Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 624.1: Phục hưng

.Sau khi nhiệm vụ cày bừa vụ xuân kết thúc, Hàn Nghệ vẫn chưa cho các học viên nghỉ, bọn họ đã quá mười ngày không nghỉ rồi, đây đều là vì lúc trước Hàn Nghệ nghỉ, là để bọn họ xúc tiến tiêu phí của chợ đêm, bây giờ chợ đêm đã đóng cửa rồi, tất nhiên cũng không cần phải nghỉ.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ cũng hiểu đạo lý kết hợp lao động và nghỉ ngơi, mấy ngày này quả thật bọn họ mệt muốn chết rồi, vì vậy hai ngày này hắn miễn trừ phần lớn bài huấn luyện thể năng của các học viên, đặt trọng tâm vào lớp học, như vậy có thể tránh khiến bọn họn mệt quá mức, hơn nữa giáo dục tư tưởng vẫn luôn được Hàn Nghệ coi trọng, thậm chí còn vượt qua tất cả các bài huấn luyện.
.- Chào mọi người!
.Hàn Nghệ từ ngoài phòng học đi vào.
.- Chào phó đốc sát!
.Một loạt học viên đồng thanh nói.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, đưa mắt nhìn một lượt, phía sau phòng học cũng có không ít người đang ngồi, khi nhìn thấy Trưởng Tôn Xung, không khỏi lộ ra vẻ khinh miệt, trong thời gian cày bừa vụ xuân không thấy bóng dáng tên này, chỉ đợi đến khi lên lớp buổi tối y mới xuất hiện, loại người này tuyệt đối đáng bị khinh miệt. Nói: - Lúc chiều ta bớt thời gian xem thử xuân canh cảm ngộ của các ngươi, đều viết vô cùng tốt, vô cùng sâu sắc.
.Nói tới đây, hắn lời nói xoay chuyển nói:
.- Nhưng ta cho rằng sở dĩ các ngươi viết sâu sắc như vậy, không phải ở văn phong của các ngươi tốt cỡ nào, mà là ở việc trước lúc này các ngươi chưa từng cảm nhận sự tôn trọng thật sự, vì vậy mới có thể viết sâu sắc như vậy.
.Vi Phương lập tức nói: - Ta nghĩ đây chẳng qua là sự tôn trọng mà trước giờ bản thân phó đốc sát chưa từng đạt được thôi, Kinh Triệu Vi thị ta xưa nay được người đời tôn trọng, đây là chuyện người đời đều biết, vẫn mong phó đốc sát suy nghĩ kỹ hãy nói.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đúng vậy, đúng vậy, người bình thường nhìn thấy ngươi đi lấy cơm, liền lập tức tránh ra, còn có không ít người nhìn thấy ngươi là vẻ mặt nịnh nọt, tâng bốc đến mức khiến người khác tưởng lầm là đang diễn kịch, nhưng ngươi có từng nghĩ hay không, nếu như là Tiêu Hiểu, y sẽ nhường ngươi lấy cơm trước, y sẽ nịnh nọt ngươi hay không, hoặc là đám người Thôi Hữu Du, Bùi Thiếu Phong?
.Vi Phương hơi hơi há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói nổi tiếng nào.
.Hàn Nghệ nói: - Đáp án dĩ nhiên là sẽ không, vậy thì có thể nói là bọn họ không tôn trọng ngươi hay không, đương nhiên không tôn trọng, là bởi vì bọn họ đều là quý tộc, là quan hệ bình đẳng, mà những người tôn trọng ngươi đều là bình dân bách tính, là người thấp hơn các ngươi một đẳng cấp, và đây có phải là sự tôn trọng thật sự hay không? Đã từng có ai rơi lệ cảm động bưng bầu nước chuyển đến tận tay ngươi chưa? Sợ rằng cũng chỉ là nhũ mẫu của ngươi thôi.
.Không ít học viên đều cúi đều lén cười lên.
.- Ngươi...
.Vi Phương gấp đến nổi gân cổ lên rồi, nhưng vậy thì sao, nếu y nói lại được Hàn Nghệ thì cũng sẽ không có bộ dạng ngày hôm nay rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Sự tôn trọng thật sự nhất định phải xây dựng trên quan hệ bình đẳng. Các ngươi có từng nghĩ tại sao mùa xuân hàng năm bệ hạ đều phải xuống ruộng cày không?... Lẽ nào không có ai biết sao?
.Bùi Thiếu Phong nói: - Bệ hạ thân canh, lấy để biểu thị thiên tử thiệu nông khuyến giá, cầu mong một năm bội thu.
.- Còn một điều, chính là thu hoạch dân tâm.
.Hàn Nghệ bổ sung: - Rất nhiều người coi việc này là một kiểu thuật của đế vương.
.Bùi Thiếu Phong trợn hai mắt, ngươi điên rồi, câu này cũng dám nói.
.- Nhưng chỉ như vậy sao?
.Hàn Nghệ cười, nói: - Kỳ thật trong việc này còn ẩn chứa một lý do vô cùng sâu sắc, đó chính là tôn trọng lẫn nhau. Nếu như hoàng đế luôn cao cao tại thượng, không kính yêu bách tính, không thi ân cho bách tính, không tôn trọng bách tính, vậy thì bách tính cũng sẽ không tôn trọng hoàng đế, giống như Tần Nhị Đế, ông ta tàn bạo bất nhân, lạm sát kẻ vô tội, vậy thì thế tất sẽ bị bách tính lật đổ, nhìn từ điểm này, sự tôn trọng giữa hoàng đế và bách tính là bình đẳng, huống chi là các ngươi?
.Dừng một chút, hắn cười nói: - Thật ra các ngươi đã hiểu đạo lý này rồi, chỉ là không muốn thừa nhận. Là ai khiến các ngươi không chịu thừa nhận chứ? Chính là lòng tự tôn của các ngươi.
.Trưởng Tôn Diên nghe vậy tò mò, không kìm nổi chen miệng vào nói: - Nếu là lòng tự tôn, vậy cũng nên nói chính xác, lẽ nào người ta không nên có lòng tự tôn sao?
.Không ít người đều gật đầu.
.- Mọi người đều biết tâm lý học của ta, ta từng nghiên cứu lòng tự tôn, thật sự.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lòng tự tôn là một thứ vô cùng kỳ diệu, ai ai cũng có, hơn nửa nguồn gốc là từ lòng hổ thẹn, biết hổ thẹn mà hiểu được tự tôn. Khi chúng ta làm chuyện sai, trong lòng có hổ thẹn, và còn dùng nó để khắc chế tư dục của bản thân, gọi là tự tôn, cũng có thể nói tự tôn không cho phép chúng ta làm như vậy. Nhưng tự tôn lại có sự phân chia mạnh yếu, khi tự tôn quá mạnh thì sẽ thành lòng hư vinh, nhưng khi tự tôn quá yếu thì trở thành tự ti. Còn thể diện theo các ngươi nói thì bắt nguồn từ lòng hư vinh của các ngươi, còn sự tôn trọng của bách tính đối với các ngươi là bắt nguồn từ lòng tự ti của bọn họ.
.Trưởng Tôn Xung như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, lẩm bẩm: - Tâm lý học này đúng có chỗ đáng khen a!
.Hàn Nghệ nói:
.- Trong thời gian cày bừa vụ xuân, đã xảy ra một câu chuyện nhỏ, bổn nhân cũng là một trong những nhân vật chính của câu chuyện, chắc các ngươi vẫn còn nhớ, lúc đó bệ hạ đã bị thu hút đến bởi tiếng hát của chúng ta, mà lúc đó, Gián nghị đại phu Tiêu đại phu đã dâng tấu tại chỗ, tố cáo ta vi phạm chế độ lễ nhạc, nhưng bệ hạ lại cho rằng Chân tâm anh hùng do ta sáng tác không vi phạm, sau khi hai bên tranh luận một hồi, cuối cùng người đứng về phía bổn nhân nhiều hơn, Tiêu đại phu chỉ có thể từ bỏ, nhưng sau đó không phải chúng ta lại hát nữa sao? Tiêu đại phu nghe xong liền đi đến, chính miệng xin lỗi ta. Uất Trì Tu Tịch nói: - Sao có thể, sao Tiêu bá bá lại xin lỗi ngươi?
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Việc này là thật, chính mắt ta thấy.
.Các học viên đều đồng loạt ngạc nhiên.
.Hàn Nghệ nói: - Tại sao Uất Trì Tu Tịch lại kinh ngạc như vậy, bởi vì y cảm thấy đây là chuyện vô cùng mất mặt, dù sao Tiêu đại phu xuất thân Lan Lăng Tiêu thị, quan cư tứ phẩm, còn ta chỉ là một nông dân, quan viên lục phẩm nhỏ nhoi. Nhưng mà, nếu các ngươi là ta, các ngươi sẽ khinh bỉ Tiêu đại phu hay không? Cảm thấy ông ta mất mặt xấu hổ?
.Uất Trì Tu Tịch là một đứa trẻ rất thành thực, gãi đầu nói: - Nếu ta là ngươi, thì đương nhiên sẽ không khinh bỉ Tiêu đại phu.
.- Chính là lý này.
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật ta cũng chưa từng ghi hận ông ta, bởi vì ta hiểu tại sao ông ta tố cáo ta, ông ta là Gián nghị đại phu, gặp phải chuyện này, ông ta nhất định phải lên tiếng, sau đó thảo luận đúng sai sau, nếu như ông ta lơ đễnh, cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ mà lựa chọn im lặng, lỡ như ta sai, chẳng phải ta đã dạy hỏng các ngươi sao, đây cũng là một kiểu tinh thần nghi ngờ.
.Nhưng ta không ngờ rằng ông ta lại chủ động xin lỗi ta, đây là một kiểu khí độ, cũng là một kiểu phẩm cách, đây là một kiểu thể hiện tự tôn, bởi vì ông ta cảm thấy áy náy nên mới xin lỗi ta, nếu ông ta không để ý, thì ông ta còn đến không? Đồng thời, đây cũng là tinh thần quý tộc mà ta thường xuyên nhắc đến, vì vậy ta hết sức kính phục Tiêu đại phu. Nếu đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ không khuất phục, các ngươi sẽ dũng cảm đấu tranh với ta, nhưng thứ các ngươi tranh là gì, không phải chân lý, mà là thể diện của các ngươi, là lòng hư vinh của các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận