Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 923: Sỉ nhục một cách vô tình

.Lời của Hàn Nghệ, giống như những cây kim đâm vào trái tim vốn đã chông chât vêt thương kia của Vương hoàng hậu, khiến Vương hoàng hậu chỉ cảm thấy trên mặt từng trận bỏng rát, giống như bị người hung hăng tát cho hai cái tát, đồng thời một cỗ áy náy xông lên đầu, nghĩ đến mẫu thân của mình, nghĩ đến cậu của mình, nước mắt nóng bỏng tuôn rơi.
.Nàng từ nhỏ chính là tụ tập hàng nghìn hàng vạn sủng ái trên thân, chưa từng gặp qua bất kỳ khó khăn gì, Vương phi, Thái tử phi, Hoàng hậu, cứ thế một đường đi tới, nàng không hề gặp phải một chút xíu cản trở nào, đều là thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói trở, thân là hoàng hậu, phía sau là Thái Nguyên Vương thị, lại có tập đoàn Quan Lũng to lớn cầm giữ triều chính ủng hộ, thế mà nàng còn thua, hơn nữa còn thua thảm đến như vậy, không quan tâm là ai đúng ai sai, nàng đều không có tư cách đi oán người khác.
.- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
.Hàn Nghệ thở dài một tiếng, nói: - Kỳ thật loại người như cô, căn bản không đáng được nửa điểm thông cảm, bởi vì hết thảy đây đều là tự cô gieo gió gặt bão. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta lấy lễ đối đãi, đổi lại là ác ngôn của cô, thử hỏi ai sẽ thật tâm trợ giúp cô, trong mắt cô ai cũng là người hạ tiện, nhưng cô có biết hay không, kỳ thật ở trong mắt người khác, cô chỉ là một nữ nhân buồn cười ngu xuẩn, mệt cho cô còn dương dương tự đắc, ta thật không biết cô có cái gì tốt mà kiêu ngạo, cô có được hết thảy, có thứ gì là bằng bản lãnh của chính cô có được, đây đều là cha mẹ cô cho, nếu cô không xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị, bệ hạ căn bản không có khả năng cưới loại nữ nhân như cô đâu, cuộc sống đều bởi vì cô mà trở nên ngây ngô vô vị, cho nên mới nói sinh trai sinh gái thực ra là một canh bạc, các con không chịu thua kém thì tốt, còn nếu là loại không hăng hái tranh giành ấy mà, hừ, vậy thì thật là chịu tội nha, cha mẹ thân nhân của cô đều bởi vì cô mà mà khí tiết tuổi già không giữ được.
.- Im miệng! Ngươi im miệng cho ta!
.Vương hoàng hậu đột nhiên rít gào nói.
.- Như thế nào? Bị người ta chọc thủng rồi, nên không dám đối mặt.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nói thật, nếu không phải Thái úy nhờ vả, ta mới không thèm phí sức lớn như vậy cứu cô đi ra, bởi vì cô căn bản cũng không đáng để bất cứ kẻ nào cứu giúp, hết thảy hết thảy đây đều là cô tự tạo thành, vô số người cũng là bởi vì sự ngu muội và vô tri của cô, mà trở nên cửa nát nhà tan.
.- Ngươi câm miệng cho ta, ngươi có nghe hay không.
.Vương hoàng hậu cuồng loại hô.
.- Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, ta câm miệng, ta câm miệng còn không được sao.
.Hàn Nghệ hai tay dang ra, thân mình chìm xuống dưới, nằm trong suối nước nóng: - Thật là thoải mái a!
.Mà Vương hoàng hậu lại dường như đang hao hết sức lực, tựa vào tảng đá lớn bên bờ đầm, nước mắt như diều đứt dây, rào rào rơi xuống.
.Trong động lập tức trở nên một mảnh tĩnh mịch.
.Trôi qua một lúc rất lâu, nghe được rào một tiếng, Hàn Nghệ từ trong suối nước nóng đứng dậy, đi nhanh lên trên, Vương hoàng hậu đối với việc này cũng thờ ơ, dường như đã mất đi hồn phách vậy.
.Hàn Nghệ cũng chẳng thèm để ý đến nàng, dù sao hắn vẫn mặc quần lót, cầm một bộ quần áo đi đến một trong một sơn động nhỏ, chỉ chốc lát sau, liền đi ra, y phục trên người rõ ràng ngắn hơn một chút, hết cách rồi, y phục của hắn đều ướt đẫm, may mà Vương hoàng hậu còn có một bộ nam trang ở trong này, nếu không, thế nào hắn cũng phải mặc nữ trang. Lại đi đến bên cạnh một tảng đá lớn khá bằng phẳng, mặt trên bày đặt một ít điểm tâm và hoa quả, Trưởng Tôn Vô Kỵ đối với Vương hoàng hậu vẫn có một chút áy náy đấy chứ, dù sao từ đầu đến cuối ông ta cũng không hề đứng ra, khiến Vương gia bưng bát cho Võ Mị Nương, bởi vậy vẫn chưa bạc đãi Vương hoàng hậu.
.Hàn Nghệ ngược lại cũng không hề khách khí, ngồi ở trên mặt ghế đá, bắt đầu ăn.
.Ăn vào một nửa rồi, Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Vương hoàng hậu, thấy nàng vẫn còn tựa vào trên tảng đá lớn, nhẹ nhàng thở dài, dùng một loại giọng nói vô cùng thoải mái: - Cô có muốn báo thù không?
.Lão thiên chính là lão thiên, thanh âm này quá mức có sức hấp dẫn rồi.
.Vương hoàng hậu khẽ run lên, xoay đầu lại, không dám tin nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tuy rằng ta rất tuấn tú, nhưng cô cũng không cần phải nhìn chằm chằm ta như thế, cô có nghĩ tới hay không, ta tới nơi này là vì cái gì? Chẳng lẽ là tắm suối nước nóng hay sao? Nếu không cần phải làm thế, ta mới không thèm gặp cô, cô ngu ngốc hơn nữa thì cũng nên rõ ràng tình huống hiện tại của cô, ai dám dính vào quan hệ với cô.
.- Ngươi ngươi thật có thể giúp được ta báo thù?
.Vương hoàng hậu cực kỳ run rẩy nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lại đây ăn một chút gì đi.
.- Ta ta không đói bụng, ngươi thật có thể báo thù được cho ta?
.Trong những ngày này, vẫn luôn là thù hận đang chống đỡ một khối thân thể mỹ diệu tuyệt luân này, trong nội tâm nàng vô cùng không cam lòng, nàng không có lúc nào là không nghĩ đến việc báo thù, nhưng nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, mà một câu nói kia của Hàn Nghệ, đã châm lên trong nội tâm nàng một hy vọng.
.Hàn Nghệ thu hồi ánh mắt, bắt đầu tự ăn.
.Trong mắt Vương hoàng hậu hiện lên một chút tức giận, không lâu trước đó, có ai dám đối với nàng khinh miệt như vậy chứ, huống chi là cái tên nông dân Hàn Nghệ này. Nhưng nàng không có quá nhiều lựa chọn, nơi này chỉ có hai người, nàng khẽ cắn môi, rồi vẫn đi tới, ngồi ở đối diện Hàn Nghệ, mang theo một tia cẩn thận và chờ mong nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đem cái đĩa còn thừa hai ba khối điểm tâm trước mặt đẩy sang trước mặt Vương hoàng hậu, thản nhiên nói: - Ăn nó đi.
.- Ta nói ta không đói bụng!
.Tính tình nóng nảy của Vương hoàng hậu đã không kìm nổi, hơi có vẻ kích động nói.
.Hàn Nghệ lại không nói, bắt đầu ăn trái cây tiếp.
.- Ngươi hãy nói chuyện đi chứ! Vương hoàng hậu kích động nói.
.Nhưng Hàn Nghệ ngay cả nhìn cũng không hề nhìn nàng.
.Hai tay Vương hoàng hậu khẽ run, nhìn chằm chằm Hàn Nghệ nửa ngày, cuối cùng đành vươn tay ra, nhấc lên một khối điểm tâm liền đưa vào trong miệng, trong mắt hiện ra lệ quang khuất nhục.
.Hàn Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn trong đĩa, lại nhìn Vương hoàng hậu.
.- Ngươi nhìn ta làm chi?
.Vương hoàng hậu hoang mang nhìn Hàn Nghệ, mơ hồ không rõ nói.
.- Ồ! Không có gì!
.Hàn Nghệ lại cúi đầu xuống, thầm nói: - Khối điểm tâm vừa rồi kia, là khối ta đã ăn rồi, hay là chưa ăn nhỉ.
.Vương hoàng hậu trừng mắt nhìn, cúi đầu nhìn trong đĩa, thấy hai khối điểm tâm còn lại đều vô cùng đầy đủ, chỉ một thoáng, sắc mặt của Vương hoàng hậu từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang lục.
.Phì!
.Hàn Nghệ dường như sớm có chuẩn bị, cầm lấy một cái đĩa chắn ở trước mặt mình, hơi hơi quay đầu đi, nói: - Oa! Không phải là nước miếng của ta thôi sao, có cần phải như vậy không!
.Vừa nói chưa dứt lời, Vương hoàng hậu chỉ cảm thấy một trận ghê tởm kịch liệt, nàng là danh môn khuê tú, thói quen sinh hoạt là vô cùng tốt, cho dù là cùng Hoàng đế ăn cơm, thì cũng đều là tách ra ăn, chưa từng nếm qua nước miếng của người khác, hơn nữa đây còn là Hàn Nghệ kẻ khiến nàng cảm thấy vô cùng chán ghét, hai má phình lên, một tay che miệng, bước nhanh sang một bên, bắt đầu ói lên ói xuống.
.- Chậc chậc!
.Hàn Nghệ ghê tởm một trận: - Ai ôi! Thật sự là ghê tởm nha, cô không thấy người ta đang ăn cái gì sao? Sao cô có thể như vậy, chẳng lẽ danh môn khuê tú các cô đều làm người khác ghê tởm như vậy sao, ta cũng sắp say rồi.
.- Ngươi oạc!
.Vương hoàng hậu từ đầu vốn đã ói ra rồi, nhưng lại bị Hàn Nghệ chọc giận tới mức phun ra tiếp.
.- Ghê tởm quá đi, ăn uống đang yên đang lành, đều bị cô phá hỏng rồi.
.Hàn Nghệ lắc đầu, đẩy đĩa đựng trái cây sang một bên.
.Trôi qua cả nửa ngày, Vương hoàng hậu mới hoãn lại được, nhưng vừa hoãn lại, nhất thời giận chạy lên não, bèn xông qua đây, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Ngươi cái tên khốn khiếp này, rõ ràng chính là đang trêu ta, bây giờ ta không đội trời chung với ngươi.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Xin hỏi cô là đang làm trò cười sao? Cô dựa vào cái gì không đội trời chung với ta.
.- Ta ta liều mạng với ngươi. Vương hoàng hậu đã tức giận đến mất đi lý trí, cả người trương lên, nhưng nàng chưa từng động thủ với người khác, không biết nên đánh người như thế nào, bản năng liền lao thẳng tới hướng Hàn Nghệ.
.- Shit!
.Hàn Nghệ sợ tới mức nhảy dựng lên, khó khăn lắm né qua, hơi sợ nói: - Cô đừng động vào ta, cô một thân vô cùng bẩn đấy, cứ thế vồ lên người ta, thật sự là quá ác độc.
.- Ta giết cái tên nông dân ngươi.
.Vương hoàng hậu đã hoàn toàn điên rồi, từ trên mặt đất nhặt lên những viên đá liền ném về hướng Hàn Nghệ.
.Mẹ kiếp! Mụ này điên rồi! Hàn Nghệ lập tức chạy trối chết.
.Vương hoàng hậu liều mạng đuổi theo, nhưng nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, bỗng nhiên dưới chân vấp một cái, nàng trực tiếp té ngã trên đất.- Ôi!
.Hàn Nghệ ngừng lại, nhìn ghé vào Vương hoàng hậu đang nằm dưới đất, chậc chậc nói: - Thật là đáng thương nha, có câu nói như thế nào ấy nhỉ, ồ đúng rồi, phượng hoàng sa sút không bằng gà, ta xem như cảm nhận được sâu sắc rồi.
.Vương hoàng hậu ngẩng đầu lên, hai mắt chứa đầy oán hận nhìn Hàn Nghệ.
.- Nhìn ta làm chi, cô sẽ không cho rằng ta sẽ tới đỡ cô đứng lên đó chứ? Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: - Thử hỏi trước kia khi cô nhìn thấy một hạ nhân ngã sấp xuống, cô sẽ đi tới đỡ nàng dậy sao? Huống chi hiện tại cô ngay cả một hạ nhân cũng không bằng, ca đây hiện tại dầu gì cũng đường đường là quan viên ngũ phẩm.
.- Ngươi cái tên nông dân đáng ghét kia, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vương hoàng hậu hận đến mức sắp cắn nát cả môi, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.
.- Chỉ bằng chỉ số thông minh của cô, đừng nói cô thành quỷ, cho dù cô làm thần, ta cũng sẽ không sợ cô đâu.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, đi một vòng nhỏ tới bên cạnh Vương hoàng hậu, nhẹ nhàng nhảy một cái, ngồi ở trên tảng đá, mắt nhìn xuống Vương hoàng hậu đang quỳ rạp trên mặt đất, khoái cảm mười phần a.
.Tính tình Vương hoàng hậu cao ngạo như vậy, sao có thể để cho hắn thực hiện được, hai tay chống dậy, bỗng nhiên mày đen nhíu chặt, tay chân khẽ run, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, hoá ra bàn tay và đầu gối của nàng cũng đã bị trầy phá, nhưng nàng vẫn không kêu một tiếng, gian nan bò lên.
.- Có tiến bộ!
.Hàn Nghệ vỗ vỗ chưởng, lời nói lại xoay chuyển: - Nhưng cô dường như còn chưa rõ cô thua ở chỗ nào.
.Vương hoàng hậu trợn mắt hướng về Hàn Nghệ, nói: - Ngươi đừng có ở đây cố làm ra vẻ huyền bí nữa, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu.
.- Chỉ số thông minh a!
.Hàn Nghệ nói: - Ở đây chỉ có ta và cô hai người, rất rõ ràng, trừ ta ra, cô cho rằng sẽ còn có người giúp cô sao? Ta là cây cỏ cứu mạng duy nhất cô có, nếu đổi lại là Võ Mị Nương, nàng ta sẽ liều mạng bắt lấy cây cỏ cứu mạng này, liều lĩnh, cũng giống như lúc trước nàng ta liều lĩnh tranh thủ sự yêu thích của bệ hạ đối với cô. Mà cô thì sao? Đối với ta vừa đánh vừa mắng, cô sẽ không cho là ta ti tiện đến loại trình độ, cô đối với ta như thế, mà ta vẫn còn sẽ đi liếm mặt giúp cô. Kỳ thật đối với ta mà nói, có giúp cô hay không, thì ta có thể lựa chọn đấy, còn đối với cô mà nói, thì cô không có bất kỳ lựa chọn nào, cho nên vừa rồi cô đối với ta như vậy, không khác gì tự ép chính mình đến tuyệt lộ, đương nhiên, cô vẫn luôn làm như vậy đấy, khác nhau ngay ở chỗ hiện tại cô đã không còn phải lo lắng về sau, dù sao cha mẹ thân nhân của cô đều bị cô bức tới tuyệt lộ rồi.
.Nhân gian bất sách a! (Nhân gian bất sách: ý nói cuộc đời đã đủ gian nan rồi, có một số chuyện không nhất thiết phải nói rõ ra)
.Nhưng thằng nhãi Hàn Nghệ này chuyên môn đâm chỗ đau của Vương hoàng hậu.
.Vương hoàng hậu nghe hết cuối câu, cả người bắt đầu lạnh run, mí mắt buông xuống, thần sắc một mảnh ảm đạm, nước mắt lại lần nữa không tiếng động mà chảy xuống.
.Hàn Nghệ từ trên tảng đá nhảy xuống, thở dài: - Ta vốn tưởng rằng qua nhiều ngày như vậy, cô đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng hiện tại xem ra, dường như cô vẫn còn chưa tỉnh lại. Chờ cô hiểu hết thảy rồi, thì hãy tới tìm ta đi.
.Nói xong, hắn xoay người một cái tiêu sái, liền đi ra phía ngoài.
.Đi ra đến bên ngoài.
.Hàn Nghệ lúc này mới đánh cái lạnh run đến răng va lập cập: - Mẹ nó! Ra vẻ tinh tướng hơi quá rồi! Đáng thương nhìn tiều phu đang chờ đợi bên cạnh: - Xin hỏi đại ca, ngươi có quần áo thừa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận