Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 662.2: Sôi động

.Đây vẫn chỉ là một góc núi băng thôi, ở một đầu khác của chợ mới cũng đang có không ít người vây xem, chỉ thấy năm đứa trẻ mười một, mười hai tuổi đang cầm cung tên nho nhỏ, ngắm chuẩn mấy cái chuông đồng cách đó không xa, phía dưới những cái chuông đồng này đều treo một cây nến nhỏ, đây chính là phát minh mới của hàn Nghệ, nhưng tạm thời Hàn Nghệ vẫn chưa mở tiệm nến, bởi vậy hắn lấy nến làm phần thưởng để tặng.
.Rõ ràng dễ hiểu, ai bắn trúng thì nến thuộc về người đó.
.Có không ít người lớn khom người bên cạnh trẻ con, cẩn thận hướng dẫn.
.Ngoài ra còn có rất nhiều cha mẹ dẫn theo con cái của mình đứng bên cạnh xem.
.Còn trước cửa một cửa tiệm, một nam nhân trung niên đang cười ha hả nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt.
.Người này tên là Từ Kha, là thương nhân Hàn Nghệ moi từ hai chợ tới, là người chuyên môn bán cung tên.
.Nhưng ở Chợ Tây từ đầu đến cuối ông ta phải đứng dưới Trương gia của Trương Khuê, quả thực cung tên không bằng người ta.
.Sau đó Hàn Nghệ đã nghĩ kế giúp ông ta, dựa vào chất lượng, dựa vào thực lực, ông đều không bằng Trương gia, sao không tập trung tinh lực, chuyên môn nhằm vào một bộ phận khách hàng riêng biệt, ví dụ như trẻ con, chế tác loại cung tên trẻ con chuyên dùng, bởi vì triều Đường rất thượng võ, mà cung tên là môn cần phải học, khi cung tên của ông nắm bắt được trái tim của một thế hệ sau rồi thì thật không phải sầu lo nữa, sau khi bọn họ trưởng thành, nhất định cũng sẽ mua cung tên của ông cho con cái của mình.
.Cửa tiệm thì gọi là "Quang âm tự tiễn", ý là nhắc nhở những phụ huynh này, phải mau chóng bồi dưỡng con cái của mình.
.Ngoài ra, Hàn Nghệ còn giúp ông ta làm một hoạt động như vậy, thúc đẩy lượng tiêu thụ cung tên của ông ta.
.So với hoạt động rút thăm trong lần khai trương đầu tiên của Ngõ Bắc, hoạt động của lần này đa dạng hóa hơn, cũng có tính châm đối hơn.
.Ngoài cửa tiệm này ra, còn có rất nhiều cửa tiệm đều áp dụng sách lược này, tập trung tất cả tài lực, chuyên môn nhằm vào một đám người riêng biệt, hoặc là trẻ con, hoặc là nữ nhân, hoặc là người già, nâng cao chất lượng sản phẩm của mình, bởi vì sản phẩm của bọn họ không bằng sản phẩm của những cửa tiệm lớn ở hai chợ, nhưng cũng không phải là tệ, vẫn có đặc sắc của mình.
.Hơn nữa Hàn Nghệ còn yêu cầu bọn họ nhất định lấy một cái tên cửa tiệm thật kêu, nhất định phải có tên cửa tiệm trên sản phẩm của mình.
.Trong ngày đầu tiên hôm nay, sách lược này đã có được sự thành công chưa từng thấy.
.- Ha ha! Bạch sắc sinh tử luyến, ta lấy được rồi, ta lấy được rồi.
.Chỉ thấy một công tử ca gầy gò, kích động vung vẩy quyển sách trên tay, lớn tiếng hét lên đầy vui vẻ.
.- Oa! Cái này ngươi lấy ở đâu, ta đã đi một vòng rồi cũng không thấy tiệm bán Bạch sắc sinh tử luyến này.
.- Không cần mua, đều là đồ tặng. Chỉ cần ngươi đến Tiền hào làm một tấm thẻ khách quý chí tôn, Tiền hào sẽ tặng ngươi một cuốn Bạch sắc sinh tử luyến.
.- Thẻ khách quý chí tôn?
.- Đúng vậy, chính là bỏ vào năm quan tiền một lần, ngoài tặng ngươi Bạch sắc sinh tử luyến này ra, hơn nữa còn có thể hưởng thụ mức đãi ngộ tốt nhất của các tiệm trong Ngõ Bắc, ta đi làm thẻ, đều được ngồi trong phòng khách quý, còn được uống rượu mới miễn phí.
.- Vậy ta phải đi làm một tấm.
.Lần này Hàn Nghệ đã bổ sung thêm chế độ thẻ khách quý, không những cho mức đãi ngộ cực cao, đồng thời cũng chia thẻ khách quý làm hai cấp, thẻ khách quý phổ thông và thẻ khách quý chí tôn, phát huy đến cực hạn tinh thần thương nhân đứng trên lợi ích, chỉ là một câu, ở Ngõ Bắc, ngươi có tiền đều là đại gia.
.- Hôm nay kết thúc bán hàng!
.Quý tộc khoan thai đến chậm, khi đến trước cửa văn phòng tứ bảo, vừa hay nhìn thấy một tiểu nhị dựng một miếng ván gỗ trước cửa, khó hiểu nói: - Ây ây ây! Ngươi đây là ý gì?
.Tiểu nhị kia nói: - Xin lỗi! Hôm nay đã kết thúc bán hàng rồi, nếu khách quan muốn mua, đợi ngày mai lại đến.
.- Nhưng giờ mới là buổi sáng a!
.- Tiểu Nghệ ca chúng tôi đã căn dặn, một ngày chỉ bán có nhiêu đó thôi, thật sự xin lỗi.
.- Thật sự buồn cười, vậy chẳng phải lão phu uổng công đi một chuyến sao, đi đi đi, gọi Hàn Nghệ đến đây cho ta.
.- Xin lỗi, Tiểu Nghệ ca chúng tôi đến trại huấn luyện hoàng gia rồi.
.- Vậy thì ngươi lấy giấy mực đến.
.- Việc này... việc này tôi thật sự không làm chủ được, không có sự căn dặn của Tiểu Nghệ ca, chúng tôi không ai có thể động đến giấy mực đó, huống hồ chúng tôi đều không biết giấy mực đó để ở đâu.
.Dù sao thì giấy mực có hạn, hơn nữa đây là một sản phẩm mới, lượng như cầu quá lớn, nếu không gia tăng hạn chế, trong vòng một canh giờ là có thể bán hết tất cả hàng hóa, Hàn Nghệ muốn chấn hưng Ngõ Bắc, thứ đồ chơi này là lợi khí tốt nhất thu hút khách, đương nhiên phải dùng tiết kiệm một chút.
.- Lão Bành!
.- Ai ôi! !! ! Hóa ra là Vu công tử a! Thất kính, thất kính.
.Bành Vạn Kim thấy một công tử ca dẫn theo hai tùy tùng tới cửa, vội vàng tiếp đón.
.Công tử ca này tên là Vu Thành, là tằng tôn của đương kim Tả phó xạ Vu Chí Ninh, cũng là khách hàng cũ của Bành Vạn Kim, lúc đó khi các con cháu quý tộc chống lại Ngõ Bắc, gã không có tham dự, bởi vậy bây giờ gã đến Ngõ Bắc mà không hề áp lực.
.- Quy củ cũ.
.- Được rồi, được rồi.
.Bành Vạn Kim vội vàng gọi tiểu nhị làm cho Vu Thành một cân mứt hoa quả.
.Vu Thành đột nhiên nhỏ giọng nói: - Lão Bành, hỏi thăm ông một chuyện?
.- Chuyện gì?
.- Không phải Hàn Nghệ đã làm ra một thứ gọi là nước hoa sao.
.- Đúng đúng đúng, thứ đó tốt lắm.
.- Điều này ta biết, lần trước nội tử cũng đến, đã nhận một lọ về, nhưng căn bản là không đủ dùng, cho nên bảo ta đến mua thêm một ít về, nhưng ta đã tìm nửa ngày rồi cũng không thấy nơi có bán nước hoa này.
.- Ồ, Vu công tử có điều không biết, nước hoa này không phải là ai cũng có thể mua được, nghe nói Hàn Nghệ và Vân Thành quận chúa đã ký kết khế ước gì đó, chỉ có đến Nữ Nhân Phường mới mua được.
.- Vân... Vân Thành... Ôi, nữ ma... hơ, thứ kiếm tiền như vậy, sao Hàn Nghệ lại giao cho người khác.
.- Ôi, Hàn Nghệ đây cũng là đang báo ân, trước đây khi Ngõ Bắc không có ai đến, là Vân Thành quận chúa dẫn bằng hữu của cô ấy đến ủng hộ Ngõ Bắc chúng ta, cho nên Hàn Nghệ mới giao nước hoa cho cô ấy. Đừng nói là ngài, vợ ta cũng muốn có nước hoa này, nhưng ta cũng phải đi hỏi Vân Thành quận chúa, trong tay Hàn Nghệ không có nước hoa.
.Vu Thành nghe vậy vẻ mặt ưu sầu, nếu là người khác thì đến cửa ép bán là được, tằng tôn của đương kim Tả phó xạ, ai dám không nể tình, nhưng đối phương là Tiêu Vô Y nha, gã cũng thật không dám đi đòi, thật là hại não a!
.Lúc này, tiểu nhị kia đã gói xong mứt trái cây, chuyển đến cho Vu Thành.
.- Bao nhiêu tiền?
.- Ồ, hai mươi hai đồng hai xu.
.- Hai xu?
.Vu Thành nghe nói vậy sửng sốt, tùy tùng bên cạnh gã vội vàng nói: - Công tử, người quên rồi, trước đó không phải chúng ta đã làm một số phiếu mua hàng một xu ở Tiền hào sao?
.- Đúng rồi.
.Vu Thành ngạc nhiên vui mừng nói: - Thứ này cũng có thể dùng được thật a!
.Gã mua phiếu mua hàng này hoàn toàn chỉ là một thứ mới mẻ, gã thậm chí cũng không biết phiếu mua hàng này có tác dụng gì, chỉ có thể nói có tiền tùy hứng.
.Bành Vạn Kim liên tục gật đầu nói: - Có thể, có thể, chỉ cần là phiếu mua hàng do Ngõ Bắc chúng ta phát hành, chúng ta đều nhận, không có gì khác với tiền bình thường.
.- Nói sớm a!
.Vu Thành nói: - Nếu biết tiện lợi như vậy thì ta đã không cần cõng hai cuốn lụa đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận