Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 700.2: Tây Vực chi trọng

.Hàn Viện nghe vậy, thấy Hàn Nghệ lại muốn bắt đầu làm ngược lại, thì âm thầm sốt ruột, đây chính là việc lớn hàng đầu của quốc gia a, các ngươi cùng một giuộc với nhau, không phải muốn càn quấy sao, chỉ tiếc là hôm nay Chử Toại Lương không có tới đây.
.Nào biết Hàn Nghệ lại chuyển lời: - Nhưng vi thần cho rằng chuyện này tuyệt đối không thể nóng vội được. Đầu tiên, binh pháp có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, với Đại Thực, Đại Đường ta cực kỳ xa lạ, trước hết chúng ta phải biết rõ thực hư của bọn họ đã.
.Cao Lý Hành hiếu kỳ hỏi: - Ngươi còn đọc qua binh pháp ư?
.- Đọc qua!
.Hàn Nghệ nói: - Thủ đoạn buôn bán của hạ quan đều học được từ trong binh pháp Tôn Tử đấy.
.Cao Lý Hành thấy hắn nói chuyện đứng đắn như vậy, không khỏi nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm rằng, cầm binh pháp Tôn Tử đi làm việc buôn bán, khó trách tất cả mọi người không đấu lại hắn.
.Lý Trị chỉ cười hỏi: - Vậy ngươi cho rằng phải làm như thế nào?
.- Buôn bán.
.Hàn Nghệ quyết đoán đáp lại: - Bệ hạ chớ có xem thường việc mua bán, kỳ thật từ chuyện mua bán có thể nhìn ra một quốc gia yếu nhược hay lớn mạnh hơn Đại Đường ta, một nước buôn bán cùng vạn nước, có thể thấy được thực lực hùng hậu của nó. Đi sâu vào mậu dịch, chúng ta có thể càng thêm hiểu biết lẫn nhau, nói là lẫn nhau, nhưng Đại Đường ta uy danh lan xa, ở Tây Vực tùy tiện hỏi thăm một chút, đều có thể biết được, điều này càng giúp chúng ta hiểu rõ bọn họ hơn rất nhiều.
.- Hơn nữa vừa rồi vi thần có quan sát một chút tình hình buôn bán của hai bên, nhu cầu của bọn họ với hàng hóa của chúng ta lớn hơn nhu cầu của chúng ta với hàng hóa của bọn họ rất nhiều, hơn nữa ưu thế về mậu dịch của chúng ta còn chưa bày ra hết toàn bộ, theo những gì vi thần biết, người Tây Vực cực kỳ yêu thích đồ sứ của chúng ta, nhưng vì quá trình vận chuyển trên đường có tổn hại quá lớn với đồ sứ, bởi vậy mà bọn họ cũng không dám mua quá nhiều. Nhưng nếu như đi đường biển, vậy thì có thể vận chuyển đại lượng đồ sứ qua rồi.
.- Mặt khác bọn họ buôn bán hương liệu, rượu nho cho Đại Đường ta, hiện giờ cũng không sánh bằng rượu nho và nước hoa của ta nữa. Nếu như bệ hạ mở một con đường trên biển, thì có thể vận chuyển thêm càng nhiều hàng hóa từ Đại Đường ta tới Đại Thực, đổi lấy đại lượng tiền tài từ bọn họ trở về, dần dà, thực lực của bọn họ tất nhiên sẽ bị hao tổn nhiều.
.Lý Trị nghe vậy hơi gật đầu, lại nhìn về phía Cao Lý Hành.
.Cao Lý Hành nói: - Bệ hạ, dù chưa thử nhưng cũng không thể khai thông đường biển, làm thế sẽ ảnh hưởng đến sự phồn hoa của con đường tơ lụa, nếu tất cả mọi người đều vận chuyển bằng đường biển, thì toàn bộ dân chúng ở địa khu Hà Lũng, địa khu Tây Bắc sẽ bị tổn thất rất lớn, thu nhập của hơn bốn vạn tướng sĩ ở An Tây Đô Hộ Phủ đều dựa vào thuế thu nhập từ con đường tơ lụa này. Tuy nhiên, lời của Hàn Nghệ cũng có đạo lý, nếu như muốn gia tăng việc buôn bán đồ sứ, thì có thể gia tăng vận chuyển trên biển lên một chút cho thích hợp.
.Cao Lý Hành dù sao cũng là Hộ Bộ Thượng Thư lâu như vậy rồi, nổi danh thiện chính, tuyệt đối không phải là hư danh, ông ta suy tính cực kỳ chu toàn, nếu như phát triển vận tải trên biển, vậy thì con đường tơ lụa tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, mà sự phồn vinh của con đường tơ lụa mấu chốt ở những thương nhân qua đường kia, nói ngay thu nhập của An Tây Đô Hộ Phủ, có tám phần là dựa vào thu thuế quan đấy.
.Đây hoàn toàn là chỗ chưa đủ của Hàn Nghệ, hắn không nắm rõ được tình huống các nơi của Đại Đường, hắn chỉ suy tính xem nên làm như thế nào để khiến thị trường trở nên phồn vinh thêm, kiếm nhiều tiền hơn, hiện giờ nghe được lời của Cao Lý Hành nói như vậy, cũng cảm giác suy nghĩ của mình có chút đương nhiên, vì thế nói: - Cao Thượng thư nói rất đúng, đây là do hạ quan suy xét không đủ chu toàn. Nhưng hạ quan cho là chúng ta cần phải tăng mạnh việc mậu dịch cùng Tây Vực, đây chính là ưu thế của chúng ta, hơn nữa trong quá trình này, chúng ta có thể tập trung đối phó với thế lực tàn dư của Cao Cú Lệ và Đột Quyết.
.- Lời của hai vị ái khanh đều rất có đạo lý.
.Lý Trị gật đầu, ngược lại nói: - Nhưng lời thỉnh cầu của Tát San Vương tử cùng với chư phiên Tây Vực, thì triều đình nên đáp lại như thế nào đây?
.Hàn Nghệ nói: - Lời thỉnh cầu của Tát San Vương tử, bệ hạ có thể lấy lý do đường xá xa xôi để cự tuyệt, nhưng bệ hạ cũng cần cho y một chút ủng hộ trên tinh thần, vi thần cho rằng đây chính là một quân cờ vô cùng tốt, có y trong tay, chờ lúc Đại Đường chúng ta ra tay, là có thể mượn y làm lý do, can dự vào Tây Vực. Mà các chư phiên quốc ở Tây Vực, bọn họ chỉ là đang phòng ngừa chu đáo, chứ Đại Thực vẫn chưa tiến công quy mô với bọn họ, cho nên chúng ta không có lý gì vì bọn họ lo lắng, mà hưng sư động chúng cả. Chúng ta có thể mượn sự uy hiếp từ nước Đại Thực, khiến các phiên quốc càng vững vàng đứng về phía chúng ta hơn, buộc bọn họ thành trên cùng một sợi dây, thậm chí còn có thể yêu cầu bọn họ cùng xuất binh với chúng ta tiêu diệt thế lực phía Tây Đột Quyết còn sót lại nữa.
.Lý Trị nghe vậy liên tiếp gật đầu.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Cho nên vi thần đề ngị trước mắt tiếp tục chấp hành chính sách tu sinh dưỡng tức, tập trung lực chú ý nâng cao thực lực quốc gia, có cơ hội có thể dùng Cao Cú Lệ để luyện binh, mà giữ lại Đại Thực cho rằng đó là một đối thủ của chúng ta ở Tây Vực, nhưng cũng không vội coi họ là địch, thậm chí là đặt ra kế hoạch mười năm, chúng ta cần thận trọng, trước thông qua thủ đoạn mua bán mềm dẻo làm suy yếu thực lực của bọn họ, rồi chờ đợi thời cơ xuất động, nhưng là chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa tình huống đột xuất.
.Kỳ thật hắn nói nhiều như vậy, chính là có một mục đích, không cần hưng sư động chúng, bởi vì hiện tại đúng là thời kì hoàng kim để chấn hưng việc buôn bán, lúc này mà hưng sư động chúng đi đánh giặc, thì sức sản xuất nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, không có năng lực sản xuất, thì nền kinh tế không thể phát triển, đây không phải là điều Hàn Nghệ mong muốn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Hàn Nghệ, không ngờ rằng ngươi còn có tầm nhìn xa như vậy, thật là khiến người khác cảm thấy kinh ngạc a.
.Hàn Nghệ làm trái ý ông ta, ông ta không thèm nói, lúc Hàn Nghệ nghiêng về phía ông ta, thì ông ta lại nói thêm hai câu.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Thái úy quá khen, chẳng qua là hạ quan cảm thấy, việc buôn bán đều có thể kéo sụp Đại Thực, nên không đáng để hưng sư động chúng thôi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ bật cười một tiếng: - Mới khen ngươi hai câu, ngươi đã thở gấp rồi, lời này nói ra cũng không đúng a.
.Lý Trị cười ha ha nói: - Nhưng lời này cũng không phải không có đạo lý a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận