Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 574.2: Dựa vào thực lực

.Hùng Đệ liếc nhìn cơ hữu, ngây ngô chớp đôi mắt nhỏ.
.Thẩm Tiếu cũng gật đầu, nói: - Hàn Nghệ nói có lý, Tiểu Mập, huynh cũng cảm thấy đệ có thể tự mình thử xem.
.Hùng Đệ gật đầu nói: - Vậy được, Hàn đại ca, đệ nghe huynh.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Đừng nghe lời ta, lời của ta nói luôn mang theo suy nghĩ của ta, đệ phải học cách tự mình suy nghĩ, hỏi xem mình muốn có cái gì, ước mơ của mình là gì, sau đó lại cố gắng cho ước mơ của mình. Ta cũng đang cố gắng cho ước mơ của mình, chứ không phải cho ước mơ của các đệ.
.Thẩm Tiếu nhiều chuyện nói: - Hàn Nghệ, ước mơ của ngươi là gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đi thanh lâu không cần trả tiền nha.
.- Ách!
.Hôm sau!
.Hàn Nghệ vẫn chọn thẩm buổi tối, nhưng lần này hắn không truyền những nhân chứng khác, chỉ gọi Trương Minh.
.Đương nhiên, hắn cũng không bảo Lưu Yến, Trương Duệ Sách hỏi tiếp.
.Đợi sau khi Trương Minh được dẫn đến, Hàn Nghệ liền nói: - Trương Minh, bản quan đã cho ngươi một ngày ngẫm nghĩ cho kỹ, bản quan hi vọng đêm nay ngươi đừng phí thời gian của mọi người nữa. Rốt cuộc tại sao ngươi phái Từ Lượng, Từ Sướng đến tiểu viện Hoắc gia?
.Lưu Yến, Trương Duệ Sách vừa nghe, trong lòng thầm mắng Hàn Nghệ vô sỉ. Thật ra bọn họ cũng nhìn ra Trương Minh đang nói dối, nhưng bây giờ nói ra sự thật thì đã muộn rồi, một khi Trương Minh phủ định lời khai đã khai trước mặt bệ hạ, vậy thì không ai tin ông ta rồi, hơn nữa ông ta còn phạm tội khi quân, nhưng nếu ông ta không thừa nhận, ông ta chưa chắc chống được sự bức hỏi của Hàn Nghệ.
.Trương Minh lập tức nói: - Thật ra là ta phái họ đến ngăn Tưởng Hiến, chỉ là ta suy xét không chu toàn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trương Minh, ta nghĩ e rằng ngươi đã hiểu lầm mục đích thẩm vấn hôm nay rồi. Ta không phải muốn ngươi thừa nhận cái gì, cũng không phải muốn ngươi nhận tội, bởi vì xét theo chứng cứ hiện nay đã đủ để định tội ngươi rồi, ngươi có nhận tội hay không chỉ là thứ yếu. Sở dĩ ta hỏi như vậy, chỉ muốn cho ngươi một cơ hội, ngươi đừng lãng phí cơ hội khó có được này.
.Trương Minh kích động nói: - Đặc phái sứ, kính mong tin tưởng ta, ta thật sự không nói dối, tất cả mọi chuyện đều do Tưởng Hiến vu oan cho ta, ta vô tội.
.Bọn Lư Sư Quái nghe thấy thầm cau mày, Trương Minh hôm nay không giống với Trương Minh hôm trước. Hôm trước Trương Minh suýt chút bị Hàn Nghệ hỏi đến sụp đổ, nhưng Trương Minh bây giờ lại trở nên vô cùng kiên định.
.Không hổ là cáo già, ra tay thật mau mà! Hàn Nghệ thầm nói một câu, lại có thêm nhận thức mới về thực lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Rất rõ ràng, Trưởng Tôn Vô Kỵ thầm phái người nói cho Trương Minh biết làm sao đối đáp, nhưng trước đó Lý Trị đã phong tỏa nơi này. Trong tình huống này, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có thể truyền lời vào, đây là thực lực thế nào chứ, nói: - Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không còn gì để hỏi nữa, có điều ngươi cũng yên tâm, ta sẽ không lạm dụng tư hình với ngươi, bởi vì chứng cứ bây giờ đã đủ để định tội. Áp tải ông ta xuống.
.Nhanh!
.Lần này thẩm vấn không khỏi cũng quá nhanh rồi!
.Lần này có thể đã phá kỷ lục rồi.
.Trương Duệ Sách kinh ngạc nói: - Vậy vậy là thẩm xong?
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Trương Thiếu Khanh cho rằng nên hỏi gì đây? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều chỉ ra Trương Minh là hung thủ, mà lời khai của Trương Minh lại không chút thuyết phục, ông ta không tìm được bất cứ chứng cứ nào chứng thực lời nói của mình, ta không cảm thấy nên lãng phí nhân lực và vật lực của triều đình vào chuyện này nữa. Đương nhiên, nếu cứ tiếp tục thẩm tra, e rằng phải dùng tư hình với Trương Minh.
.Thật ra Hàn Nghệ biết, đây không phải lần thẩm cuối cùng. Hắn cũng giữ lại một chút, trước tiên dùng những thứ này bức Trưởng Tôn Vô Kỵ ra tay, lỡ như thật sự muốn tái thẩm, hắn có thể lấy một số thứ khác ra.
.Trương Duệ Sách vừa nghe, làm sao còn dám lên tiếng, bởi vì Hàn Nghệ nói cũng không sai. Vụ án bình thường thẩm vấn đến bước này thì có tể dùng hình cụ khiến phạm nhân nhận tội rồi, hơn nữa bọn họ cũng đều quen rồi. Hàn Nghệ làm việc trước nay một mình làm, hoàn toàn không làm theo lẽ thường.
.Sau khi nhanh chóng kết án, bốn người Hàn Nghệ, Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo lập tức đến hoàng cung.
.Trên đường, Vương Huyền Đạo nói: - Xem ra Quốc Cữu Công cuối cùng dự định rat ay rồi. Khứu giác của y cũng vô cùng nhạy cảm.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Tảo triều ngày mai chắc chắn vô cùng đặc sắc, nhưng nếu ngay cả Quốc Cữu Công cũng không thể giúp Trương Minh thoát tội, vậy chúng ta càng không cần nói.
.Nói đoạn y liếc nhìn Lư Sư Quái.
.Đi vào hoàng cung, Hàn Nghệ trình lời khai lên, thật ra cũng không khác nhiều với lời khai lần đầu tiên, nhưng vậy đã đủ rồi, chí ít Trương Minh không lấy ra bằng chứng chứng mình lời khai của mình, ông ta chỉ một mực kêu oan. Đối với phạm nhân mà nói, hoặc là dùng hình cụ để họ nhận tội, hoặc là trực tiếp định tội. Bây giờ động cơ gây án của Trương Minh đã có, nhân chứng cũng có, vật chứng cũng có, thêm vào sự thổi phồng của các nàng Hoắc phu nhân, và lời khai của Tưởng phu nhân, đã đủ định tội Trương Minh.
.Ngày thứ hai lâm triều, Lý Trị chuẩn bị định tội Trương Minh.
.Nhưng quá trình lại không đơn giản như trong tưởng tượng của y. Y vừa mở miệng thì đã gặp phải sự phản đối của hầu hết văn võ cả triều. Đương nhiên, đám đại thần trung khu đề bạt Trương Minh như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Hàn Viện đều nói năng thận trọng, đứng bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, còn lý do phản đối của những đại thần kia lại không phải xuất phát từ bản thân vụ án, bởi vì trong tay họ đều không có chứng cứ có thể lật án cho Trương Minh. Bọn họ lạ nói án này quan hệ trọng đại, liên lụy đến mấy quan viên trong triều, chắc chắn phải xử lý thận trọng, quyết không thể dễ dàng kết án.
.Bọn họ còn lấy tinh thần luật pháp ra làm lý do, bởi vì triều Đường là quốc gia vô cùng coi trọng luật pháp, thật ra việc này đã bắt nguồn từ triều Tùy, đến Sơ Đường thì thể hiện rõ nhất. Luật pháp triều Đường đề xướng thận hình, thiếu hình, không thể dễ dàng phán quyết, đặc biệt là tội chết, phải thẩm duyệt nhiều lần mới có thể phán quyết, cho dù là chỉ làm dáng thôi. Khi Lý Thế Dân còn, cho dù là tội chết mà đích thân ông ta phê duyệt cũng đều bị đại thần ngăn cản lại, hơn nữa án này nghiêm trọng như thế, cho dù chứng cứ xác thực, ngươi cũng phải kéo dài một chút. Nếu phán quyết nhanh như thế, sẽ khiến người ta cảm thấy quá sơ sài, mất đi tinh thần luật pháp Đại Đường ta.
.Dựa vào nhiều người nhất trí yêu cầu Lý Trị thẩm tra lần nữa, thu thập nhiều chứng cứ hơn.
.Hàn Nghệ cũng có mặt, nhưng hắn cũng không có cách nào, bởi vì không ai đề cập đến bản thân vụ án, cũng không ai nói Trương Minh vô tội. Mọi người đều nói tinh thần luật pháp gì đó, bảo vệ thanh danh triều đình, lại quan hệ trọng đại gì đó. Những thứ này mãi mãi đều không phân rõ đúng sai được, khi lợi ích chính trị đặt trên luật pháp thì rất nhiều vấn đề đều không tranh luận rõ ràng được.
.Cái gì gọi là quyền khuynh triều dã!
.Đây chính là quyền khuynh triều dã.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói câu nào cũng đã khiến cho Lý Trị không còn cách nào. Đối diện với sự phản đối của quần thần, Lý Trị không chống cự được bao lâu đã lựa chọn thỏa hiệp.
.Bởi vì ngươi không thỏa hiệp cũng không còn cách nào khác. Bất cứ chỉ thị nào của Lý Trị cũng phải thông qua Tam Ti thẩm tra, phác thảo, chấp hành mới có hiệu lực, không phải Hoàng đế nói cái gì thì là cái đó, đại thần đều phản đối, chỉ dụ này của Lý Trị cũng không phê chuẩn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận