Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 659.2: Chưa biết đi, bay trước đã

.Hàn Nghệ nói: - Ta tính trước tiên sẽ tạm thời giao nước hoa cho Nữ Nhân Phường, nhưng ông yên tâm, chỉ giới hạn mua bán trong nội bộ Nữ Nhân phường, nói cách khác thì chỉ có quý tộc của nữ nhân phương mới có thể mua được nước hoa, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với việc làm ăn của ông. Ta muốn để nước hoa trở thành biểu tượng của thân phận địa vị, chủ yếu chính là nhằm vào quý tộc và hoàng thất. Ngoài ra, ta nhất định phải lợi dụng nước hoa để chấn hưng Ngày Nữ nhân.
.Hơn nữa, một khi đợi nước hoa trở thành biểu tượng của thân phận địa vị, vậy thì theo lý mà nói giá cả tự nhiên cũng sẽ đắt đỏ, giả dụ hiện giờ ta bán vô cùng đắt thì nhất định sẽ khiến người khác bất mãn, đợi khi cơ hội chín mùi rồi, ta sẽ để nước hoa bán trong tiệm của ông, tuy rằng muộn một chút, nhưng căn bản là ông không cần động não gì cả là đã có thể nằm dài mà kiếm tiền, hơn nữa ta hứa là đến lúc đó sẽ liên hợp với Mỹ Nhân bài các ông cùng ra một loại nước hoa hoàn toàn mới.
.Lạp Mỗ Hi Đức nghe vậy con ngươi đảo quanh, kỳ thật ông ta bức thiết hy vọng Hàn Nghệ giao nước hoa cho ông ta ngay lập tức, nhưng nói đi nói lại, bản thân Hàn Nghệ cũng có thể bán ở Nữ Nhân phường, hơn nữa lời Hàn Nghệ nói cũng khiến ông ta vô cùng yên tâm, chuyện khác thì không nói, chấn hưng ngày Nữ nhân tuyệt đối là đại sự hàng đầu, nếu ngày Nữ nhân tiếp tục thê thảm như vậy, việc buôn bán của ông tabị ảnh hưởng nhất, mà Nữ Nhân phường lại là biểu tượng của ngày Nữ nhân, chỉ dựa vào điểm này, ông ta không có lý do phản đối, nói: - Vậy không biết phải đợi bao lâu?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Nhiều nhất nửa năm, giá tiền đến lúc đó hãy xem lại, dù sao lợi nhuận ta bảy ông ba, ông thích ta cũng thích.
.Lợi nhuận này phân phối đúng là quá thích rồi. Kỳ thật giới hạn của Lạp Mỗ Hi Đức là một-chín, chỉ cần cho y bán độc quyền, một phần ông ta cũng có thể chấp nhận, dù sao thì cái này bản thân Hàn Nghệ cũng có thể bán, cười ha ha nói: - Được! Một lời đã định.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Chẳng lẽ ông chỉ có chút dã tâm này?
.Lạp Mỗ Hi Đức mắt sáng ngời nói: - Chớ không phải là Hàn tiểu ca còn có chủ ý tốt hơn?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Lúc ta chế tác nước hoa, ta đã làm rất nhiều bài tập. Ta phát hiện kỳ thật nhân sĩ Trung nguyên chúng ta đối với nước hoa cũng không có khát khao như vậy, nói cách khác thì chúng ta không phải là nhất thiết phải có. So sánh lại, người Ba Tư, Đại Thực, bao gồm cả La Mã các ông đối với hương liệu không chỉ là khát vọng, mà là một loại tất yếu phẩm, đây cũng là lý do hương liệu của Ba Tư các ông luôn mạnh ở Trung nguyên chúng ta.
.Đối với nước hoa, Hàn Nghệ vẫn cảm thấy đối với hơn phân nửa người Trung Quốc mà nói, nước hoa chỉ là thêm hoa trên gấm, bởi vì dân tộc Trung Quốc trước đã vô cùng ưa sạch sẽ, thường xuyên tắm rửa, ăn uống cũng tương đối thanh đạm, người có mùi cơ thể hoặc hôi nách vô cùng ít, nhưng đối với người châu Âu mà nói, nước hoa thực sự chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, người châu Âu trên cơ bản đều hôi nách, hoặc là nói mùi cơ thể rất nặng, không dùng nước hoa là không được.
.Đương nhiên, những thứ này đối với khẩu vị nặng mà nói đều không thành lập.
.Lạp Mỗ Hi Đức có vẻ hơi kinh ngạc nói: - Hàn tiểu ca muốn bán nước hoa đến La Mã?
.Ngay cả Đại Đường còn chưa bắt đầu bán ra, ngươi đã muốn bán đến La Mãn, đây... đây thật không thể tin nổi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta cũng không sợ nói thẳng với ông, chỉ với nước hoa mà nói, thị trường Trung nguyên cũng không phải là thị trường ta quan tâm nhất, ông cũng biết, Đại Đường ta vẫn luôn đề xướng tiết kiệm, lỡ như triều đình đề xướng phong trào tiết kiệm, nước hoa đắt đỏ chắc chắn là trúng đòn đầu tiên, kiểu nhân tố chính trị này vẫn luôn là thứ mà thương nhân khó dự tính nhất, cho nên bên phía La Mã, Đại Thực, Ba Tư mới là nơi ta quan tâm nhất.
.Lạp Mỗ Hi Đức cười ha hả nói: - Chớ không phải là Hàn tiểu ca dự tính giao hết những nơi này cho ta?
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nhưng ta có một yêu cầu, ta hy vọng ông có thể cố gắng đi đường biển.
.- Đường biển?
.Lạp Mỗ Hi Đức cả kinh nói.
.Hàn Nghệ ừm một tiếng, nói: - Đường bộ quá khó đi, phí tổn cực cao, số lượng hàng hóa có thể vận chuyển lại quá ít, nếu đi đường biển, có thể vận chuyển đầy đủ nước hoa trong một lần.
.Lạp Mỗ Hi Đức khó xử nói: - Nhưng ta đến Đại Đường đều là đi đường bộ, chưa từng đi đường biển.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta có thể đi thử a!
.Thời kỳ đầu đời Đường vẫn lấy con đường tơ lụa làm chủ, bởi vì thời kỳ này khá yên ổn, triều Đường hùng mạnh hoàn thành thống nhất bản đồ vĩ đại, con đường tơ lụa vô cùng thịnh hành, vận chuyển trên biển phía đông chính là đường lui tới Nhật Bản khá thường xuyên, nhưng Hàn Nghệ là người hậu thế, hắn biết vận chuyển đường biển vĩnh viễn là cách vận chuyển giá rẻ nhất, bất cứ cách vận chuyển nào cũng không sánh bằng, hắn hy vọng có thể sớm mở rộng thị trường sang Tây Á, Trung Á, thậm chí châu Âu.
.Bởi vì Trung Nguyên bây giờ kiếm tiền quá khó khăn, triều Đường là nền kinh tế tiểu nông tiêu chuẩn hoá, tính cực hạn quá mạnh, ngươi muốn đi Dương Châu ngắm cảnh cũng phải viết báo cáo xin phép chứ đừng nói đến buôn bán, nhưng nếu ngươi phá vỡ tính cực hạn này thì nhất định là phá hỏng chế độ, điều này lại dính dáng đến vấn đề chính trị, hơn nữa ngươi kiếm tiền ở đây, hoàng đế, tể tướng đều ở bên cạnh như hổ rình mồi, có thể an tâm mà kiếm sao.
.Người nổi bật thì dễ bị ghét, biện pháp tốt nhất, chính là chạy đi kiếm tiền của người ngoại quốc, bên đó là nền kinh tế hàng hóa, vốn chú trọng đến mậu dịch, tiền đến nhanh, có thể ném hàng thẳng qua, còn có thể che dấu tai mắt người khác, không ai biết ngươi đã kiếm được bao nhiêu tiền.
.Lạp Mỗ Hi Đức do dự nói: - Nhưng đi đường biển mạo hiểm cũng lớn!
.Kỹ thuật hàng hải hiện giờ quả thực không bằng lưỡng Tống, Đại Vận Hà đều vừa mới cải tạo xong.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng có chút hiểu biết về hàng hải, có thể giúp ông nâng cao kỹ thuật hàng hải, nếu ông đồng ý đi thử, lợi nhuận của thị trường bên dó chúng ta chia năm-năm.
.- Chia năm-năm?
.Lạp Mỗ Hi Đức ánh mắt sáng lên, vận chuyển bằng thuyền này, số lượng vô cùng lớn, còn chia năm-năm, chuyện này... đối mặt với lợi nhuận nhiều như vậy, ông ta thực sự không thể khống chế lòng tham của bản thân, khẽ cắn môi, vỗ bàn nói: - Được! Ta chấp nhận.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy lát nữa chúng ta nhất định phải uống thêm vài chén.
.- Nhất định, nhất định!
.Vì sao Hàn Nghệ muốn tìm Lạp Mỗ Hi Đức, chủ yếu là bởi vì ông ta vốn là người Ba Tư, vô cùng hiểu rõ tình trạng bên kia.
.Thứ hai, là vì người Trung Quốc không có tinh thần thám hiểm, hơn nữa còn thiếu thốn cực độ, chuyển nhà đã giống như đòi mạng, đây lại không phải là hạ thấp bản thân, mà mỗi mảnh đất đều có văn minh văn hóa của nó, đó gọi là lạc địa sinh căn, lại còn đi xa như vậy, ai đồng ý đi, trừ khi là triều đình cưỡng chế sắp xếp. Có thể nói như vậy, cho dù hắn cho Tiền Đại Phương chín phần lợi nhuận, chắc chắn Tiền Đại Phương sẽ không đi, không có ai chịu xa nhà lâu như vậy, lại nguy hiểm như vậy.
.Mà Lạp Mỗ Hi Đức là người Do Thái tới, dũng cảm thám hiểm, chỉ cần ngươi có thể cho ông taích lợi đầy đủ, ông ta sẽ đồng ý đi thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận