Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 785.2: Rầm rộ xây dựng.

.Tang Mộc nghe vậy thoáng suy nghĩ, qua một lúc, y gật đầu nói: - Ta hiểu rồi. Ngừng giây lát, y lại nói: - Nhưng nếu như chúng ta thiếp lập một tiền hào ở Nguyên gia, vậy thì hai chợ nhất định cũng sẽ yêu cầu, việc này sẽ giảm bớt khách hàng của Ngõ Bắc chúng ta.
.Hiện nay chỉ có Ngõ Bắc có thể đổi phiếu mua hàng, mà hiện giờ phiếu mua hàng phổ cập hết sức nhanh, nhưng mọi người chỉ có thể đến Ngõ Bắc để đổi, đây chắc chắn sẽ gia tăng tiếng tăm của Ngõ Bắc, đương nhiên, đây cũng là do Nguyên Mẫu Đơn đề xuất, nàng không thể ngăn cản phiếu mua hàng vào chợ Nguyên gia, chỉ có thể mưu cầu lợi ích lớn hơn từ trong đó.
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì chợ Nguyên gia ở ngoài thành, đây và hai chợ vẫn có sự khác biệt, ta cảm thấy chúng ta nên thiết lập một cứ điểm ở ngoài thành, vậy có thể thuận tiện hơn cho bách tính ở ngoài thành, nếu hai chợ đến tìm, ngươi cứ lấy lý do này trả lời bọn họ.
.Tang Mộc gật gật đầu.
.- Đúng rồi, tình hình tài chính của chúng ta hiện nay, còn bao nhiêu tiền có thể dùng? Hàn Nghệ hỏi.
.Tang Mộc suy nghĩ, nói: - Có khoảng chừng một vạn năm ngàn quan.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày.
.Tang Mộc nói: - Không phải là ân công vẫn chê ít chứ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vẫn còn hơi ít, nhưng cũng không quan trọng, không có tiền thì có thể đi mượn. Vậy đội ngũ xây dựng của chúng ta hiện nay có bao nhiêu người?
.Tang Mộc nói: - Có khoảng một trăm người.
.- Chỉ hơn một trăm người?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Tang Mộc nói: - Ân công, hiện giờ chợ mới đã xây xong rồi, đội ngũ xây dựng cũng không có việc gì để làm nữa, chúng ta không thể nuôi không nhiều người như vậy, ta chỉ giữ lại khoảng một trăm người, còn những người tuyển vào sau này thì ta không giữ bọn họ nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Chừng này quá ít rồi, ta cần có hai ngàn người, hơn nữa mỗi người đều phải ký khế ước thuê mướn với chúng ta.
.- Hai ngàn người?
.Tang Mộc giật mình.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Chừng này không khỏi quá nhiều rồi chứ. Tang Mộc nói: - Cho dù chúng ta thật sự cần nhiều người như vậy, cũng có thể tuyển lâm thời, không cần phải ký khế ước đâu, nếu như vậy, một khi công trình kết thúc, chúng ta sẽ phải nuôi không bọn họ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lần này chúng ta xây dựng đến mười năm sau cũng sẽ không dừng lại, ngươi tin ta, trong mấy năm sau, nhân tài xây dựng sẽ trở thành củ khoai nóng bỏng tay, nhưng ở Trường An, ngươi chỉ cần triệu hồi những người trước đây, phần còn lại thì Nguyên gia cũng sẽ xuất ra một ít. Mấu chốt là Lạc Dương, Lạc Dương chính là mục tiêu kế tiếp của chúng ta, ta nhất định phải mở chợ của chúng ta ở Lạc Dương vào năm sau.
.Tang Mộc cau mày nói: - Việc này ta vẫn luôn chú ý, nhưng quy định của triều đình vẫn không cho phép tư nhân mở chợ, ta cũng đã thăm dò tình hình ở Lạc Dương, nhưng trong thành Lạc Dương lại không có một Bình Khang Lý cho chúng ta mở chợ.
.- Sự do người làm mà.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ có một thời cơ vô cùng tốt.
.Tang Mộc nói: - Thời cơ gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vườn hoa lớn nhất của Nguyên gia nằm ở Lạc Dương, cho nên ta dự định xây dựng một xưởng nước hoa lớn nhất trên đời ở Lạc Dương, nhưng trước tiên chúng ta cần có đội ngũ xây dựng, sau khi xây xong còn cần phải tuyển người đến xưởng nước hoa làm việc, dự tính trực tiếp tuyển người từ Lạc Dương. Ta cũng đã tìm hiểu tình hình của Lạc Dương thông qua Nguyên gia, thương nghiệp của Lạc Dương thật ra còn phát đạt hơn Trường An rất nhiều, dù sao thì Trường An dưới chân thiên tử, còn có rất nhiều hạn chế.
.Hơn nữa phú thương của Lạc Dương vô cùng nhiều, thế tất sẽ tạo thành rất nhiều bách tính không có đủ ruộng đất, thậm chí còn không có ruộng đất, bọn họ vẫn cần có vụ công khác mới có thể nuôi sống bản thân, liên quan đến vấn đề này, cũng là một vấn đề hết sức đau đầu của Thứ sử Lạc Dương, chúng ta đến, lập tức tạo ra không ít cơ hội việc làm, nếu như chúng ta còn mở chợ ở đó thì sẽ tạo ra càng nhiều cơ hội việc làm hơn nữa, chính tích của bọn họ cũng sẽ trở nên tốt hơn, chỉ cần chúng ta lợi dụng điểm này, thì chúng ta có thể tạo quan hệ tốt với quan viên của Lạc Dương.
.Ngoài ra, chúng ta tuyển nhiều người trong thành, bọn họ phải làm việc ở ngoài thành, đi về sẽ phiền phức, cho nên chúng ta có thể xây nhà ở cho bọn họ ở ngoài thành, thuận tiện thu mua nhà cửa của bọn họ ở trong thành, mở chợ cho bọn họ dùng, còn nữa đó là chúng ta đã có hợp tác với không ít phú thương Lạc Dương, bọn họ cũng cần chợ như vậy, có sự ủng hộ của bọn họ, chúng ta sẽ làm ít công to. Chuyện này đến lúc đó chúng ta vẫn phải bàn bạc chi tiết.
.Tang Mộc gật gật đầu, nói: - Ta biết làm thế nào rồi.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Ngoài ra, ngươi chuẩn bị một vạn quan, khoản tiền này sẽ đầu tư vào xây dựng cơ sở.
.- Một vạn quan?
.Tang Mộc đại kinh thất sắc, một vạn quan, chỉ là xây dựng cơ sở, đây là đang làm ăn, hay là đang phá gia a! Nói: - Vậy vậy cũng quá nhiều rồi đấy.
.- Chừng này vẫn còn là ít, hiện giờ xưởng của chúng ta ở ngoài thành đã sắp xây dựng, không phải kế lâu dài, mà thương phẩm của chúng ta trên thị trường đều là cung không đủ cầu, chúng ta sớm đã nên mở rộng sản xuất, xây dựng cơ sở là việc không thể thiếu.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Ngoài xưởng nước hoa ở Lạc Dương, giấy mực ta sẽ sắp xếp ở Tân Gia thôn, chỗ đó có đủ nguyên liệu, nhưng xưởng bí mật này đã bại lộ rồi, chúng ta không cần phải giấu giấu giếm giếm, chúng ta biến chỗ đó thành một xưởng giấy mực, còn về rượu, bởi vì vườn quả của Nguyên gia đa phần tập trung ở huyên Lân Du, cho nên ta dự tính chuyển xưởng rượu đến bên đó, còn nếu buôn bán nến, bởi vì trước đó chúng ta đã hứa với Nguyên Mẫu Đơn, chúng ta sẽ liên hợp xây dựng xưởng.
.Tang Mộc tính toán, nói:
.- Cũng không cần đến nhiều tiền như vậy chứ.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ngươi sẽ không cho rằng xây dựng mấy căn nhà là xong rồi chứ, cứ lấy ngay Tân Gia thôn mà nói, trước tiên, cần phải sửa đường, tiếp theo, bách tính của Tân Gia thôn đều đã kiếm được tiền, bọn họ có tiền đương nhiên cần phải hưởng thụ, bên cạnh xưởng của chúng ta nhất định phải có rất nhiều cửa tiệm, để cho bọn họ hưởng thụ, như vậy bọn họ sẽ đồng ý ở lại đó, đây phải chuyện sửa mấy căn nhà là xong.
.Tang Mộc nói: - Nhưng mà ân công, hiện giờ chúng ta không dễ gì kiếm được chút tiền, nên dùng tiết kiệm một chút, việc này có thể tiến hành từng chút một, không cần phải tiến hành đồng thời, nếu như vậy thì gánh nặng của chúng ta sẽ vô cùng lớn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta để ngươi quản lý sổ sách không phải là để ngươi tiết kiệm tiền giúp ta, nếu như vậy thì chi bằng ta tìm Lưu tỷ, nói việc quản gia, Lưu tỷ còn tốt hơn ngươi nhiều, ta để ngươi quản lý sổ sách, chính là để ngươi tiêu tiền, tuyệt đối đừng lo lắng vì tiền, đó chẳng qua chỉ là một đống đồng nát sắt vụn, chất trong nhà còn chiếm chỗ.
.Tang Mộc ngượng ngùng gật đầu, y có thể là người duy nhất trên đời cảm thấy tiêu tiền rất mệt.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ồ, ngươi mau chóng liên hệ với đám người Đông Hạo, Tá Vụ, Ngũ Văn Hiên, bảo bọn họ đến Trường An một chuyến, đến lúc đó chúng ta lại mở một cuộc họp chi tiết hơn, thời đại của Ngõ Bắc giờ mới vừa bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận