trại huấn luyện phát thư mời, nhưng bên trên chỉ viết rõ là người nhà, không đặc biệt chỉ tên người nào.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta ngăn được nàng sao.
.Tiêu Hiểu cũng kích động nói:
.- Tỷ, đương nhiên tỷ phải đi, không thì còn có ý nghĩ gì nữa, lúc đầu ta vì tỷ nên mới tham gia trại huấn luyện.
.Tiêu Vô Y cảm động nói:
.- Tiêu Hiểu, đệ thực sự đã hiểu chuyện rồi.
.Hóa ra đây chính là tiêu chuẩn của việc hiểu chuyện! Hàn Nghệ im lặng một hồi.
.- Hồ đồ!
.Tiêu Nhuệ nói:
.- Con là nữ nhân, tham dự buổi lễ tốt nghiệp làm cái gì.
.Tiêu Vô Y ra sức nháy mắt về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cha vợ, theo lý mà nói thì buổi lễ tốt nghiệp ngày mai song thân đều phải tham gia, bệ hạ và Hoàng hậu cũng sẽ tham dự, nhạc mẫu đã qua đời, trưởng tỷ như mẫu, Vô Y nên đi.
.Giỏi!
.Tiêu Vô Y cũng không kìm được tặng Hàn Nghệ một ngón tay cái.
.Quả nhiên, Tiêu Nhuệ vừa nghe tới nương tử đã chết, vẻ mặt có chút thay đổi, thở dài:
.- Được rồi, con muốn đi thì đi thôi.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Vậy con đi cùng phu quân, hay là đi cùng phụ thân?
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói:
.- Ngày mai là buổi lễ tốt nghiệp của Tiêu Hiểu, nàng vẫn nên lấy thân phận là tỷ tỷ của nó để tham gia, đi cùng cha vợ đi.
.Mặt Tiêu Hiểu cười nở hoa, nói:
.- Cảm ơn tỷ phu.
.Hôm sau!
.Khi trời mới tờ mờ sáng, Hàn Nghệ đã rời giường, một mình đứng ở trước gương đồng chỉnh trang lại, không có cách nào, thê tử thật tình không có thiên phú về phương diện này, nhưng mà trong gương đồng có một vị thiếu phụ kiều mị, tay ngọc nâng má, ánh mắt vô cùng ái mộ kia làm cho hắn rất hưởng thụ.
.- Như thế nào?
.Hàn Nghệ xoay người hoa lệ, áo đỏ quần đen, giày ống cao, cực kỳ thời trang. Bởi vì Cảnh sát Hoàng gia có đồng phục hoàn toàn mới, như vậy trưởng quan Dân An cục nhất định phải phù hợp với Cảnh sát Hoàng gia, Hàn Nghệ rất không thích y phục cổ đại, nhất là lúc đi vệ sinh, rất bất tiện, rốt cuộc hắn cũng tìm được cái cớ để mặc trang phục quen thuộc của mình.
.Tiêu Vô Y mím môi cười, nói:
.- Tại sao chàng lại giống Tiêu Hiểu, đều giống như một đứa con nít.
.Hàn Nghệ nói;
.- Nàng chưa từng nghe nam nhân vì người mình yêu mà làm đẹp sao?
.- Ba hoa!
.- Oan uổng quá! Ta muốn kháng án.
.- Kháng án?
.Tiêu Vô Y cười khanh khách nói:
.- Kháng án với ta sao?
.Đương nhiên!
.Hàn Nghệ đi lên phía trước, khom người hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Vô Y.
.- Ba hoa sao?
.Tiêu Vô Y lập tức hai má ửng hồng, tay ngọc vỗ nhẹ Hàn Nghệ, sắng giọng:
.- Chiếm tiện nghi của ta.
.Hàn Nghệ cười ha ha, lại hôn lên trán nàng một cái.
.- Ta yêu nàng!
.Tuy rằng Hàn Nghệ chỉ cần ở Tiêu phủ, nhất định sẽ nói câu này với Tiêu Vô Y, nhưng mỗi lần Tiêu Vô Y nghe xong, trong lòng đều ngọt ngào, nói:
.- Được rồi! Mau đi thôi.
.- Tuân mệnh!
.Hàn Nghệ thẳng người, hất tay phải lên, kính cẩn chào, sau đó xoay người một cái, bước đi nghiêm tới cửa. Rầm!
.- Ui cha! Khốn khiếp! Quên mở cửa rồi!
.- Ha ha!
.Mặc dù Tiêu Vô Y biết là hắn cố ý trêu mình cười, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng không có cách nào dừng được, ôm bụng cười ha ha.
.Bên tai vang lên tiếng cười của kiều thê, cả người Hàn Nghệ tràn đầy năng lượng, ngồi xe ngựa đi tới trại huấn luyện, hắn cho rằng hắn phải tới sớm nhất, bởi vì hắn còn phải đến nơi sắp xếp một chút, xem có sơ sót cái gì hay không, dù sao cũng sẽ có rất nhiều khách quý tới, nhưng không ngờ là khi hắn đến nơi, trên thao trường đã có không ít người.
.- Phó Đốc sát đã đến!
.- Phó Đốc sát!
.Đám người kia lập tức vọt về phía Hàn Nghệ.
.Hình như là đám người Ngôn Hào? Hàn Nghệ nhìn kỹ, là Ngôn Hào và một đám binh sĩ, học viên xuất thân Hàn môn, và phụ mẫu của bọn họ. Đến khi bọn họ đến gần, cười nói:
.- Ngôn Hào, Ngưu Hà, tại sao các ngươi đến sớm như vậy, buổi trưa buổi lễ tốt nghiệp mới bắt đầu.
.Ngôn Hào ngượng ngùng cười nói:
.- Học trò—— học trò sợ đến muộn, dù sao qua được trạm kiểm soát vẫn bị kiểm tra, cho nên đến sớm một chút.
.Thực ra không phải bọn họ đến sớm như vậy, bọn họ vẫn rất coi trọng kỷ luật, chỉ vì phụ mẫu của bọn họ biết được Hoàng đế cũng tới, một đêm này không ngủ được, trời còn chưa sáng, đã giục con đến sớm một chút.
.Ngôn Hào lại vội vàng nói với lão phu nhân bên người:
.- Mẫu thân đại nhân, vị này là Phó Đốc sát của bọn con, người mà hài nhi thường hay nhắc tới với người.
.Bởi vì Ngôn Hào vốn là binh sĩ, như vậy có lẽ cha của y cũng là binh sĩ, kỳ thực phụ thân của y đã chết trên sa trường từ lâu, y chỉ có thể đưa mẫu thân tới.
.Hai mắt của lão phu nhân lập tức đẫm lệ, lời nói kích động ngẹn trong cổ, làm thế nào cũng không nói nên lời, các phụ huynh còn lại cũng như vậy, trông như sắp quỳ xuống.
.Loại trường hợp này Hàn Nghệ không thể chịu nổi nhất, đây là điều mà người lãnh đạo thích, nhưng hắn không thích, nhấc tay lên, nói:
.- Dừng lại, các vị đại bá đại thẩm, ta cầm bổng lộc của triều đình, tới đây huấn luyện nhi tử của mọi người cho bệ hạ, đây là chức trách của ta, không phải ta không cầu đáp lại, ta chỉ làm chuyện ta phải làm, mọi người không cần cảm ơn ta cái gì, nếu mọi người thực sự muốn cảm ơn, thì cảm ơn bản thân mọi người, là mọi người đã sinh ra nhi tử xuất sắc như vậy, nhi tử của mọi người có thể tốt nghiệp, là vì sự nỗ lực của bản thân bọn họ và mọi người dạy dỗ có phương pháp.
.Đây cũng không phải là khách khí, mà là sự thật, thực sự không cẩn cảm ơn Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cầm tiền làm việc, hoàn toàn chính đáng.
.Những lão bá lão phụ này nghe xong cảm thấy rất vui mừng, không kìm được liếc nhìn nhi tử của mình, cảm giác tự hào dâng lên, Cảnh sát Hoàng gia, quan viên cửu phẩm, hơn nữa hai chữ “Hoàng gia” này, đối với dân chúng bình thường thì quả thực là vinh dự to lớn, nhất định có thể làm rạng rỡ tổ tông.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Thực ra ta muốn gặp mọi người từ rất lâu rồi, mặc dù nhi tử của mọi người biểu hiện vô cùng xuất sắc ở trại huấn luyện, nhưng tình trạng ở nhà, bọn ta không hiểu rõ.
.Ngôn mẫu sợ hãi nói:
.- Ở nhà Hào Nhi nhà chúng ta rất nghe lời.
.Những bậc phụ mẫu còn lại cũng như thế, sợ như chân suýt vào khung thành, khiến cho bản thân thất bại, đều đang khen nhi tử của mình.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ theo lời nói này của bọn họ bắt đầu trò chuyện về việc vặt trong nhà.
.Mặt lợi hại nhất của hắn, chính là có thể nói chuyện cùng đủ loại người, không quan tâm kiếp trước kiếp sau, từ vương công quý tộc, đến người buôn bán nhỏ, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có biện pháp tìm hiểu ngươi.
.Trò chuyện chuyện nhà là điểm mạnh của phụ mẫu Ngôn Hào, bọn họ cũng chỉ biết nói những thứ này, con gà mái trong nhà đẻ bao nhiêu quả trứng, người ở cách vách là ai. Rất nhanh Hàn Nghệ đã hòa mình vào bọn họ, sự ngăn cách vô hình ở giữa đã biến mất.
.Một lát sau, ba người Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên đi tới.
.Những lão bá lão phụ này lần đầu gặp Độc Cô Vô Nguyệt, lập tức giật mình, hôm nay Độc Cô Vô Nguyệt mặc quan phục mới, da trắng môi đỏ, mặt mày như vẽ, con ngươi mê hoặc điểm màu nâu, thực sự khuynh quốc khuynh thành. Hàn Nghệ không khỏi nghĩ thầm, rõ ràng có thể dựa vào gương mặt kiếm sống, lại khăng khăng muốn dẫn binh đánh giặc, có phần liều mạng giống như kiếp trước của lão tử, cũng có thể dựa vào gương mặt kiếm cơm, lại chạy đi làm gian lận cờ bạc.
.Trong lòng những lão bá lão phụ kia cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, tại sao trại huấn luyện này lại có nữ nhân, len lén hỏi nhi tử của mình, mới biết người này là Độc Cô Vô Nguyệt, Quan Trung đại danh đỉnh đỉnh.
.Trong ba người bọn họ, chỉ riêng Trưởng Tôn Diên vẫn mặc áo bào ống tay áo rộng, một là y là quan văn, hai là vóc người này của y cũng không thích hợp kiểu trang phục mới này. Truy rằng ngày thường Nguyên Liệt Hổ có chút thô lỗ, nhưng dù sao cũng cao hơn hai thước, hạc giữa bầy gà, mặc cái gì cũng đẹp.
.Ba người bọn họ cũng không biết ăn nói như Hàn Nghệ, cũng không biết nói những gì với phụ mẫu của những học viên này, chỉ có thể thể hiện mình nho nhã lễ độ, không thể hòa mình vào được.
.Những lão bá lão phụ này cũng không dám đến gần bọn họ làm quen.
.Hàn Nghệ để Ngôn Hào chăm sóc cho phụ mẫu của mình, đi cùng đám người Độc Cô Vô Nguyệt qua một bên, nhỏ giọng nói:
.- Các ngươi cũng đã nhìn thấy, phụ mẫu của Ngôn Hào cũng chỉ là người bình thường, đợi phụ mẫu của Thôi Hữu Du tới, đều là phú quý, nếu ta phải đứng ra hòa giải, chỉ sợ sẽ càng làm càng loạn, vậy nên tất cả nhờ vào ba vị.
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói:
.- Quả thực cần phải chú ý điều này.
.Nguyên Liệt Hổ khẽ nói:
.- Chú ý cái gì, đây là địa bàn của chúng ta, đương nhiên là do chúng ta định đoạt, bọn họ không nể chúng ta, chúng ta cũng không nể mặt bọn họ là được.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Liệt Hổ nói đúng, tôn trọng lẫn nhau.
.Hàn Nghệ nhún vai nói:
.- Ta đây mặc kệ, dù sao các ngươi xem mà làm, cuộc thi lần trước, các ngươi rất không nghĩa khí, chuyện đắc tội người khác này ta sẽ không làm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận