Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 978: Chạy đua với thời gian

.Hàn Nghệ hiện giờ quả thực chẳng có thời gian mà bận tâm tới tình nhi nữ, mấu chốt là bởi hắn vừa mới trở về được mấy ngày, ngay cả tiến triển việc làm ăn đã tới đâu, hắn cũng chưa nắm được, vì thế hắn cũng chưa đi thăm mấy người Nguyên Hi, đã xiết cương thúc ngựa chạy thẳng tới Phượng Phi Lâu, lúc này đã là chập tối.
.- Ân công, ngươi tìm ta?
.Tang Mộc đi tới phòng của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói:
.- Ngồi đi!
.Đợi Tang Mộc ngồi xuống, Hàn Nghệ hỏi: - Ta cứ quên không hỏi ngươi, xưởng sản xuất của chúng ta đã xây dựng xong chưa?
.Tang Mộc đáp: - Mấy xưởng lớn ở Trường An đều đã xây xong, ta còn điều một bộ phận thợ thủ công tới Lạc Dương, chuẩn bị cho việc sau này mở thị trường ở đó.
.- Ngươi làm tốt lắm!
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Đúng rồi, đã tuyển người chưa?
.- Ân công chẳng phải đã từng dặn dò ta, trước khi ngươi trở về, không được tuyển người sao? Ta chưa dám tuyển một ai cả.
.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ gật đầu, thầm nghĩ, ta cũng dặn ngươi đừng cho vay, ngươi chả cho vay rồi đó sao. Đoạn nói: - Ngươi mấy hôm nay chuẩn bị cho kĩ, bảo xưởng in đợi lệnh, tối nay ta sẽ viết xong khế ước, ngày mai bắt đầu in.
.- Ân công, bây giờ ngươi đã muốn tuyển người?
.- Đúng rồi! Nếu không thì xưởng sản xuất để đó chẳng phải lãng phí sao.
.- Nhưng mà hiện nay---
.- Hai việc không liên quan.
.- Vậy--- vậy thì không biết phải in bao nhiêu bản?
.- In khoảng 6,7 ngàn bản đi.
.- 6,7 ngàn bản?
.Tang Mộc kinh ngạc, ngươi phải tuyển bao nhiêu người đây?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thứ khế ước này ắt sẽ có lúc dùng tới, cẩn tắc vô ưu.
.Tang Mộc mang tội trên mình nên cũng chẳng dám nhiều lời, thế là gật đầu nói: - Ta--- ta biết rồi.
.- Nhưng việc này tạm thời không được tiết lộ ra ngoài.
.- Vâng!
.Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
.- Là giọng của Thẩm Tiếu, mau lăn vào đây! Hàn Nghệ lập tức nói.
.Tang Mộc vội giả bộ ho vài tiếng, không thì chắc phải cười phá lên mất.
.- Ngươi bảo ta lăn thì ta lăn, ta đi không được sao?
.Chỉ thấy Thẩm Tiếu khệnh khạng đi vào, các kiểu diễu võ dương oai.
.Da mặt tên này dày thật, cứ như chẳng có gì xảy ra. Hàn Nghệ cười nói: - Được nhìn thấy ngươi vẫn mạnh khỏe, thật là tốt quá.
.Thẩm Tiếu bực bội nói: - Ngươi vừa về đã rủa ta, thật chẳng có nghĩa khí, ngươi đi đánh trận nguy hiểm là vậy, ta còn chẳng rủa gì ngươi đó.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói:
.- Ngươi lẽ nào quên rằng, trước khi ta đi, ngươi đã cam đoan với ta những gì.
.Thẩm Tiếu kích động nói: - Ta cũng đâu có làm sai! Đây là khiếm khuyết của bản thân Kim Hành, chẳng liên quan gì tới ta!
.Hàn Nghệ oa một tiếng, không thể tin nổi nói: - Khi ngươi trốn tránh trách nhiệm, thì thật là thông minh hơn người đó!
.Thẩm Tiếu không vui nói:
.- Bản công tử đã bao giờ ngu xuẩn chưa?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ngươi quên cái biệt danh của ngươi ở Dương Châu rồi à?
.- Phá gia chi tử chỉ cho thấy ta đã cứu tế rất nhiều người, vậy có liên quan gì đến ngu xuẩn? Thẩm Tiếu quả là điếc không sợ súng.
.- Ngươi--- thôi bỏ! Ta chẳng sức đâu mà cãi nhau với ngươi! Hàn Nghệ vẻ bất lực trợn trừng mắt.
.Thẩm Tiếu thấy vậy liền cười ha hả rồi nhào tới nói: - Hàn Nghệ, còn nhớ lúc trước ta đã nói thế nào không? Để ngươi đi làm lương thảo Đốc vận sứ, thì thật là không biết trọng nhân tài, chỉ là Đột Quyết cỏn con, sao có thể là đối thủ của ngươi, ngươi xem, ta nói chẳng sai gì đúng không.
.- Ngươi đừng tưởng nịnh ta mà ta sẽ tha cho ngươi!
.- Đây đều là những lời từ đáy lòng ta ! Cái gì mà ngươi tha mạng ta ? Ta khi nào trở thành thủ hạ của ngươi vậy ? Chúng ta là huynh đệ từng cùng nhau tới đường Trì Liễu đó !
.- Cút sang một bên, huynh đệ là có thể nuốt lời hứa à?
.- Ta đâu có làm sai gì !
.- Ta thật là phục ngươi quá rồi đó! Đợi việc này xong đã chúng ta làm cho rõ, nói chính sự trước đã.
.Hàn Nghệ lắc lắc đầu, rồi nghiêm mặt nói: - Hôm nay Kim Hành bị rút bao nhiêu tiền?
.- Khoảng 800 quan!
.- Vậy ngươi thử tính xem, nếu như tất cả các cửa giao dịch đều vận hành cùng một lúc, thì mỗi ngày chúng ta có thể giúp được bao nhiêu người làm thủ tục rút tiền?
.Thẩm Tiếu chớp chớp mắt nói: - Ngươi cố tình làm khó ta đấy à? Thứ này ai mà tính nổi?
.Tang Mộc vội nói: - Ân công, chúng ta bây giờ có 10 cửa giao dịch, nếu chỉ là rút tiền, mỗi cửa một ngày có thể phục vụ khoảng 100 người.
.Hàn Nghệ nhìn về phía Thẩm Tiếu.
.Thẩm Tiếu đỏ bừng mặt, nhìn Tang Mộc nói: - Tang Mộc, ngươi đang nói bừa đấy à?
.Tang Mộc dở khóc dở cười nói: - Việc này ngươi cứ đi hỏi các nhân viên giao dịch sẽ rõ.
.Thẩm Tiếu chẳng nói gì thêm.
.Gỗ mục khó đẽo là thế! Hàn Nghệ lắc đầu thở dài nói: - Chiều nay hẳn là các ngươi đã thẩm tra, trong vòng một năm nay, số tiền gửi vào lớn nhất là bao nhiêu?
.Tang Mộc nói: - Nhiều nhất là hai quan.
.- Hai quan? Hàn Nghệ nhíu mày nói: - Xem ra trong đó chủ yếu là người của bọn chúng, con số chẳng lớn chẳng nhỏ, vừa gây được sức ép với Kim Hành, vừa tối đa hóa số người.
.Thẩm Tiếu tò mò hỏi: - Thế nào là tối đa hóa số người?
.- Thứ bọn chúng muốn là tạo thế, chủ yếu là kích động tất cả mọi người tới rút tiền, nếu mỗi người đưa 100 quan, thì bọn chúng cũng không lấy đâu ra nhiều tiền như thế, chỉ có mấy người tới rút tiền, thì ai sẽ để ý tới bọn chúng. Hàn Nghệ nói tiếp: - Kim Hành còn bao nhiêu tiền?
.Thẩm Tiếu nói: - Thêm cả số tiền trong quỹ từ thiện giáo dục của Võ hoàng hậu thì chúng ta còn khoảng 8000 quan.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Các ngươi còn dám vay à? Quỹ từ thiện tính ra cũng phải tới 6,7 ngàn quan, thế có nghĩa là Kim Hành cũng chỉ còn 1,2 ngàn quan rồi.
.Tang Mộc nói khẽ: - Ân công, thực ra 8000 quan là không ít rồi!
.- Nhưng chúng ta vẫn còn chỗ hổng 2 vạn quan mà!
.- Nếu như số tiền đó đều để ở Kim Hành, thì riêng lợi tức chúng ta cũng không chịu nổi! Thẩm Tiếu nói: - Số tiền chúng ta dùng để thành lập Kim Hành toàn bộ đều dựa vào quỹ từ thiện, còn ngươi đã vay đi 1 vạn quan, các học viện bên quỹ từ thiện đều đang xây dựng, cũng là lúc đang cần tiền.
.- Đúng là như vậy!
.Hàn Nghệ gật đầu, suy cho cùng vẫn là vốn khởi động không đủ, đoạn nói: - 8000 quan cộng với vốn hiện có ở Phượng Phi Lâu của ta và Đệ Nhất Lâu của ngươi, nếu như dùng dè dặt chút thì cũng có thể cầm cự được năm sáu ngày. Năm sáu ngày! À đúng rồi! Nhân sự đã chuẩn bị xong chưa?
.- Đều đã chuẩn bị xong rồi!
.- Nhớ cho kĩ, phải rộng lượng, phải bình tĩnh, nhất định không được để người ta cảm thấy Kim Hành chúng ta dường như đã cạn kiệt, chúng ta vẫn cứ là lãnh đạo của toàn bộ thị trường!
.Thẩm Tiếu vỗ ngực nói: - Điều này ngươi có thể yên tâm, giữ thể diện thì là điểm mạnh của ta rồi, trước kia khi chẳng có tiền đi chơi lầu xanh, thì chẳng có ai nhìn ra ta không mang theo tiền cả!
.Hàn Nghệ trợn ngược mắt nói: - Ta thật là phát điên vì ngươi mất, cái gì mà giữ thể diện? Đây là thực tế biết chưa?
.Thẩm Tiếu nói: - Thực tế là chúng ta chẳng còn bao nhiêu tiền nữa!
.- Đó chỉ là Kim Hành không có tiền, không có nghĩa là chúng ta không có tiền!
.- Ngươi đều đã cho vay khắp nơi rồi, lấy đâu ra mà còn tiền. Đệ Nhất Lâu của ta chỉ là làm ăn nhỏ, Kim Hành huy động hơn vạn quan, Thẩm gia ta không theo được, ngươi xem lão Thẩm, đều đã ngồi xổm trong Kim Hành mà khóc rồi.
.Hàn Nghệ chỉ vào đầu mình nói:
.- Tiền của ta đều ở đây, ngươi quên là ta đã lập nghiệp thế nào sao?
.Thẩm Tiếu ồ một tiếng, mừng rỡ nói: - Lẽ nào ngươi lại đi lừa đảo? Vậy thì tốt quá. Thực ra ta sớm đã muốn khuyên ngươi như vậy, tiền ăn cắp thì tới nhanh lắm, đã tìm được đối tượng dễ xơi chưa?
.- Ngươi--- Thẩm Tiếu, ta thật là điên vì ngươi mất!
.Hàn Nghệ chỉ thấy có chút bí bích nói: - Được rồi! Giữ thể diện, ngươi hiểu như vậy cũng được! Nói rồi hắn lại nhìn sang Tang Mộc nói:
.- Tang Mộc, ngươi lập tức giúp ta mời mấy người tới.
.Tang Mộc nói: - Ân công, hiện giờ đã tới giờ giới nghiêm ban đêm rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa rồi.
.Đã tới canh ba rồi, Phượng Phi Lâu đúng lúc này đón ba vị khách tới.
.Chính là Từ Cửu, Tiền Đại Phương, Lạp Mỗ Hi Đức.
.- Ba vị, đã lâu không gặp! Thật là vô cùng xin lỗi, ta cũng không muốn vừa về đã phải nói với ba vị là ta cần sự giúp đỡ của ba vị ! Hàn Nghệ chắp tay, một vẻ mặt áy náy nói.
.Lạp Mỗ Hi Đức cười ha hả.
.Hàn Nghệ tò mò hỏi: - Không hay Lạp Mỗ tiên sinh cớ sao bật cười?
.- Xin lỗi ! Xin lỗi ! Ta thực sự vui mừng quá !
.Lạp Mỗ Hi đức kích động dang tay ra nói:
.- Hàn tiểu ca, ngươi có biết là ta đã chờ đợi cơ hội này lâu như thế nào không? Bảo ta tới giúp đỡ ngươi à? Ngươi không được khách sáo, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!
.Chỉ dựa vào nước hoa, ông ta giúp Hàn Nghệ thế nào cũng không sợ thiệt, cái lí này ông ta nắm quá rõ, trong con mắt ông ta chỉ có nước hoa.
.Thằng nhãi này quả là tinh nhanh gớm! Hàn Nghệ cười khổ nói: - Chúc mừng ngươi, cuối cùng ngươi cũng có dịp thể hiện rồi!
.Lạp Mỗ Hi Đức bật cười ha hả.
.Tiền Đại Phương mới đầu còn chưa phản ứng gì, ngay sau đó liền hiểu ra, ưỡn cái bụng phệ ra nói: - Lạp Mỗ tiên sinh đã nói vậy rồi, vậy thì ta sao có thể từ chối!
.Từ Cửu đương nhiên khỏi phải nói, ông ta chỉ là một tên làm thuê, Hàn Nghệ là chủ, bọn họ có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ vào Hàn Nghệ, Trịnh Thiện Hành đã dặn dò từ lâu, phải nghe theo mệnh lệnh của Hàn Nghệ.
.Hôm sau.
.Vừa tới giờ giới nghiêm ban đêm, đã thấy mấy trăm người từ các hướng đi tới, đi về phía ngõ Bắc.
.- Này này này, các ngươi chạy nhanh vậy, vội đi tới đâu thế?
.- Đương nhiên là tới Kim Hành rút tiền!
.- Rút tiền?
.- Ngươi vẫn chưa biết à? Có người muốn chơi Hàn tiểu ca.
.- Vì sao vậy?
.- Làm sao ta biết được. Ta dù sao chỉ biết là bọn họ mới đầu gửi tiền về Kim Hành, xong lại tới vay, bây giờ Kim Hành hết tiền rồi, bọn họ bảo người tới rút tiền, Kim Hành nếu như không có, thì sẽ bị kiện cáo, Kim Hành chắc chắc phải đóng cửa, bọn họ chơi một đòn đau đấy, chỉ là làm hại đám dân thường vô tội chúng ta. Được rồi, được rồi, không nói nữa, ta phải mau chóng đi rút tiền ra đây!
.Đám đại địa chủ kia chẳng tung ra lời đồn nào, đã đem toàn bộ kế hoạch nói toẹt ra, ta muốn chơi Hàn Nghệ đến chết. Thế thì sao? Bởi vì thế đâu có phạm pháp. Căn cứ vào quy tắc của Kim Hành, nếu như chỉ rút tiền trước kì hạn thì chỉ không có lợi tức, ngoài ra còn phải chi trả 5 văn tiền phí thủ tục, dù sao thì thời kì đó giấy mực đều rất đắt đỏ, thế mà chỉ có 5 văn tiền, bọn họ sao cần phải để ý.
.Còn bên cho vay, bọn họ cũng theo quy tắc cả.
.Nên cũng chẳng phải tung ra lời đồn gì, cứ nói rõ ra thôi, chẳng gì có sức kích động lớn hơn lời nói thật cả.
.Nói đi nói lại, mấu chốt vẫn là vốn của Hàn Nghệ chưa đủ dày. Tiền của hắn đều do người khác gửi vào cả, vì thế hắn buộc phải mang đi cho vay, làm thế mới có lãi suất. Nếu không thì sẽ lỗ vốn. Nếu như bản thân hắn có tiền, thì chẳng quan trọng nữa. Hơn nữa địa bàn của hắn cũng chưa đủ lớn, trước mắt chủ yếu vẫn tập trung ở Trường An, chỉ cần mê hoặc dân chúng Trường An tới rút tiền là toi, vô cùng yếu ớt!
.Nói như vậy thì người dân đều đã hoang mang rồi, nhao nhao tới ngõ Bắc rút tiền, ngõ Bắc lập tức trở nên quá tải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận