Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1241: Làm gương tốt

.Nguyên Ưng đúng là một liều thuốc độc chí mạng!
.Bất luận cô yêu ông ta, hay là hận ông ta, ông ta đều có thể mang lại đau khổ cho cô.
.Người hận ông ta thì khỏi cần nói, tên này quá biến thái rồi, việc duy nhất ngươi có thể làm là chỉ có thể tiếp tục hận ông ta, rất khó để trả thù ông ta, cho dù ông ta không đánh thắng ngươi, ông ta cũng chạy thắng ngươi.
.Người yêu ông ta thì lại tốt hơn người hận ông ta một chút, dù sao cũng trải qua một sự khoát lạc ngắn ngủi, chỉ là nói yêu Nguyên Ưng rồi thì thật sự rất khó bỏ đi giữa chừng, Nguyên Ưng tuyệt đối là "cao soái phú"1, và còn văn võ song toàn, ở bên ông ta vô cùng có cảm giác an toàn, thiên nam địa bắc, chỉ cần có ông ta ở đó thì không cần phải sợ hãi, ông ta thật sự có thể nguyện bỏ ra sinh mạng vì người ông ta yêu, ở cái xã hội nam quyền hiện tại, rất khó tìm được một người đàn ông từ bỏ tính mạng vì mình như vậy.
.(1: chỉ kiểu đàn ông, chiều cao trên 1m8, giàu có, tướng mạo hoàn mỹ vô khuyết)
.Nhưng, ông ta tuyệt không chịu từ bỏ sự tự do của mình, cô muốn đi theo ông ta, nhất định phải chấp nhận kiểu cuộc sống không có chỗ ở cố định, từ nhỏ chơi đến già, không có ngừng.
.Nhưng nữ nhân dẫu sao cũng vẫn là nữ nhân, khi tuổi tác dần dần tăng lên, hy vọng có thể an định, nhưng việc này lại không thể thỏa hiệp. Còn có một điều, đó là ban đầu bọn họ đều muốn độc chiếm Nguyên Ưng, thường xuyên nội đấu, mấy lần đều vì chuyện thế này mà dẫn đến Nguyên Ưng bỏ chạy một mình, kết quả là lại quen biết thêm nhiều nữ nhân hơn nữa.
.Hồng nhan tri kỷ của Nguyên Ưng không thể nào chỉ có năm người bọn họ, chỉ là có những nữ nhân đến cuối cùng bên này thì không có được một kết quả từ Nguyên Ưng, bên kia lại không chống cự nổi sự hối thúc của gia đình, chỉ có thể lựa chọn lấy người khác.
.Năm người họ nếu đã đến rồi, đương nhiên chứng tỏ họ vẫn yêu Nguyên Ưng sâu đậm, cũng không thể nào bỏ đi nữa.
.Hơn nữa họ cũng đã qua tuổi thiếu nữ rồi, tư tưởng gì đó đều đã chín chắn rồi, biết độc chiếm một mình là chuyện không thể nào, vậy thì sao không thỏa hiệp với nhau, họ biết tâm ý của mình, cũng hiểu con người Nguyên Ưng không chịu nổi nhất là bị người khác bức bách, đêm qua đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nếu tiếp tục làm ầm ĩ lên, họ cũng sợ Nguyên Ưng bị bí bách, vậy thì mất nhiều hơn được.
.Nguyên Ưng ỷ vào sức uy hiếp của tính cách bốc đồng của mình, không tốn bao nhiêu công sức đã dỗ dành được bọn họ.
.Đêm đó, Nguyên Ưng liền mở tiệc, chính thức giới thiệu thành viên mới của Nguyên gia bảo, đương nhiên Hàn Nghệ cũng tham dự. Tuy nhiên chuyện này thì Nguyên Hi đã hỏi trước Nguyên Ưng, năm nữ nhân này ý tứ có căng hay không? Nguyên Ưng hết sức tự tin đưa ra cam đoan.
.Hàn Nghệ cũng không lo lắng, bởi vì hắn biết người Nguyên Ưng quan tâm nhất vẫn là Nguyên Mẫu Đơn, Nguyên Ưng tuyệt sẽ không làm chuyện thương tổn đến Nguyên Mẫu Đơn.
.Trên đời này cũng chỉ có Nguyên Mẫu Đơn có thể bức bách Nguyên Ưng làm chuyện ông ta không muốn, chỉ tiếc Nguyên Mẫu Đơn hết sức tự lập, không thích làm phiền người khác, không đến tình hình bất đắc dĩ, chuyện gì cũng đều tự mình làm, hiện giờ thì cũng có chút thay đổi, có những việc nàng cũng bắt đầu dựa dẫm vào Hàn Nghệ rồi.
.A Sử Na Mộ Vân bọn họ cũng biểu hiện hết sức ung dung độ lượng, không có gì lúng túng, mặc du vấn đề danh phận này là không thể giải quyết, việc này quả thực có chút mất mặt, nhưng bọn họ tuổi tác đã không nhỏ nữa, con cái cũng đã nuôi, cũng không để tâm đến những điều này nữa.
.Người của Nguyên gia cũng tỏ vẻ hết sức hoan nghênh họ, dù sao thì cũng có sự áy náy đối với họ, bầu không khí coi như cũng không tồi.
.Hàn Nghệ thì lại khá ngưỡng mộ Nguyên Ưng, hắn vẫn còn đang cố gắng, hắn tin là Nguyên Ưng có thể mang đến cho hắn rất nhiều gợi ý, đồng thời hắn cũng tin rằng hắn có thể mang lại rất nhiều đau khổ cho Nguyên Ưng, nằm gai nếm mật hai ba năm, chính vì hôm nay, sao có thể kết thúc ở đây được.
.Sáng sớm hôm sau.
.Tư Mã Linh Lung, Tần Hòng Mai, Tạ Đường Thước ba người xung quanh Nguyên gia bảo thăm thú, làm quen một chút với môi trường của Nguyên gia bảo, nhưng khi bọn họ đến nhà bếp, phát hiện thấy một màn kinh người, chỉ thấy Hàn Nghệ đang bận rộn ở trong nhà bếp, còn Nguyên Mẫu Đơn thì ngồi ở bên cạnh, nói chuyện với Hàn Nghệ.
.Bọn họ đã biết lai lịch của Hàn Nghệ rồi, Hàn tiểu ca đại danh đỉnh đỉnh, Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, đập vỡ các kiểu ghi chép, đương kim đệ nhất kỳ nhân.
.Nhưng việc này cũng quá sức kỳ lạ rồi.
.Tể tướng đích thân xuống bếp nấu cơm, đây là tình huống gì?
.Chưa từng học qua quân tử tránh xa nhà bếp sao?
.- Tiểu muội bái kiến ba vị tẩu tẩu.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy bọn họ đến, vội vàng đứng dậy thi lễ, nàng tuy chưa thân quen với những nữ nhân này, chỉ là nghe qua, nhưng biểu hiện thì hết sức tôn trọng, bởi vì nàng biết Nguyên gia mắc nợ những nữ nhân này.
.Hàn Nghệ cũng khẩn trương chắp tay vấn an.
.Ba nữ nghe vậy cũng có chút không thích ứng với kiểu xưng hô "tẩu tẩu", có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi người thi lễ với Hàn Nghệ.
.Tần Hồng Mai lại là hiếu kỳ nói: - Hàn Nghệ, đệ đệ đang làm gì vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Làm bữa sáng a!
.Tư Mã Linh Lung nói: - Đệ đường đường là Hộ Bộ Thị lang, không cần tự mình xuống bếp làm bữa sáng chứ!
.Hàn Nghệ xấu hổ bật cười, nói: - Đây là tự ta chủ động yêu cầu.
.- Vì sao?
.- Ặc, nói thế này đây. Hàn Nghệ ngại ngùng liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, Nguyên Mẫu Đơn xấu hổ đỏ mặt, nàng thật sự ngượng ngùng, lại nghe Hàn Nghệ nói: - Phu thê nhà bình thường, nam canh nữ chức, trong cuộc sống vốn sẽ có rất nhiều sự giúp đỡ lẫn nhau, bởi vậy thông thường tình cảm đều hết sức tốt. Còn phu thê nhưng nhà giàu có giống như chúng ta, không cần cày cấy và dệt vải, cũng không cần phải đau đầu vì củi gạo dầu muối tương dấm trà, việc giao lưu bình thường cũng sẽ hết sức ít. Phu thê thì quan trọng là tương nhu dĩ mạt, là dựa vào những chuyện vụn vặt trong cuộc sống để làm cho tình cảm trở nên càng thêm ổn định hơn. Bởi vậy ta hy vọng chúng ta có thể tận lực tham dự vào những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ trở nên hình đồng mạch lộ, ta cảm thấy nấu cơm là một lựa chọn hết sức không tệ, mà nữ nhân nấu cơm cho nam nhân, đây dường như là chuyện đương nhiên, nhưng nếu nam nhân nấu cơm cho nữ nhân, có phải là sự cảm động nhận được sẽ càng nhiều hơn một chút, ta là một thương nhân, đương nhiên ta thích thứ có lợi ích lớn nhất. Ngoài ra, vào buổi sáng của một ngày, ta hết sức hưởng thụ bầu không khí cùng Mẫu Đơn cùng ăn bữa sáng.
.Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt nói: - Chàng đã nói đủ chưa!
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Không nói nữa, không nói nữa, mấy vị tẩu tẩu, ta đi nấu cơm trước đây.
.Tần Hồng Mai bọn họ liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn, trong mắt là tràn đầy sự ngưỡng mộ. Sự ân ái lộ liễu này thật là không thể nhìn tiếp được, ba người rưng rưng rời đi, cùng là nữ nhân, khác biệt sao lớn như vậy.
.Bọn họ vừa đi, Nguyên Mẫu Đơn lập tức nói: - Thế này có thể được sao, ca ta không phải một người dễ dàng chịu bài bố đâu.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Cổ ngữ co noi, hà ý bách luyện cương, hóa vi nhiễu chỉ nhu. Nàng đừng xem thường bản lĩnh của nữ nhân.
.Sáng sớm hôm sau.
.- A! Các người làm gì thế, đây là lúc ngủ ngon giấc nhất, các người lại lôi ta đi nấu cơm, việc này bảo hạ nhân làm là được rồi.
.Nguyên Ưng ngáp dài đứng ở cửa nhà bếp, chết cũng không chịu đi vào.
.- Không thể nói như vậy được, tại sao trước đó chúng ta luôn phân phân hợp hợp, chính là vì chúng ta chỉ một mực theo đuổi phong hoa tuyết nguyệt, mà chưa bao giờ sống một cách thực tế, bây giờ chúng ta đều không nhỏ nữa, chúng ta cũng từng muốn sống cuộc sống ổn định.
.- Ổn định cũng không nhất định phải nấu cơm chứ. Ta đường đường là bảo chủ Nguyên gia bảo, thanh danh tại ngoại, người chết trong tay ta hoặc là mãnh thú lãnh huyết tàn bạo, hoặc là du hiệp võ nghệ siêu quần, nếu để người ta biết ta cầm dao bếp chém hành, sẽ bị người ta cười chết mất.
.- Nhưng Hàn Nghệ người ta đường đường là Tể tướng cũng nguyện xuống bếp vì Mẫu Đơn, chàng chẳng qua chỉ là một bảo chủ mà thôi. A Sử Na Mộ Vân vẫn không lưu tình mà đả kích Nguyên Ưng.
.Kỳ thật giống Tần Hồng Mai, Tạ Đường Thước, Vương Quân Lâm bọn họ thích nấu cơm canh cho Nguyên Ưng ăn hơn, nhưng sáng hôm qua bọn họ nhận được gợi ý của Hàn Nghệ, bọn họ cảm thấy mình đi theo Nguyên Ưng chỉ có phong hoa tuyết nguyệt, bọn họ phải học cách làm sao để sống.
.- Mộ Vân, nàng Đợi đã, Hàn Hàn Nghệ? Không phải ta đã nói với các nàng rồi sao, nhất định phải tránh xa tiểu tử đó, tiểu tử đó miệng toàn nói dối, không thể tin được.
.- Chúng ta đã hỏi hạ nhân ở đây, những hạ nhân đó đều nói Hàn Nghệ thường xuyên đích thân xuống bếp làm cơm sáng cho Mẫu Đơn, không phải là làm cho chúng ta xem.
.- Nguyên Phi, chúng ta đã chịu nhiều cực khổ như vậy vì chàng, nhưng chưa từng có bất cứ câu oán trách nào, mà hiện giờ bảo chàng nấu một bữa cơm cho mẹ con chúng ta, chàng lại ra sức khước từ, có thể thấy chàng căn bản là không để chúng ta ở trong lòng.
.- Thôi đi! Thôi đi! Chàng không muốn làm thì thôi, tất cả những việc này đều là chúng ta tự nguyện, không trách được chàng, chàng không nợ chúng ta gì cả.
.- Được rồi! Được rồi! Không phải là một bữa cơm sao, các nàng đến mức phải mới sáng sớm đã khóc lóc sụt sùi sao? Ta nấu, ta nấu còn không được sao, các nàng muốn ăn gì, nhưng phải nói rõ trước là ta chỉ biết nướng thịt.
.- Không biết có thể học a!
.- Còn phải học? Các nàng sẽ không bắt ta làm hàng ngày đấy chứ?
.Còn ở một góc rẽ của nhà bếp lại có hai bóng người đang ẩn nấp.
.Hàn Nghệ dương dương đắc ý nói: - Đã nhìn thấy chưa, giống hệt như ta dự tính.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái, nói: - Chàng lợi hại!
.- Ta cũng đi đến như vậy.
.- Hả?
.- Ồ, không có gì, ta đi tìm Nguyên Tranh bọn chúng nói chuyện, buổi chiều chúng ta cùng cuốc đất trồng hoa, nàng cũng muốn nhìn bộ dạng cầm cuốc của Nguyên bảo chủ chứ!
.- Tiểu Nghệ ca! Tiểu Nghệ ca!
.- Nhóc con Tiểu Tranh!
.Hàn Nghệ hòa ái dễ gần vẫy vẫy tay với đám quỷ sứ Nguyên Tranh.- Các ngươi có muốn Tiểu Nghệ ca đưa các ngươi đến khu vui chơi chơi không?
.- Tiểu Nghệ ca, huynh nói thật sao?
.- Chỉ cần các ngươi nghe lời ta, ta sẽ đưa các ngươi đi.
.- Không biết Tiểu Nghệ ca có gì chỉ bảo?
.- Thật là thông minh!
.Mấy tiểu tử đều nhao nhao ghé tai vào.
.Hàn Nghệ dặn dò bọn chúng mấy câu bên tai.
.Nguyên Tranh bọn chúng đều là được Nguyên Ưng huấn luyện ra, nghe vậy ánh mắt lóe lên, vỗ vỗ ngực nói:
.- Tiểu Nghệ ca yên tâm đi, chút việc nhỏ ấy không làm khó được chúng ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi nên biết, ta vẫn luôn tràn đầy tin tưởng đối với các ngươi.
.Lúc xế chiều.
.- Hoa ơi hoa, ta thay mặt thê tử ta nói một tiếng xin lỗi với các ngươi.
.Hàn Nghệ ngồi xổm trước một khóm hoa trong lâm viên, cảm khái nói với hoa.
.Nguyên Mẫu Đơn đang ngồi bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc hoa nghe vậy tò mò nói: - Chàng nói vậy là ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Những bông hoa này lại gặp phải nàng vào lúc chúng nó kiều diễm nhất, khiến chúng ảm đạm thất sắc, tuy nói bản thân chúng sinh ra không gặp thời, nhưng ta cảm thấy ta vẫn cần phải thay mặt nàng nói xin lỗi chúng một tiếng.
.- Nói lung tung!
.Nguyên Mẫu Đơn hơi trợn mắt, hai má thì lại nổi lên hai đám mây hồng, hiển nhiên cũng rất hưởng thụ.
.Đúng lúc này, chợt nghe một tràng tiếng bước chân, hai người quay đầu lại, suýt nữa đã bật cười ra tiếng, chỉ thấy Nguyên Ưng đang vác cái cuốc, vẻ mặt cầu xin, cùng năm vị hồng nhan tri kỷ đi vào.
.Nhưng Nguyên Ưng nhìn thấy Hàn Nghệ bọn họ nhìn sang liền lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra một vẻ mặt rất hưởng thụ, vừa nói vừa cười với năm vị hồng nhan tri kỷ, dường như đang nói với Hàn Nghệ, là ta tự nguyện, không phải bị ép buộc.
.Bọn họ cũng không quấy rầy Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn, có lẽ là không muốn Nguyên Mẫu Đơn và Hàn Nghệ quấy rầy bọn họ, mà lâm viên của Nguyên gia rất lớn, năm người bọn họ đã chọn chỗ trồng hoa cho mình ở trong này, đương nhiên là Nguyên Ưng phụ trách việc cuốc đất tốn thể lực nhất.
.Nguyên Mẫu Đơn khinh hãi cảm thán nói: - Thật là không thể tin nổi.
.Cuốc đất một buổi chiều trong lâm viên, Nguyên Ưng chỉ cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, tê dại nằm trong đại sảnh, nghe các hòng nhan tri kỷ vui vẻ trò chuyện, còn ông ta thì hai mắt vô thần.
.- Cha! Cha!
.Chỉ thấy ba bé con Nguyên Tựu, Nguyên Linh Nhi, Nguyên Vân chạy vào.
.Nguyên Ưng khẩn trương lấy lại tinh thần, ôm Nguyên Linh Nhi vào lòng, nói: - Các con chơi có vui không?
.Ba nhóc con mím miệng, nước mắt lập tức tụ tập trong hốc mắt.
.Nguyên Ưng nói: - Sao thế? Ai bắt nạt các con, nói cho cha biết, cha trả thù cho các con.
.- Oa!
.Ba nhóc con đột nhiên khóc lớn lên.
.Nguyên Tựu nói: - Tiểu Tranh bọn họ có cha tắm rửa cho bọn họ, chúng con không có, oa!
.- Chết tiệt! Tiểu tử Nguyên Kiệt kia cả ngày đến nhà cũng không về, sao có thể tắm rửa cho nó được
.- Nguyên Phi, sao chàng có thể nói thô lỗ như vậy trước mặt Linh Nhi bọn chúng.
.- Phải phải phải
.Một lúc lâu sau!
.Chỉ thấy Nguyên Ưng nhỏ nước tành tạch đi vào đại sảnh, đúng là ướt từ đầu đến chân.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng: - Nguyên bảo chủ, không sao phải ông đi tắm cho mấy chất nhi của ta sao, sao lại tự mình tắm luôn rồi.
.- Ngươi câm miệng!
.Nguyên Ưng trước tiên hung hăng lườm Hàn Nghệ một cái, lại quay sang A Sử Na Mộ Vân bất lực nói: - Các nàng mau đi xem đi, ta thực sự không làm được, ta sắp phát điên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận