Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1158.2: Ân ái công khai

.- Ặc, kỳ thật ta thì không sao, nhưng gia tộc của các nàng thì nhất định sẽ hết sức để ý, bởi vậy ta định tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, mọi người thử sống chung trước.- Được! Cứ quyết định như vậy đi. Tiêu Vô Y rất là vui vẻ nói.
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Kỳ thật ta vẫn luôn cho rằng nàng sẽ đồng ý, bởi vì ta cảm thấy tình yêu của nàng đối với ta có thể bao dung tất cả, nhưng ta không ngờ rằng nàng sẽ đồng ý một cách vui vẻ như vậy.
.Tiêu Vô Y đỏ mặt lên, hừ nói: - Cái gì mà bao dung tất cả, thật là quá không biết xấu hổ, chỉ là ta chán ở nhà một mình mà thôi.
.- Hả?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nhưng trong lòng lại có chút áy náy.
.Tiêu Vô Y khóe miệng giương lên, rất là tà ác nói: - Nhưng mà ta cũng rất muốn gặp Nguyên Mẫu Đơn.
.Nếu như muốn trái ôm phải ấp, nhất định phải đón nhận trận chiến này! Hàn Nghệ cảm thấy mình không thể tiếp tục tránh né, sống hay chết cũng phải thử xem, nhưng đề tài này không tiện tán gẫu thêm nữa, nói: - Lát nữa ta phải đến chỗ Tư không xem thử khu vui chơi, cùng với Học Viện Chiêu Nghi, hay là chúng ta cùng đi đi!
.- Được đó!
.Tiêu Vô Y lập tức mắt sáng ngời.
.Xem ra ta thật sự hơi bỏ mặc nàng rồi! Nhưng nàng vẫn là nữ nhân ở bên ta nhiều nhất! Hàn Nghệ càng thêm kiên quyết phải sớm xây xong trang viên của mình.
.Tiêu Vô Y quả thật rất buồn chán, hiện giờ nàng quý vi Tể tướng phu nhân, việc gì cũng đều phải nghĩ đến Hàn Nghệ, không thể nào giống như trước đây nữa, ngày ngày ở bên ngoài đấu đá lung tung, ngồi trong nhà đã chán đến sắp điên rồi, bởi vậy nghe nói hôm nay có thể ra ngoài hóng gió một chút, ra sức thúc giục Hàn Nghệ ăn nhanh một chút, ăn bữa sáng xong, phu thê hai người liền ngồi xe ngựa đi về phía nam ngoại ô.
.Đi đến bờ sông ở phía nam ngoại ô, hiện giờ nơi này đã thay đổi lớn rồi, không còn là phong cảnh ưu mỹ nữa, từng dãy từng dãy nhà xưởng xếp hàng ngay ngăn chỉnh tề, dày đặc như mây, hình thành một khu tập trung xưởng thủ công nghiệp loại lớn, mà ngay phía trước không xa, mơ hồ có thể thấy từng tòa nhà cao thấp lớn nhỏ khác nhau, nơi đó chính là khu vui chơi, từ xa nhìn lại, hết sức đồ sộ.
.Tiêu Vô Y đứng trên xe ngựa, không khỏi hít vào một hơi thật sâu, dáng vẻ rất hưởng thụ, khiến Hàn Nghệ không khỏi buồn cười, nàng lại nhìn xung quanh, cảm khái nói: - Nơi này thay đổi thật lớn!
.- Đung vây a! Hàn Nghệ cũng là tràn đầy cảm xúc gật gật đầu, nhớ lúc đầu khi đến đây, nơi này chẳng qua vẫn chỉ là một viện tử nhỏ, hiện giờ viện tử đó đã biến thành văn phòng của nhà thiết kế cao cấp, bên trong không sản xuất y phục nữa, nói: - Đi thôi, qua xem thử.
.Đi đến trước cửa lớn, Trịnh Thiện Hành đã đứng ở đó đợi từ lâu, gã và Hàn Nghệ đã hẹn trước, nhưng thấy Tiêu Vô Y cũng ở đây, trong mắt không khỏi hiện lên một chút quái dị, chắp tay nói: - Hàn phu nhân, đã lâu không gặp.
.Tiêu Vô Y mỉn cười nói: - Thiện Hành, ngươi vẫn gọi ta là Vô Y tỷ đi, Hàn phu nhân nghe không quen lắm.
