Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 833: Vừa ăn cướp vừa la làng

.Ý tứ mấy lời Hàn Nghệ nói, đơn giản chính là khuyên Lý Trị tạm thời đình chiến, nhưng y không thể dùng tranh đấu hóa giải tranh đấu được, chuyển ra ngoài càng là một chuyện quan trọng, chuyện này chính là quốc gia đại sự, lấy danh nghĩa ích lợi quốc gia điều chỉnh lại triều đình.
.Bởi vì hắn biết Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ sắp thoái chức, nếu Lý Trị mang trong lòng tâm lý đình chiến, như vậy sẽ mang đến lợi rất lớn cho Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Lúc này đình chiến, đối với Hàn Nghệ mà nói, là vô cùng quan trọng, nếu tiếp tục tranh giành, vậy thì Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể đi xuống, hắn càng không thể đi lên.
.Tuy nhiên nói gì thì nói, đình chiến cũng là chiều hướng tất yếu, bởi vì nhìn từ thế cục trước mắt, hai bên dường như cũng không muốn cứng đối cứng, nhưng cũng không thể giằng co, nói vậy, cơ cấu quốc gia sẽ lâm vào tình trạng bán tê liệt, quan viên bên dưới cũng không biết phải nghe ai, chuyện gì cũng không làm được. Hiện giờ có rất nhiều việc bị kẹt tại Tam tỉnh, bởi vì người trước mặt này không có lòng dạ nào để xử lý công vụ, người phía dưới thì lòng dạ bàng hoàng, vì vậy đây cũng phải là kế lâu dài, chỉ đành phải đình chiến.
.Mà chính ngay lúc này, Võ hoàng hậu hạ một loạt mệnh lệnh, trong đó bao gồm xử lý thi thể hai người Vương, Tiêu theo quy chế tội phạm, ngay cả hạ táng theo tư cách hạ nhận cũng không có, có nghĩa là tội tăng thêm một bậc, phải biết rằng người cổ đại vô cùng coi trọng quy cách hạ táng, từng giai cấp đều có quy cách hạ táng riêng, đây tuyệt đối là đả kích vô cùng nghiêm trọng, nói tóm lại, chính là một câu, chết cũng không để các ngươi yên ổn.
.Mặt khác, nội đình lệnh cho Nội Thị Tỉnh điều tra rõ mọi việc, cũng ra lệnh cho Lý Nghĩa Phủ phụ trách tra rõ ngoại đình.
.Đây quả là nổi giận lôi đình.
.Chuyện không nên xảy ra nó cũng đã xảy ra. Võ Mị Nương đơn giản là mượn việc này dương dương tự đắc uy nghiêm của Hoàng hậu, quan mới nhậm chức cầm ba cây đuốc, cây đuốc thứ nhất đã được Vương hoàng hậu đốt, nàng ta sao có thể bỏ qua, nàng ta muốn nói cho những đại thần kia biết, ta hiện tại không phải là Võ Chiêu Nghi lúc trước, mặc cho các ngươi ức hiếp, các ngươi không cho ta sống tốt, ta cũng sẽ không để các ngươi sống tốt, chúng ta sẽ vặn cổ tay, bởi vì nàng ta hiện tại cũng có tư bản chính trị.
.Địa vị khác nhau, cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.
.Kỳ thật nếu không có Võ Mị Nương, Lý Trị cứng mềm cũng sẽ thực hiện, một người mặt đỏ mặt trắng hát, không thì áp dụng sách lược yếu đuối, nhưng hiện tại có Võ Mị Nương, y giảm không ít tâm tư, hai phu thê phối hợp, cây gậy thêm táo đỏ, nhẹ nhàng thích ý cỡ nào.
.Đương nhiên, Võ Mị Nương cũng không nói muốn mượn cơ hội để diệt trừ Trưởng Tôn Vô Kỵ, nàng ta không có khả năng đấy, nàng ta muốn mượn việc này để đè xuống, đừng cho nó phát triển thêm, nếu ai dám lên tiếng vì Vương hoàng hậu, chính là mưu đồ bí mật phóng hỏa Vương hoàng hậu, biểu hiện vô cùng cứng rắn, giống như không bỏ qua thì không được.
.Sau một loạt mệnh lệnh được hạ xuống, trong triều đình đúng là thần hồn át thần tính, không người nào dám công khai thảo luận việc này, thảo luận thì cũng đứng lên góc độ của Võ Mị Nương đi phê bình Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi, đâu phải là Võ Mị Nương thiêu chết các nàng ta, Võ Mị Nương cũng không ngu xuẩn như vậy, trong nghi lễ sắc phong của mình cho một mồi lửa, kỳ thật hiện tại nàng ta muốn giết Vương hoàng hậu cũng vô cùng dễ dàng, bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ không thể vì Vương hoàng hậu mà dốc hết toàn lực, chơi lớn như vậy, người chịu thiệt nhất là nàng ta.
.Nhưng mọi người đều âm thầm cho rằng Vương hoàng hậu thà chết chứ không chịu khuất phục, cho một mồi lửa, chết cũng không Võ Mị Nương sống yên ổn, đây là phong phạm của hậu nhân danh môn, người cổ đại rất coi trọng khí tiết, một mồi lửa vẫn chiếm được không ít đồng cảm của không ít người, nhất là giai cấp sĩ tộc, bọn họ vô cùng tán thưởng thái độ này của Vương hoàng hậu.
.Điều này hoàn toàn phù hợp với dự tính của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vừa mới từ diện Lưỡng Nghi đi ra, người của hoàng hậu lập tức đuổi theo sau.
.Hàn Nghệ thật sự muốn nói cho bọn họ biết, mình đã một đêm chưa ngủ rồi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hơn nữa, hắn vừa mới là người vạch ra, điều này làm cho hắn hơi ngượng ngùng.
.Nhưng cũng chỉ là nghĩ thầm mà thôi, hắn vẫn thành thành thật thật đi gặp Võ Mị Nương.
.- Vi thần tham kiến Hoàng hậu.
.- Miễn lễ!
.Võ Mị Nương mặc dù đã cởi triều phục, thay quần sam, nhưng sắc mặt vẫn còn xanh mét, trong ánh mắt chứa đầy hận ý, quả thật nàng ta đang rất tức giận, tất cả hôm qua đều hoàn mỹ như vậy, kết quả trước khi chấm dứt lại xảy ra chuyện, cái cảm giác này giống như ăn một chén nhân sâm bào ngư, ăn đến miếng cuối cùng lại phát hiện bên trong có một con ruồi, thật sự rất ghê tởm.
.Hàn Nghệ không khỏi nghĩ thầm, nếu để nàng ta biết đây là chủ ý của hắn, trời ạ, rõ ràng là hắn tự giết mình, nói cách khác, hắn nhất định sẽ sống không bằng chết. Hắn dè dặt hỏi: - Hoàng hậu, rốt cuộc... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên cháy?
.Võ Mị Nương cau mày, nói: - Trước mắt còn đang điều tra, nhưng ta nghi việc này e rằng không hề đơn giản.
.Hàn Nghệ trong lòng hồi hộp, nói: - Sao lại nói thế ạ?
.Võ Mị Nương hừ nói: - Theo lời nói của hộ vệ canh gác, lửa là từ trong phòng nổi lên, vì vậy bọn chúng không phản ứng kịp. Mà trong phòng chỉ có hai ả ti tiện kia, ngay cả đốm lửa ta cũng chưa từng cho các thị, các thị lấy lửa ở đâu ra?
.Yêu cầu của nàng ta là không để Vương Hoàng hậu và Tiêu Thục phi nhìn thấy ánh mặt trời, làm sao có thể để thấy ánh nến, hơn nữa khi các nàng đi vào, cả người đã bị lục soát, khả năng duy nhất là có người âm thầm đưa lửa từ bên ngoài vào, nếu như có người phóng hỏa, lửa hẳn xuất hiện ở ngoài viện, cũng sẽ không đợi đến lúc lửa nổi lên rồi binh lính ngoài viện mới xuất hiện.
.Hàn Nghệ gật đầu, như thoáng suy nghĩ nói: - Nói cách có người tiếp tay cho các thị, đốt mồi lửa này.
.- Đích thị là thế, ta đã phái người bắt toàn bộ những kẻ có thể đã tiếp xúc với hai thị kia, dù thế nào, ta nhất định phải bắt được kẻ này. Võ Mị Nương híp mắt, trong mắt tỏa ra sát khó, nàng ta vốn cho rằng hậu cung đã hoàn toàn nắm trong tay mình, nhưng lại không ngờ rằng có người lại chơi một vố này ngay trước mắt nàng ta, đối với nàng mà nói, đây quả thật là chuyện vô cùng nhục nhã, hơn nữa cũng làm nàng ta vô cùng lo lắng, bởi vì có thể thấy, hậu cung này không phải bền chắc như théo, Võ Mị Nương vô cùng nhạy bén đối với những nguy cơ.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Nhưng trùm âm mưu chạy trốn này có thể hiểu được, chùm âm mưu này...
.Võ Mị Nương hừ nói: - Binh lính canh gác Hoàng cung nghiêm ngặt, các thị dựa vào cái gì để chạy trốn, ta thấy hai tiện nhân kia chắc chắn không chịu nổi nhục nhã, vì vậy mới lựa chọn như vậy. Nhưng hai tiện nhân kia tìm chết cũng khiến ta khó sống, thật sự buồn cười, các thị cứ như vậy mà chết quả thật dễ dàng quá.
.Hàn Nghệ thoáng gật đầu, bởi vì theo hắn, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không làm việc dựa vào kế hoạch của hắn, Tiêu Thục phi quả thật bị chết cháy, lời nói của Tiêu Thục Phi trước khi chết quả thật khiến người khác sởn tóc gáy, tuy hắn nghi ngờ Vương hoàng hậu có bị chết cháy hay không, nhưng hắn vẫn cảm thấy hi vọng không cao, có khả năng Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ muốn chơi Võ Mị Nương một phen, nên không định cứu Vương hoàng hậu và Tiêu thục phi ra, giá trị các nàng quả thật không quá cao, tuy Hàn Nghệ đề nghị lợi dụng Vương hoàng hậu để đối phó với Võ Mị Nương, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có thể suy nghĩ đến sau khi Vương hoàng hậu ra ngoài thì chính là quả bom hẹn giờ, vô cùng nguy hiểm, không có khả năng nàng ta còn sống.
.Đối với Hàn Nghệ, tình huống này đương nhiên cũng là tốt nhất, thật ra sự hiện hữu của Vương hoàng hậu đối với hắn cũng không có bất kỳ giá trị nào, còn tăng thêm không ít nguy hiểm, chỉ có điều trong lòng hắn có hơi chút băn khoăn, người ta vốn đáng thương như vậy, mình lại còn cho một cú. Nhưng ngoài băn khoăn thì không hơn, chính trị chính là thế, hôm nay các nàng không chết, có lẽ sau này cũng bị hành hạ chết.
.Đương nhiên, hắn cũng không lo Võ Mị Nương sẽ tra ra cái gì, hiện giờ Võ Mị Nương nếu so với Trưởng Tôn Vô Kỵ thì vẫn quá non tay, Trưởng Tôn Vô Kỵ dám làm như thế, đương nhiên đã nắm chắc không để cho Võ Mị Nương tra được dấu vết gì, càng không nói đến việc tra đến ông ta.
.Đúng lúc này, một thái giám vội vã chạy tới, - Khởi bẩm Hoàng hậu. Đang nói, gã đột nhiên liếc Hàn Nghệ.
.Võ Mị Nương nói: - Có gì cứ nói thẳng là được. Nàng ta tín nhiệm Hàn Nghệ vô điều kiện, hơn nữa giữa bọn họ còn có bí mật chung, đó chính là Trần Thạc Chân.
.Thái giám kia vội vàng tiến lên, lấy một cái khăn ra, đưa cho Võ Mị Nương, nói:
.- Đây là thứ tiểu nhân vừa mới lấy được trong phòng cung nữ Tào A Xuân của Thượng Thực cục khi điều tra ạ.
.- Thượng Thực Cục?
.Võ Mị Nương giật mình, vội vàng nhận lấy chiếc khăn thêu.
.Trong lòng Hàn Nghệ tò mò, vội vàng hỏi: - Thượng Thực cục này là nơi nào?
.Thái giám kia liếc Hàn Nghệ đầy cổ quái, nói: - Bẩm Đặc phái sứ, Thượng Thực Cục này chính là nơi chuyên quản lý bữa ăn trong cung.
.Hàn Nghệ rốt cũng hiểu tại sao Võ Mị Nương giật mình, đây chính là trực tiếp uy hiếp đến an nguy của bọn họ, mỗi người đều phải ăn cơm, bao gồm hoàng đế, đương nhiên, hoàng đế là đặc biệt sắp xếp, nhưng nơi này nếu xảy ra vấn đề gì, thì đó chính là vấn đề lớn!
.- Lý nào lại thế!
.Sau khi xem xong, Võ Mị Nương đập cái khăn xuống bàn một cái.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Hoàng hậu, trên đó viết cái gì vậy?
.- Tự ngươi xem đi!
.Võ Mị Nương đẩy khăn thêu đến trước mặt Hàn Nghệ, sau đó nói với thái giám kia: - Phải bắt được Tào A Xuân này.
.Kia thái giám nói: - Thị.. thị đã uống thuốc độc tự sát rồi.
.Hàn Nghệ nghe xong âm thầm nhíu mày, nhìn khăn thêu, hoàn toàn là những lời công kích Võ Mị Nương, nói cái gì mà Võ Mị Nương không xứng làm hoàng hậu, Vương hoàng hậu mới là thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời), mặt khác, còn viết đủ loại luận chứng chứng minh Võ Mị Nương làm hoàng hậu sẽ hại nước hại dân, rất khó coi. Đương nhiên, trong đó cũng mơ hồ nhắc nàng ta và Vương hoàng hậu mưu đồ bí mật cấu kết với nhau, lấy cái chết để tỏ lòng.
.Trong mắt Võ Mị Nương hiện lên lửa giận, lại hỏi: - Tào A Xuân này đến tột cùng là người nào, tại sao bổn cung chưa từng nghe qua?
.Thái giám kia nói: - Hồi bẩm Hoàng hậu, Tào A Xuân vốn là hậu nhân của phạm nhân được giam giữ trong cung, sau đó Nội Thị Tỉnh thấy thị ta thành thật nên cho làm cung nữ, chuyên phụ trách đưa cơm cho phạm nhân, hiện nay phụ trách đưa cơn cho phạm nhân trong Dịch Đình cung, nhưng người này bình thường trầm mặc ít nói, không thường giao tiếp với người khác, hơn nữa có giao tiếp thì cũng giao tiếp với phạm nhân, trong cung rất ít người qua lại với thị ta. Nhưng tiểu nhân vừa mới nghe một ông lão trong Nội Thị Tỉnh nói, lúc trước Tào A Xuân từng bị người ta bắt nạt, phạm nhân Vương thị từng giúp thị ta.
.Hàn Nghệ vẫn nghe, nhưng hắn đoán sự việc không đơn giản như vậy, tuy nhiên lấy tính cách của Vương hoàng hậu thì cũng có thể đã ra tay giúp đỡ, nhưng chỉ bằng điểm này không thể lấy được tín nhiệm tuyệt đối của Trưởng Tôn Vô Kỵ, quân cờ này hẳn đã cất kỹ, thậm chí Vương hoàng hậu giúp nàng ta, có thể vì nàng ta là người của Trưởng Tôn gia.
.Nhưng nếu giải thích như vậy, vậy thì càng hoàn toàn kín kẽ.
.Võ Mị Nương nghe xong, một bụng khó chịu không biết phải trút vào đâu, những người có liên quan đến việc này đều đã chết rồi, muốn tìm người trút giận cũng không có, tuy nàng ta đã từng lôi kéo rất nhiều cung nữ, nhưng những người đó đều có giá trị lợi dụng, trong cung nhiều cung nữ như vậy, nàng ta sao có thể kiêng dè. Tào A Xuân này chủ yếu qua lại với phạm nhân, không hề liên quan gì đến nàng ta, quả thật cẩn thận mấy cũng có sai sót! Võ Mị Nương xua tay với tên thái giám kia, nói: - Ngươi đi xuống trước đi.
.- Vâng.
.Thái giám kia vội vã chạy ra ngoài.
.Võ Mị Nương lại hỏi Hàn Nghệ: - Việc này ngươi thấy thế nào?
.Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói: - Hoàng hậu, người cho rằng chuyện này có liên quan gì đến Thái úy bọn họ không?
.Võ Mị Nương hơi cau mày, nói: - Nhưng mục đích Thái úy làm như vậy là gì? Mạo hiểm lớn như vậy, chính là để ta khó chịu thôi sao? Nếu chẳng may để người khác biết được nhược điểm, dù là Thái úy cũng không thoát nổi.
.Chuyện này cũng không có lý, nói cách khác, Hàn Nghệ cũng không hỏi, nói: - Vậy thì xem ra, vẫn là Vương thị và Tiêu thị biết mình khó thoát chết, bởi vậy mới lựa chọn làm như vậy.
.Bàn tay trắng nõn của Võ Mị Nương nắm chặt lại, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: - Hai tiện nhân này, ta muốn băm vằm chúng.
.Hàn Nghệ cũng cười một tiếng.
.Võ Mị Nương buồn bực, ta thì đang tức giận sắp chết, ngươi thì lại bật cười, thế mà nói là tâm phúc. Nàng ta nghiêng mắt nhìn, tức giận không vui nói: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ a một tiếng, lập tức nhún vai nói: - Chẳng qua ta cảm thấy nếu việc này không liên quan gì đến ngoại đình, vậy thì chỉ là một việc nhỏ mà thôi, căn bản không đáng để tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận