Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 859.1: Sẽ không sợ nghèo

.Đợi khi Tiêu Vô Y áp giải Tiêu Hiểu về đại sảnh, chuẩn bị nói lời xin lỗi với Hàn Nghệ, thì Hàn Nghệ cũng đã đi về rồi.
.Tiêu Hiểu rất vui vẻ, nhưng Vô Y thì rất không vui vẻ, chỉ nghĩ là có thể Hàn Nghệ đang tức giận, mặt đen lại, nhìn Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu vừa thấy vẻ mặt này của Vô Y tỷ, thì sợ hãi muốn chết, tìm cái lấy cớ, khẩn trương chuồn đi, sẽ chết người đấy.
.Kỳ thật Hàn Nghệ cũng không tức giận gì cả, hắn còn không đến mức ngây thơ giống như Tiêu Hiểu, chỉ có điều hắn biết khả năng tạm thời Tiêu Hiểu cũng không chấp nhận được, để cho Tiêu gia bọn họ một chút không gian riêng tư, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Đương nhiên, cho dù Tiêu Hiểu không đến, hắn cũng sẽ về ngõ Bắc, bởi vì hắn còn có rất nhiều việc phải xử lý.
.Dương phủ.
.- Tỷ!
.- Tiểu Mông, các đệ được nghỉ ư?
.- Ừ.
.Dương Phi Tuyết thấy Dương Mông Hạo vẻ mặt cô đơn đứng ở trước mặt, hiếu kỳ nói: - Tiểu Mông, đệ làm sao thế, có phải ở trại huấn luyện bị người bắt nạt rồi hay không?
.Dương Mông Hạo lập tức nói: - Tỷ, sao tỷ có thể nói đệ như vậy, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là đệ ức hiếp người khác, ai dám bắt nạt đệ chứ!
.Dương Phi Tuyết nói: - Đệ ức hiếp người khác thì lại càng không được! Trong sách thánh hiền không phải đều nói rồi sao, cái mình không muốn, thì chớ làm với người khác, hôm nay đệ ức hiếp người ta, ngày nào đó người ta sẽ ức hiếp lại đệ.
.- Được rồi! những đạo lý lớn này cha đệ đã nói quá nhiều rồi.
.Dương Mông Hạo bĩu môi, ngồi xuống, vẻ mặt thấp thỏm nói: - Tỷ, hôm nay đệ tới là muốn nói cho tỷ một tin tức xấu.
.- Tin tức xấu gì?
.- Tỷ nghe xong, không cho khóc đâu đấy.
.- Cái gì thế? Tim Dương Phi Tuyết cứ thế mà treo ngược cả lên.
.Dương Mông Hạo mím môi, chính mình cũng sắp muốn khóc rồi, nói: - Hoá ra hoá ra thê tử của Hàn Nghệ là là !
.Dương Phi Tuyết sửng sốt một lát, khẽ cười nói: - Là Vô Y tỷ, đúng hay không?
.Dương Mông Hạo hai mắt trợn tròn, nói: - Tỷ, tỷ cũng biết?
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: - Ta đã sớm biết, đệ cũng đừng quên, ta với Hàn Nghệ đã quen biết ở Dương Châu.
.Dương Mông Hạo kích động nói: - Vậy không phải là tỷ đã không còn hy vọng rồi.
.Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: - Cái gì hy vọng?
.- Chính là gả cho Hàn Nghệ a!
.- A?
.Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần của Dương Phi Tuyết lập tức hồng thấu.
.Dương Mông Hạo ai nha một tiếng, nói: - Ta vốn còn tưởng rằng thê tử của Hàn Nghệ chỉ là một nông phụ, nói vậy, chỉ bằng thủ đoạn của Dương Mông Hạo đệ, không cần đến nửa ngày, là có thể làm cho nàng ta biết khó mà lui, nào biết đâu rằng thê tử của Hàn Nghệ lại là nữ ma đầu đại danh đỉnh đỉnh. Tỷ, thế này thì đệ thật đúng là lực bất tòng tâm rồi.
.Dương Phi Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, nói: - Nói lung tung cái gì thế, cái gì mà nữ ma đầu hả, Vô Y rất tốt mà.
.Dương Mông Hạo nói: - Liệt Hổ biểu ca của ta có lợi hại không, nhưng khi gặp Vân Thành quận chúa, thì ngoan giống như con mèo vậy, tốt ở chỗ nào chứ.
.Dương Phi Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, mang một tia ngượng ngập nói: - Vì sao đệ lại cứ phải kéo ta cùng Hàn Nghệ vào một chỗ chứ.
.Dương Mông Hạo ai ôi! !! một tiếng, nói: - Tỷ, như thế nào mà tỷ nghĩ mãi vẫn không rõ thế, Hàn Nghệ bây giờ là Hoàng gia Đặc phái sứ, ta là cảnh sát hoàng gia, nếu hắn thành tỷ phu ta, ta đây đi ra liền có thể thăng quan. Hơn nữa, Hàn Nghệ còn có được ngõ Bắc, thời điểm ta không có tiền, thì có thể bảo hắn đưa cho cái phiếu mua hàng mấy vạn quan để cho ta xài.
.Dương Phi Tuyết nhíu mày, nói: - Tiểu Mông! Đệ như thế này cũng là vì chính đệ a!
.- Ách.
.Dương Mông Hạo cười ha hả, nói: - Ta chỉ là nói thứ yếu trước tiên thôi, chủ yếu là Hàn Nghệ người này a, ta thấy cũng rất tốt, vừa thông minh, lại có tiền, hơn nữa bản lĩnh cũng chỉ kém hơn so với ta một chút thôi, miễn cưỡng có thể làm tỷ phu của ta. Nói xong, y thở dài thật thật mạnh, một tay nâng cằm lên, buồn rầu nói: - Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không hy vọng gì rồi.
.Dương Phi Tuyết liếc mắt nhìn cái thằng ngu này, thật sự là tức mà không thể xả được.
.Ngõ Bắc.
.- Tình hinh Đại Đường nhật báo như thế nào rồi?
.Hàn Nghệ ngồi ở trong phòng, hướng tới Tang Mộc hỏi.
.Tang Mộc có chút buồn bực nói: - Chúng ta bán rẻ như vậy, đương nhiên bán rất tốt.
.Hàn Nghệ oa một tiếng, nói: - Tang Mộc, có phải trong mắt ngươi chỉ có tiền thôi.
.Tang Mộc nói: - Ân công, vụ buôn bán này có thể chúng ta lỗ chết rồi.
.Một văn tiền một tờ báo, giấy trắng cũng không có cái giá này nha, y là một người quản tiền, lỗ thành như vậy, y còn phải cười mà trả, vậy y vẫn là người sao.
.- Buôn bán buôn bán, vì sao buôn lại đứng trước, bán đứng sau? Cũng là bởi vì có mua trước, thì mới có bán, một văn tiền của ta đây mua lòng người, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, thế nào mà ngay cả này cái cũng không rõ.
.Hàn Nghệ lại lừa gạt một phen trước đã, nói tiếp: - Hơn nữa cũng không phải ta hỏi bán thế nào, mà là sự hưởng ứng như thế nào? Nếu hưởng ứng không tốt, vậy thật sự chúng ta có thể lỗ đến tận nhà bà ngoại rồi.
.Tang Mộc nói: - Phản ứng thì ngược lại vô cùng tốt, chỉ trong một hai ngày này, mỗi ngày đều có hơn trăm người tới hỏi kỳ Đại Đường nhật báo tiếp theo của chúng ta khi nào thì ra, phải ở đâu mới có thể mua được. Ồ, còn có, ta quên mất nói với ân công, chưởng quầy Đắc Nguyệt lâu và Vạn Phúc lâu, Hoa Nguyệt lâu và các quán rượu hôm qua đều tới cửa, hỏi vì sao chúng ta không thực hiện hứa hẹn, mang Đại Đường nhật báo tới tửu lâu của bọn họ phát hành.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi chưa giải thích với bọn họ sao?
.Tang Mộc nói: - Ta cũng đã giải thích rồi, kỳ thật bọn họ cũng hiểu được, bọn họ chủ yếu là muốn thăm dò xem kỳ tiếp theo của Đại Đường nhật báo có mang đến tửu lâu của bọn họ để bán không.
.- Cái này thì nhất định có.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Như vậy đi, bảo bọn họ mỗi tháng giao chút tiền đặt hàng, đồng thời mỗi kỳ ra nhật báo mới của chúng ta, sẽ đưa một ít đến tửu lâu của bọn họ, nhưng không phải để bán ra, mà là để bọn họ thu hút khách, xem như vãn hồi một chút tổn thất. Mặt khác, thuê những đứa bé kia dài hạn, bảo bọn chúng giúp ta bán báo, bọn chúng cũng không dễ dàng gì, để bọn chúng kiếm thêm chút thu nhập mang về cũng tốt.
.Tang Mộc gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói:
.- Đúng rồi, chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu tiền có thể dùng?
.Nói đến chuyện tiền, mặt Tang Mộc liền méo dần méo dần, lúc này kêu khổ nói: - Ân công, quỹ tiền của chúng ta đã thấy đáy rồi.
.- Như vậy à!
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày.
.Tang Mộc nhìn thấy sắc mặt này của Hàn Nghệ, không khỏi hết hồn, vội hỏi:
.- Ân công, chúng ta hiện giờ đã khai triển rất nhiều hạng mục, tất cả tiền dùng để thuê người và mua gỗ rồi. Nhưng nước hoa, giấy thì tạm thời khó có thể gia tăng sản xuất, tiền này trước mắt khẳng định cũng chưa thể thu về, nếu ân công lại nghĩ ra được thứ gì tốt, thì ngược lại có thể hoãn một chút đấy.
.Nói trở lại, y giúp Hàn Nghệ quản lý sổ sách rất là cẩn thận, ở mặt ngoài hiện tại Hàn Nghệ lưng quấn vạn quan, Giang Bả Tử (Đại ca) của thương nhân, phong quang vô hạn, nhưng chua xót trong đó có ai biết nha, dù sao thời gian quỹ tiền của Phượng Phi Lâu tràn đầy ngắn ngủi đến đáng thương, thời điểm tốt nhất chính là lễ mừng năm mới của năm trước thì cũng chỉ đầy trong nhất thời nửa khắc, đại đa số thời gian đều là ở trạng thái vay nợ, Tang Mộc nói là thấy đáy, cũng đã thuộc về tính chất an ủi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận