Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 580.1: Thua vì quá hùng mạnh

.Nếu một con thuyền đã quá tải, thì người làm thuyền trưởng nhất định sẽ ném một người trong số đó xuống biển, mà không phải để mọi người ôm nhau cùng chìm xuống biển đâu, hành động này không có quan hệ gì đến thiện hay ác, mà là hành động bất đắc dĩ thôi.
.Đây là nguyên nhân khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ thỏa hiệp, bởi vì ông ta đại biểu cho một tập đoàn, mà không phải một ông cậu, ông ta nhất định phải lấy đại cục làm trọng, nhất định phải suy nghĩ cho người khác, mà không thể bởi vì Trương Minh là cháu trai ngoại của mình, liền sẽ một mực bảo vệ Trương Minh, điều đó hoàn toàn không thực tế.
.Sự tình đã náo loạn đến mức này rồi, lôi kéo cả hoàng thất vào, người bị liên lụy càng ngày càng nhiều, thậm chí ông ta còn không dám tra xét tiếp, bằng không, có thể mũi dùi sẽ chĩa thẳng về hướng chính ông ta, hoặc là chĩa về phía đám người Chử Toại Lương, cho nên ông ta không dám đi mạo hiểm.
.Đây là ưu thế của ông ta, nhưng đồng dạng cũng là chỗ bất lợi.
.Tương phản, bên phía Lý Trị thoải mái hơn rất nhiều, y không có nhiều người cần phải bảo vệ đến vậy, chỉ cần bảo vệ mỗi mình Hàn Nghệ thôi, chính là chỉ có mình Hàn Nghệ đấy.
.Nhưng y cũng không dám quá mức nóng nảy, bởi y vẫn sợ hãi Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng cũng khá bất an, Trưởng Tôn Vô Kỵ thỏa hiệp, y đã vô cùng hài lòng rồi, so sánh với lúc bắt đầu, Trương Minh có vẻ đã trở thành râu ria, dù sao bất kể thế nào thì xác định chắc chắn là Trương Minh sẽ xuất cục, ở dưới tình huống đó, Lý Trị vẫn lựa chọn phán nhẹ cho Trương Minh, cho hai bên có không gian dịu đi, nếu làm quá mức, trời mới biết liệu Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể áp dụng thủ đoạn gì để trả thù hay không, y cũng phải lấy đại cục làm trọng.
.Nhưng bất kể thế nào, Lý Trị đều cực kỳ vui vẻ, vui vẻ ra mặt kể lại chuyện vừa rồi cho Võ Mị Nương. Đây là lần đầu tiên trong đời y chiến thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ, điều này cũng tạo cho y có lòng tin rất lớn, y đương nhiên sẽ đi tìm Võ Mị Nương để chia sẻ tâm tình sung sướng của y rồi.
.Nhưng Võ Mị Nương nghe xong, thái độ của nàng lại cực kỳ bình tĩnh.
.Lý Trị kể xong, thấy Võ Mị Nương không có chút phản ứng nào, thì nhịn không được liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi rằng: - Mị Nương, nàng làm sao vậy?
.Võ Mị Nương ngẩn ra, mới cười đáp: - Nô tì không sao.
.- Còn nói không sao.
.Lý Trị nói tiếp: - Có phải nàng cảm thấy trẫm không nên nhẹ nhàng tha cho Trương Minh không?
.Võ Mị Nương vội vàng lắc đầu: - Nô tì cho rằng bệ hạ làm rất đúng, chỉ có vị quân chủ khoan dung mới có thể được người khác yêu mến thôi --- chỉ là….
.Lý Trị hỏi: - Chỉ là gì?
.Võ Mị Nương nói: - Chỉ là vụ án này sở dĩ có thể chấm dứt nhanh đến vậy, nô tì xem ra, đều là do cái chết của Tưởng Hiến đấy.
.Lý Trị gật đầu: - Điều này cũng đúng, nhưng ai là người giết chết Tưởng Hiến nhỉ?
.Võ Mị Nương lắc đầu: - Nô tì cũng không biết.
.Lý Trị trái lo phải nghĩ, vẫn không nghĩ ra được manh mối gì, mấu chốt là Trưởng Tôn Vô Kỵ có quá nhiều kẻ thù, ai cũng đều có thể là hung thủ.
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ, sở dĩ nô tì nói như vậy, mấu chốt không phải thắc mắc là ai giết Trương Hiến, mà nô tì chỉ muốn nhắc nhở bệ hạ một chút, vụ án này có thể chấm dứt, có một nửa phải quy công cho vận khí. Nếu bàn về thực lực, thì Quốc cữu công vẫn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, bệ hạ ngẫm lại xem, dưới tình huống bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào, vậy mà vẫn có thể kéo dài vụ án, nên bệ hạ không thể vì thế mà đắc ý vênh váo được.
.Lời này vừa nói ra, vẻ sung sướng trên mặt Lý Trị không còn sót lại chút gì, tuy rằng rất mất hứng. Nhưng y không thừa nhận cũng không được, thực lực của y cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn chênh lệch nhau khá xa. Y hỏi: - Vậy theo ý kiến của nàng, phải làm như thế nào?
.Võ Mị Nương đáp: - Bệ hạ hẳn là nên tăng cường các thế lực ở trong triều, nói cách khác, loại chuyện như này sớm hay muộn sẽ còn có thể phát sinh lần nữa đấy.
.Lý Trị hỏi:
.- Nàng ý chỉ là Ngự sử đại phu ư?
.Võ Mị Nương gật đầu giải thích: - Lần này Ngự sử đại phu đã được bệ hạ nắm trong lòng bàn tay, nên Quốc cữu công bọn họ tuyệt đối sẽ không tiến cử người lên nữa, bệ hạ nhất định phải lợi dụng chức vị này thật tốt.
.Lý Trị trầm ngâm một lát, rồi mới hỏi: - Ý nàng đang đề nghị trẫm đề bạt Hàn Nghệ lên ư?
.Võ Mị Nương gật đầu.
.Lý Trị nói: - Không gạt nàng làm gì, trẫm cũng nghĩ qua, cũng cực kỳ bằng lòng, nhưng Hàn Nghệ vẫn còn quá trẻ tuổi, cho dù cữu cữu không phản đối, thì những đại thần còn lại cũng sẽ phản đối thôi.
.Võ Mị Nương hỏi: - Nhưng ngoại trừ Hàn Nghệ, bệ hạ cho rằng còn có ứng cử viên nào tốt hơn sao?
.Không có!
.Đáp án của câu hỏi này không cần suy xét.
.Lý Trị nói: - Nhưng là lần này không thể được rồi, không nói đến xuất thân của Hàn Nghệ, chỉ bằng tư lịch của hắn, hắn cũng không thể đảm đương nổi chức Ngự sử đại phu rồi.
.Võ Mị Nương cười bảo: - Chẳng lẽ bệ hạ đã quên cách Quốc cữu công đẩy Trương Minh lên chức vị Ngự sử đại phu rồi sao?
.Lý Trị sửng sốt: - Ý của nàng là để Hàn Nghệ lên chức Ngự sử trung thừa trước sao?
.Võ Mị Nương gật đầu nói: - Kỳ thật bình thường chức Ngự sử đại phu vẫn để không, chỉ cần chức Ngự sử đại phu này để không, vậy thì Ngự sử trung thừa có thể nắm toàn bộ Ngự Sử Đài trong tay rồi, hơn nữa so sánh với lúc ban đầu, thì Ngự sử trung thừa sẽ chịu lực cản nhỏ hơn một chút.
.Lý Trị nghe vậy hơi hơi gật đầu, trên tay y chỉ có Hàn Nghệ là trợ thủ đắc lực, không nâng Hàn Nghệ thì nâng ai, y cười khổ bảo: - Xem ra trẫm lại phải đọ sức cùng đám đại thần kia một trận nữa rồi.
.Võ Mị Nương lại nói:
.- Ngoại trừ Hàn Nghệ ra, bệ hạ vẫn phải nghĩ mọi biện pháp để lôi kéo thêm một ít đại thần nữa.
.Lý Trị gật đầu: - Trẫm cũng nghĩ như vậy đấy, chỉ có điều ----.
.Nói tới đây, y lại hết đường xoay xở, hiện tại Trưởng Tôn Vô Kỵ mạnh như thế, không có kẻ nào dám đứng về phía y cả, những kẻ duy nhất có thể đối kháng với Trưởng Tôn Vô Kỵ là đám sĩ tộc Sơn Đông, lại là một đám đặt lợi ích của gia tộc mình lên hàng đầu, hơn nữa cũng có mâu thuẫn với hoàng thất, quét mắt nhìn một lượt, còn thật sự không biết có thể lôi kéo được ai đây.
.Đại Lý Tự!
.- Đặc phái sứ, những khẩu cung này phải xử lý thế nào?
.- Ách!
.Hàn Nghệ nhìn đám bản khẩu cung chất đống, nhức đầu hỏi: - Không thể đốt được hả?
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Đương nhiên không được rồi, chỗ này phải ghi vào hồ sơ đấy, mặc dù chẳng có tác dụng gì cả.
.- Vậy thì đưa cho Đại Lý Tự đi!
.Hàn Nghệ nói xong thì lại bảo: - Nói thật, ta cho rằng Đại Lý Tự kiếm ăn nhờ ta đấy, ta đã hoàn thành công trạng năm nay của bọn họ trước tiên rồi, phải biết là giờ mới là đầu năm thôi đấy!
.Tuy rằng bọn họ cũng không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đã vào cung thỏa hiệp, nhưng bọn họ đều hiểu được vụ án này rốt cuộc cũng sắp kết thúc rồi, Hàn Nghệ đã đang bắt đầu tiến hành công tác tổng kết.
.Đột nhiên, một người vội vàng bước đến:
.- Khởi bẩm Đặc phái sứ, Thái úy đến đây.
.- Thái úy?
.Đám người Hàn Nghệ đều giật mình.
.- Xem ra là có kết quả rồi.
.Hàn Nghệ lập tức cười ha ha.
.Mấy người đi tới hậu đường, chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đang ngồi trên tháp, uống trà, ông ta đã luyện được đến cảnh giới tâm yên tĩnh như giếng cổ rồi, từ trên mặt ông ta hoàn toàn không nhìn ra được điều gì cả.
.- Hạ quan tham kiến Thái úy.
.Mấy người tiến lên hành lễ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha: - Miễn lễ, miễn lễ. Đêm khuya mà lão phu còn tới đây. Không quấy rầy đến các ngươi chứ?
.Hàn Nghệ vội nói: - Không dám, không dám, Thái úy có thể đến đây chỉ đạo công tác cho chúng ta, thì đó chính là vinh hạnh của chúng ta rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha vài tiếng, mới nói: - Kỳ thật chuyến này lão phu tới đây, là vì muốn gặp Trương Minh. Chẳng biết liệu có được không?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Đương nhiên là được rồi. Thái úy, mời đi bên này.
.- Vậy thì làm phiền. Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng dậy, nói với bọn người Trịnh Thiện Hành: - Mấy người các ngươi cứ làm việc của mình đi thôi, mình Hàn Nghệ đưa ta qua là được rồi.
.- Vâng.
.Ra khỏi hậu đường, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại cười ha ha bảo: - Tiểu tử ngươi ngược lại có lá gan khá lớn đấy, cũng không hỏi xem lão phu có thủ dụ của bệ hạ hay không, đã dám lập tức đồng ý cho lão phu gặp Trương Minh rồi, ngươi không sợ sau này bệ hạ trách tội hay sao?
.Hàn Nghệ đáp; - Thái úy, ta chỉ là một quan nhỏ lục phẩm thôi. Trừ phi là bệ hạ có thủ dụ, cấm Thái úy gặp Trương Minh, bằng không, cho dù cho hạ quan mười lá gan, hạ quan cũng không dám cản trở Thái úy đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận