Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1009.2: Rút củi dưới đáy nồi

..
.Nói tới đây, trong lòng ông ta cũng là đủ loại cảm giác lẫn lộn, nếu ngồi đối diện chính là Phòng Huyền Linh, vậy ông ta không có gì để nói, nhưng ngồi đối diện với ông ta lại là một tiểu tử ngoài hai mươi tuổi, điều này làm cho ông ta không khỏi cảm thấy già đi nha.
.Hàn Nghệ cằm nói: - Kính xin Thái úy thứ lỗi, ta cũng vì bất đắc dĩ mới làm như vậy đấy, một khi để cho Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ cầm quyền, chế độ mà Thái Tông Thánh Thượng cực cực khổ khổ tạo dựng lên, chỉ sợ sẽ bị bọn họ hủy hoại trong chốc lát, ta không thể để cho bọn họ thực hiện được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Việc này đều oán lão phu, lại còn làm cho ngươi phải thay lão phu nghĩ biện pháp bù lại, lão phu sao không biết xấu hổ mà còn trách ngươi, cũng thật sự là làm khó ngươi rồi, vừa mới vừa trở về, cũng không kịp thở một hơi, lại phải vì lão phu mà hao tâm tổn trí.
.- Thái úy nói quá lời, tuy rằng ta không phải là quân tử gì, nhưng ta là một người hiểu được cảm ơn, không nói đến những năm gần đây, Thái úy chiếu cố ta, chỉ ngay lúc trước Thái úy đi ngõ Bắc i một lần, cũng đủ Hàn Nghệ ghi khắc cả đời. Hàn Nghệ lập tức lại trở nên vô cùng khiêm tốn, có vài người thường nói để những lời cảm kích để ở trong lòng, phải dùng hành động để tỏ vẻ, nhưng căn cứ tâm lý học mà nói, lời hay nhất định phải nói ra miệng, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng, giáp mặt nói ra, kỳ thật so với hành động thì càng thêm làm cho người ta khắc sâu hơn một chút.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay nói: - Mấy cái chuyện bé như hạt vừng này, còn lôi ra làm chi.
.- Đối với Thái úy là chuyện nhỏ, nhưng đối với Hàn Nghệ thì lại là chuyện lớn.
.Hàn Nghệ nói xong, lại nói: - Tuy nhiên, có một lời ta muốn báo cho biết Thái úy.
.- Ngươi nói đi!
.- Thái úy, trước khác nay khác, giờ một con chuột cũng có thể gây nên hỗn loạn, ta cho rằng có vài quân cờ sẽ vô dụng, sao không thừa cơ hội này, mà buông bỏ đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy nhướn mày.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Đương kim bệ hạ là người có hùng tâm tráng chí, cần chính là người tài có khả năng, nếu Thái úy tận lưu một vài thần tử có khả năng ở bên cạnh bệ hạ, đàm luận chỉ là quốc gia đại sự, như vậy bệ hạ cũng sẽ chuyên tâm với quốc gia đại sự, mà sẽ không nghĩ đến bản thân nữa, và trọng dụng những người này, như vậy ngược lại sẽ củng cố thế lực của Thái úy. Mà những người vô dụng, ngực vô đại tài, chính là ỷ vào phúc của tổ tiên, ở trong triều ngang ngược, cả ngày chỉ biết lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi, như vậy chỉ làm cho Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ có cớ công kích Thái úy. Hơn nữa bệ hạ cũng không phải người hồ đồ, nếu Thái úy mượn việc này một mặt bảo vệ người mình, vậy bệ hạ khó tránh khỏi sẽ cho rằng Thái úy ngươi có tư tâm khác, bỏ qua một vài quân cờ vô dụng, ưu đãi có được lại càng nhiều vô hạn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm một lát, đột nhiên ha hả cười nói: - Ngươi dám nói lời này của ngươi không có tư tâm?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thái úy, thật sự không phải ta tự khoác lác, với những người tầm nhìn hạn hẹp này, cho tới bây giờ ta vốn không có để ở trong lòng, ta thà rằng đem thời gian nghĩ đến bọn họ, mà dùng để đọ sức cùng Thôi Tập Nhận, ít nhất còn có một tia khoái cảm.
.Lời này nói ra không hề có một chút vấn đề nào, không mang theo nửa điểm hỏa mù!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng tán đồng, bởi vì Hàn Nghệ bày ra cục diện này, đều tính kế hết ông ta, Lý Trị, Võ Mị Nương vào bên trong, nhưng không một người nào phát hiện, với đám con cháu công huân kia, sao có thể là đối thủ của Hàn Nghệ, sao Hàn Nghệ vẫn ở trung gian giữa bọn họ, mỗi sự kiện đều phải suy xét cảm thụ của ba bên, ông ta cho rằng làm như vậy ngược lại rèn luyện ra Hàn Nghệ, nói trở lại, nếu Hàn Nghệ không có bản lĩnh này, ông ta cũng sẽ không chọn Hàn Nghệ. Nghĩ thầm rằng, nếu tuyển định Hàn Nghệ làm người nối nghiệp của mình, mà những người này sẽ kéo chân sau Hàn Nghệ, vậy còn không bằng trước tiên giúp Hàn Nghệ trải xong đường, miễn cho đến lúc đó Hàn Nghệ tự mình động thủ. Gật đầu nói: - Được ! Lão phu đồng ý với ngươi.
.- Đa tạ Thái úy. Hàn Nghệ chắp tay nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói: - Đúng rồi! Ngươi có biết chuyện Hộ Bộ Thượng Thư muốn ngươi đi Hộ bộ?
.Hàn Nghệ nói: - Nghe nói rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi cũng đã biết vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Hộ Bộ Thượng Thư muốn lợi dụng ta đối phó Lý Nghĩa Phủ.
.- Đây chỉ là lý do y thuyết phục lão phu, kỳ thật Hộ Bộ Thượng Thư không phải loại tiểu nhân hèn hạ này, nếu ngươi không có tài cán, y căn bản sẽ không làm như vậy. Trưởng Tôn Vô Kỵ đầu tiên là khoát tay, lại nói: - Tuy nhiên lão phu ngược lại cho rằng đây là một cái chủ ý rất tốt, có thể lợi dụng mâu thuẫn của ngươi và Lý Nghĩa Phủ tới tiếp nhận thế lực của lão phu ở trong triều.
.Hàn Nghệ nghe vậy, cười khổ một hồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Như thế nào? Có gì không ổn sao?
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật ngày đó Hoàng hậu đã nhìn thấu dụng ý của Cao Thượng thư rồi, và còn đặc biệt dặn dò ta một phen, ta cũng đồng ý với Hoàng hậu, nhượng bộ lui binh đối với Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ.
.- Như vậy a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi nhíu mày, chỉ than, trong triều đình hiện tại, thật sự là không có một người nào tầm thường nha. Trước kia ông ta còn tưởng rằng Lý Trị có vẻ nhu nhược, đều là Võ Mị Nương ở bên giật giây, nhưng hiện giờ xem ra, thủ đoạn của Lý Trị cũng không thua gì Lý Thế Dân, hoặc là trong lòng Lý Trị cũng rõ ràng, dù sao bây giờ ông ta cũng không đoán ra được Lý Trị nữa rồi, điều này cũng làm cho ông ta cảm thấy mỗi một bước đi, đều vô cùng khó khăn.
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật cũng không cần phải như thế, so sánh với Hàn Viện, Lai Tể mà nói, ta càng hy vọng cùng Trưởng Tôn công tử, Độc Cô công tử bọn họ làm cộng sự, bởi vì chúng ta đều tuổi trẻ, có một cỗ bốc đồng, đều khát vọng vì dân chờ lệnh, vì quân phân ưu, ta cùng Hàn Viện, Lai Tể vẫn kém tuổi quá lớn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghĩ thầm rằng, đúng rồi, bọn họ cũng còn trẻ tuổi như vậy, tương lai đều phải giao cho bọn họ, sao không làm cho bọn họ bây giờ ở cùng nhau cố gắng luôn đi. Cười gật đầu nói: - Như vậy cũng tốt. Dừng một chút, sắc mặt ông ta bỗng nhiên ngưng trọng nói: - Ngươi tới đây cũng phải cẩn thận một chút a!
.Hàn Nghệ nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Trước đó, ngươi và những quý tộc kia tranh đoạt vẫn chỉ là ích lợi, nhưng hôm nay đã tranh đoạt đến tính mạng rồi, hiện giờ những quý tộc kia đều hận ngươi đến tận xương tủy, ta lo lắng bọn họ sẽ áp dụng thủ đoạn gì đó đặc biệt để báo thù ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Thái úy có ý tứ là, bọn họ sẽ phái người đến ám sát ta?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Có khả năng này, dù sao ngươi đã sắp bức bọn họ đều đến tuyệt lộ, có vài người có thể sẽ bí quá hoá liều, làm một lần liều chết đánh cược cuối cùng này.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Ta biết rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, nơi này dù sao cũng là Trường An, phòng giữ nghiêm khắc, chỉ cần ngươi bình thường chú ý một ít là được rồi. Nói tới đây, ông ta giống như chợt nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi, người nọ từng ba lần bốn lượt đánh nghe tin tức của ngươi.
.- Ai? Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ nhìn hắn một cái đầy trách cứ, vẫn chưa nói rõ.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, chợt nhớ tới một người, nói: - Vương hoàng hậu!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: - Ngươi và nàng mới gặp qua một lần, vì sao nàng luôn muốn tìm ngươi.
.Đó đương nhiên là vì ta có mị lực a! Hàn Nghệ ha hả nói: - Tiểu tử cả gan muốn để Thái úy đoán nguyên nhân trong đó.
.- Tiểu tử ngươi còn muốn thử lão phu.
.- Không dám, không dám! Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi trầm ngâm, nói: - Báo thù!
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Thái úy thật sự là thông minh, vừa đoán liền trúng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nửa nói nửa đùa: - Vậy ngươi có có biện pháp nào giúp nàng báo thù?
.Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: - Ta chỉ là muốn trấn an tâm tình của nàng một chút, dù sao gặp ta giống như nhìn thấy kẻ thù vậy, hành động bất đắc dĩ, hành động bất đắc dĩ.
.;
Bạn cần đăng nhập để bình luận