.Trịnh Thiện Hành đã bắt đầu toát mồ hôi rồi, ta gọi cô là Vô Y tỷ, vậy phải gọi Hàn Nghệ là tỷ phu, chiếm lợi quá rồi.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, thoáng trừng mắt nhìn Tiêu Vô Y, không mặn không nhạt nói: - Vậy cứ gọi ta là Tiêu Phong, không, Tiêu Nghệ được rồi.
.- Nói bừa cái gì thế! Tiêu Vô Y ngượng ngùng lườm Hàn Nghệ một cái, lại quay sang Trịnh Thiện Hành nói: - Thiện Hành, ngươi làm ăn có vẻ không tệ a!
.- Hàn phu nhân quá khen, đây cũng là nhờ có sự giúp đỡ của Hàn Thị lang, nếu không phải lúc đầu Hàn Thị lang hợp tác, cũng không thể có được quy mô như ngày hôm nay. Trịnh Thiện Hành rất là khách khí, gã hy vọng có thể hết sức giữa khoảng cách với Tiêu Vô Y.
.- Trịnh công tử, ngươi cũng quá khiêm tốn rồi, ta cũng là người có cổ phần, lại không có khách hàng ở đây, khen qua khen lại thế này, chẳng có ý nghĩa.
.Trịnh Thiện Hành cười gật gật đầu, giơ tay nói: - Hai vị, mời vào trong.
.Ba người bước vào cổng lớn, chỉ thấy trong mỗi gian nhà xưởng đều có không ít phụ nữ đang ngồi, hết sức chăm chú làm việc, hoàn toàn không chú ý đến việc bọn họ đến, trong nhà kho từng bó vải, từng bộ y phục vừa mới làm ra chất cao như núi, từng cái máy dệt vải đang dệt từng tấm lụa mỏng, có thể thấy, một ngày sản xuất được bao nhiêu của cải.
.Tiêu Vô Y ngó đông nhìn tây, mỉm cười nói: - Thiện Hành, ngươi không phải chính nhân quân tử sao, sao chỗ ngươi toàn là nữ nhân thế, còn có không ít thiếu nữ, chẳng trách ngươi nhiệt tình buôn bán như vậy, thì ra là như vậy.
.Người đến đây làm việc lúc ban đầu chỉ có phụ nhân, nhưng theo sự phát triển của xưởng may, cùng với thành công của Tự Do Chi Mỹ, tiền công tăng cao, bởi vậy rất nhiều con gái nhà nghèo cũng chạy đến đây làm việc, thời đại này có tiền thì cái gì cũng dễ nói, ở đây may y phục cũng còn tốt hơn là đến thanh lâu làm kỹ nữ.
.- Bình thường ta rất ít đến đây. Trịnh Thiện Hành chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, liếc nhìn Hàn Nghệ, sao ngươi lại đưa cô ta đến đây.
.Hàn Nghệ lén chuyển đi ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng trong đầu lại hiện lên từng hình ảnh tà ác, vội vàng lắc lắc đầu, vứt bỏ những hình ảnh khiến người ta thèm muốn kia đi, chuyển đề tài, nói: - Trịnh công tử, nếu ta không nhớ lầm, từ năm ngoái ta trở về đến nay, quy mô xưởng may này của ngươi cũng đã mở rộng không ít a!
.Trịnh Thiện Hành cười gật gật đầu, nói: - Vốn dĩ kế hoạch không nhanh như vậy, nhưng lượt thuyền hàng đầu tiên của tập đoàn vận chuyển Sơn Đông chúng ta sẽ xuôi nam vào cuối thu năm nay, Tự Do Chi Mỹ của ta tất nhiên phải ủng hộ, hiện giờ đang gấp rút làm y phục để bán ở Giang Nam. Mô hình sản xuất dây chuyền này, rất nhanh đã có thể phá hủy mô hình tự cung tự cấp, đạo lý rất đơn giản, rẻ, tiện, còn đẹp nữa, hiện tại bách tính trong thành Trường An trên cơ bản đều là mua y phục của Tự Do Chi Mỹ để mặc, điều này khiến Trịnh Thiện Hành tràn trề tự tin với việc khai thác thị trường Giang Nam, gã dừng một chút, nói:
.- Nước hoa, rượu và cả giấy mực của ngươi chắc cũng sẽ xuôi nam phải không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu ta chỉ là một gã thương nhân, đương nhiên ta sẽ theo giá mà làm, đáng tiếc hiện giờ ta thân là Hộ Bộ Thị lang, kế hoạch này lại là ta đề ra, ta sẽ cố hết sức chia đều cho hai bên các ngươi, nhưng đừng nghĩ đến việc nâng giá với ta, ta vẫn xét theo giá cả đấy.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Ta nghĩ không có ai dám có gan chiếm lợi của người trong việc buôn bán đâu.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói:
.- Mọi người hiện giờ đều là thương nhân, câu này chớ có nói nữa, ai tin chứ.
.Tiêu Vô Y đột nhiên hỏi: - Thiện Hành, các trưởng bối trong nhà ngươi biết ngươi làm buôn bán, không có giáo huấn ngươi sao?
.Trịnh Thiện Hành cười cười, nói: - Trượng phu cô cũng làm buôn bán, chẳng phải cha cô cũng không nói gì sao.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, quân tử cũng thích tiền tài, các trưởng bối Trịnh gia các ngươi cũng không phản đối làm buôn bán, chỉ là chê tiền không nhiều mà thôi, bày ra thật nhiều tiền trước mặt bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ.
.Trịnh Thiện Hành cười cười, không lên tiếng, lời này Hàn Nghệ có thể nói, gã không thể nói.
.Ba người đi dạo một lúc ở trong xưởng may rồi đi đến Học Viện Chiêu Nghi ở bên cạnh, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng đọc diễn cảm, không phải học văn, mà là ghép vần, Hàn Nghệ cũng không đi vào quấy rầy bọn họ, bởi vì dù sao hắn cũng là tể tướng, hễ vào cửa là nhất định sẽ dẫn đến xôn xao. Còn ngôi học viện lớn hơn ở bên cạnh đã sắp xây xong rồi.
.- Xây cũng nhanh thật đấy! Hàn Nghệ cười nói. Một câu nói còn hàm ý, đó là Trịnh Thiện Hành đã quyên góp không ít tiền, không có tiền thì không nhanh được.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói:
.- Không có cách nào, quy mô của xưởng may càng ngày càng lớn, người cũng càng ngày càng nhiều, họ tự nhiên cũng muốn con cái của mình có thể vào Học Viện Chiêu Nghi, ta cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, chẳng qua nếu ngươi có thể tuyển được nữ lão sư, vậy thì thật là không còn gì tốt hơn, dù sao thì xưởng may của ta cũng đều là nữ nhân.
.- Yên tâm, chuyện này không thành vấn đề Dù sao cũng có Vô Y tương trợ. Hàn Nghệ nhìn thấy Tiêu Vô Y chuyển đến ánh mắt "chàng hiểu đấy!", vội vàng bổ sung một câu.
.- Đúng thế!
.Tiêu Vô Y lập tức nói.
.Trịnh Thiện Hành thì lại kinh ngạc nói: - Chuyện này sao ta chưa từng nghe nói chuyện này? Gã cảm thấy chuyện này có vấn đề rất lớn rồi.
.Tiêu Vô Y khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, hết sức uy nghiêm nói: - Bây giờ nói cũng như vậy a, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta, trước đây ta dẫn các ngươi đi dương thiện trừng phạt ác, có lần nào là không thành công.
.- Tại hạ cũng không có ý này. Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, vẻ mặt rất lúng túng.
.Hàn Nghệ khẽ cười, chợt giống như nhớ tới chuyện gì đó, nói: - Ồ, có một chuyện ta cũng phải thương lượng với ngươi một chút, ta mong ngươi có thể dành cho ta một miếng đất ở đây, ta tính bỏ tiền xây một đồ thư các ở đây.
.Trịnh Thiện Hành ngẩn người nói: - Đồ thư các?
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Đây là một món quà ta tặng cho Vô Y, đồ thư các này sẽ lấy tên của Vô Y, cũng là nơi xây dựng dành riêng cho nữ nhân.
.Trịnh Thiện Hành ngây đơ, hóa ra tình yêu có thể chơi như vậy, động một tí là tặng đồ thư các, cái này cái này chỉ có thể dùng nhiều tiền thế lớn để hình dung a!
.Xây dựng một đồ thư các không cần bao nhiêu tiền, vấn đề là sách, và cả nhân viên quản lý, thêm nữa là còn thủ tục đầu tư, đây không phải là một con số nhỏ nha.
.Tiêu Vô Y nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Trịnh Thiện Hành, trong lòng rất đắc ý, nàng không ngại ân ái công khai với Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận