Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1374: Đàm phán hay là tâm sự

.Nếu đã đều có chúng nhận thức, mà còn tiếp tục đợi nữa, hao thời hao lực, chẳng có ý nghĩa gì, vì thế hai bên rất nhanh chóng hẹn thời gian uống chén trà.
.Địa điểm ở ngay giữa quân doanh hai quân, mỗi người chỉ được mang theo một trăm người, và còn mỗi bên phái năm mươi người đến đóng ở bên đối phương trước, quan sát các ngươi có lén lút phái người mai phục hay không, đến ngay cả rượu cũng đều phải tự chuẩn bị, yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Đây đều là Hàn Nghệ yêu cầu, thật ra cũng chính là ngầm châm chọc Lộc Đông Tán thật không biết xấu hổ, lại chơi thủ đoạn ám sát bỉ ổi thế này.
.Lộc Đông Tán vui vẻ đồng ý, biểu thị nên là như thế, nói giống như mình cũng là người bị hại vậy.
.Ngày hôm đó, Hàn Nghệ dẫn theo Tiểu Dã, Trần Thạc Chân cùng với bốn mươi, năm mươi Cấm Vệ quân đi đến địa điểm đàm phán.
.- Hình như Lộc Đông Tán vẫn chưa đến?
.Khi bọn họ đến nơi này, lều trại trống huếch trống hoác, không một bóng người.
.Đợi một lúc, vẫn không có ai đến.
.Trần Thạc Chân nói: - Liệu có bẫy hay không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không đâu.
.Trần Thạc Chân sửng sốt, nói: - Ngươi dựa vào gì mà chắc chắn như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Cô đừng có quên, Lộc Đông Tán là một người trọng thương chưa lành, nếu lão ta đến còn nhanh hơn chúng ta một chút, vậy cũng quá giả rồi. Cô cứ đợi mà xem, lát nữa Lộc Đông Tán nhất định là ngồi xe ngựa, liêu xa liêu xiêu đi đến đây, như vậy cũng có thể khiến trong lòng ta thoải mái một chút.
.Trần Thạc Chân mới đầu vẫn có một chút hồ nghi, nhưng sau một chén trà, nàng ta đã không nói được gì nữa.
.Chỉ thấy Tán Tất Nhược dẫn theo một đội tướng sĩ Thổ Phiên, bảo vệ một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa, đủng đỉnh đi về phía bên này.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Trần Thạc Chân một cái. Trần Thạc Chân mắt nhìn phía trước, nhỏ giọng nói: - Ngươi và Lộc Đông Tán vốn là cá mè một lứa, ngươi có thể đoán được, cũng không ngạc nhiên.
.Hàn Nghệ cũng đưa mắt nhìn về phía cỗ xe ngựa kia, nói: - Lợi hại! Lợi hại! Mắng chửi người ta cũng không có từ thô tục.
.Trần Thạc Chân nói: - Như nhau, như nhau.
.Trên đời hiện giờ người có thể sánh ngang với Lộc Đông Tán cũng thật là lông phượng sừng lân, Trần Thạc Chân tuy nói là cá mè một lứa, nhưng cũng không phải nghĩa xấu, ngược lại là Hàn Nghệ đã biến nó thành nghĩa xấu.
.- Hàn Thị lang, thật xin lỗi, vì gia phụ có thương tích trong người, vì vậy đã đến muộn một chút. Tán Tất Nhược ngồi trên ngựa chắp tay nói.
.Hàn Nghệ lập tức tiến lên, tràn đầy lo lắng nói: - Không biết sức khỏe Đại tướng có tốt không? Có cần đổi ngày khác hãy đàm phán hay không?
.Chỉ nghe thấy trong xe ngựa truyền tới một giọng nói yếu ớt: - Hàn Thị lang đã tới rồi sao? Mau mau đỡ lão hủ dậy.
.- Phụ thân!
.Tán Tất Nhược vội vàng xuống ngựa, chạy đến trước xe ngựa, Hàn Nghệ cũng lo lắng đi sang.
.Trần Thạc Chân thấy vẻ mặt giả tạo này của Hàn Nghệ, chỉ cảm thấy ghê tởm, thấp giọng nói với Tiểu Dã: - Tiểu Dã, ngươi đừng có theo Hàn đại ca ngươi học xấu đấy.
.Tiểu Dã liếc mắt lườm, hừ nói: - Đây chính là bản lĩnh của Hàn đại ca, cô hiểu cái gì?
.Trần Thạc Chân lập tức xấu hổ. Thật ra nàng ta rất thích Tiểu Dã, cũng tưởng rằng mình đã thân quen với Tiểu Dã rồi, dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử, nhưng nào biết Tiểu Dã hoàn toàn không cho là như vậy. Trước mặt Tiểu Dã ta mà ngươi nói xấu Hàn đại ca ta, ngươi có còn muốn sống nữa không hả.
.Lại thấy Lộc Đông Tán được hai nữ tì dáng vẻ thanh tú đỡ xuống xe ngựa, cánh tay trái còn dùng vải băng lại, treo trên cổ, run run rẩy rẩy, một dáng vẻ sắp sửa xuống mồ ngay rồi, nhưng sắc mặt vẫn khá là hồng hào. Cái này đều trách thời đại này không có kỹ thuật hóa trang gì, nếu không thì, Lộc Đông Tán nhất định là làm tốt rồi.
.- Hàn Hàn Thị lang!
.Lộc Đông Tán nhìn thấy Hàn Nghệ, kích động khóe miệng run run.
.Hàn Nghệ vội đi qua, đỡ lấy Lộc Đông Tán, hết sức lo lắng: - Đại tướng, ông vẫn ổn chứ?
.- Hàn Thị lang!
.Lộc Đông Tán nghẹn ngào nói: - Nhìn thấy Hàn Thị lang bình yên vô sự, cuối cùng lão hủ đã yên tâm rồi, lúc trước Hàn Thị lang không để ý đến an nguy của bản thân, cũng muốn cứu lão hủ, mỗi khi nghĩ đến cảnh đó, lão hủ đều cảm động đến rơi lệ.
.Hàn Nghệ ây dô một tiếng, nói: - Đại tướng, ông nói vậy là khách khí rồi, là ta hẹn Đại tướng đến, là ta đã hại Đại tướng a! Haiz, đáng tiếc Hàn Nghệ năng lực hèn mọn, không thể cứu được Đại tướng, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Đại tướng, trong lòng thật sự rất buồn, ta nói Đại tướng, ông đã như thế này rồi, cứ để thêm mấy ngày rồi đến đàm phán, việc này cũng không vội.
.Lộc Đông Tán trong lòng thầm mắng, ta có nhiều người như vậy ở đây, một ngày phải ăn bao nhiêu lương thảo, ngươi không vội, ta vội a! Dùng cánh tay run rẩy chỉ vào Tán Tất Nhược, nói: - Đều do nghịch tử này, đều do nghịch tử này, gây ra họa lớn như vậy cho lão hủ. Lão hủ còn không ra ngoài nữa, chỉ sợ sẽ khiến quan hệ tốt đẹp mà tiên vương và thiên khả hãn hao tổn hết tâm lực mới kết thành bị hủy trong chốc lát, đến lúc đó lão hủ có mặt mũi nào đi gặp tiên vương nữa.
.Tán Tất Nhược nói: - Phụ thân, chuyện này đều do hài nhi, người đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe, người người từ từ.
.Lão hồ ly này, bắt con trai gánh tội, nếu ta an ủi lão ta vài câu, nói con trai lão ta cũng là vô tình phạm lỗi, chỉ sợ lão ta cũng thật sự sẽ tưởng thật mất, nếu ta không an ủi, chuyện này sẽ không nói tiếp được nữa. Lần này Hàn Nghệ cũng coi như thật sự gặp phải địch thủ rồi, đĩnh đạc nói:
.- Đại tướng, ông nói vậy nghiêm trọng quá rồi, lệnh công tử cũng là một lòng hiếu thuận, chuyện có nguyên nhân của nó, muốn trách đều trách tên phản thần tặc tử A Bố La kia. Chúng ta đã nói rõ ràng rành mạch, nên trả thì trả, nên cho thì cho, có hiểu lầm gì là không thể xóa bỏ đâu.
.- Ây dô!
.Thân mình Lộc Đông Tán run lên.
.- Phụ thân.
.Tán Tất Nhược vội vàng bước lên đỡ Lộc Đông Tán, cùng hai nữ tì đỡ Lộc Đông Tán xuống xe ngựa.
.Lộc Đông Tán xuống đến đất là thở hổn hển, thầm mắng, tiểu tử ngươi cũng quá không biết đạo nghĩa rồi, vẫn còn chưa bắt đầu đàm phán, ngươi đã đòi nợ rồi. Lại một vẻ mặt hoang mang nói: - Hàn Thị lang, lúc nãy ngài nói gì, lão hủ không nghe rõ.
.- Không có gì, ta nói là Đại tướng ông nhìn thoáng ra một chút, đừng tức giận mà hại đến sức khỏe. Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, lão hồ ly nhà ngươi, tưởng băng bó một mảnh vải là để đánh yểm trợ à!
.Lộc Đông Tán lại liếc nhìn Tán Tất Nhược một cái, lại lắc đầu buồn rầu.
.Hai người này kẻ này còn xảo trá hơn kẻ kia, Trần Thạc Chân tự hỏi cũng coi như là nữ nhân từng chơi âm mưu quỷ kế, nhưng gặp phải hai người bọn họ, thật cảm thấy vô cùng ghê tởm, quả thực không thể nhìn thẳng được.
.- Đại tướng, thương thế của ông không đáng ngại chứ?
.- Vết thương cũng không đáng ngại, chỉ là lúc đó sợ quá mà bệnh, nghĩ lại ngày hôm đó, đến giờ vẫn còn ác mộng quấn thân a!
.- Ai nói không phải, thật không ngờ A Bố La lại làm ra chuyện đó.
.- Đúng rồi! A Bố La đã bị ta chém thành trăm ngàn mảnh, nếu Hàn Thị lang muốn trút cơn giận này, ta có thể gửi đầu của A Bố La và đám người mưu đồ ám sát Hàn Thị lang đến cho Hàn Thị lang.
.Đệch! Ai đặc biệt muốn thứ đồ chơi này chứ! Trong lòng Hàn Nghệ biết Lộc Đông Tán muốn nói với hắn, A Bố La đã bị ta giết rồi, chết không đối chứng, phương diện này thì ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Nói: - Đám tiểu nhân đó, ta nhìn đã cảm thấy ghê tởm rồi Nhưng mà thi thể của Hà Nguyên quận vương và thế tử?
.Lộc Đông Tán vội nói: - Thi thể của Hà Nguyên quận vương và thế tử, ta cho người đặt trên núi tuyết để bảo quản, người thì không sống được rồi, nhưng thi thể vẫn còn nguyên vẹn, cũng chưa thối rữa. Nếu công chúa Hoằng Hóa không yên tâm về lão hủ, có thể tự phái người đi lấy. Haiz, lão hủ và Hà Nguyên quận vương tuy có không ít ân ân oán oán, nhưng lão hủ vẫn luôn rất kính phục Hà Nguyên quận vương. Haiz, chỉ đáng tiếc Hà Nguyên quận vương một đời nhân kiệt, lại chết thảm trong tay tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ, thật sự là khiến người ta hết sức tiếc hận a!
.Hàn Nghệ nghe vậy ngẩn người, điều này hắn cũng không ngờ đến, có thể thấy Lộc Đông Tán người này làm việc thật là không một kẽ hở, điều này khiến Hàn Nghệ không khỏi hết sức khâm phục, thầm nghĩ, có Lộc Đông Tán ở đây, muốn đánh bại Thổ Phiên, chỉ sợ là chuyện vô cùng khó khăn!
.Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong đại trướng. Tướng sĩ Thổ Phiên vội vàng đem một cái giường thấp đặc biệt vào trong trướng, trên lót da hổ trắng lông dày rậm, làm giống như nhà mình vậy.
.Lộc Đông Tán ngữ khí yếu ớt nói: - Hàn Thị lang, lão hủ mang bệnh trong người, ngài hãy thông cảm một chút.
.- Là Hàn Nghệ suy nghĩ không chu toàn, còn khiến Đại tướng bôn ba mệt nhọc, Hàn Nghệ thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn!
.Lúc nói chuyện, Hàn Nghệ lại liếc mắt nhìn Trần Thạc Chân, dường như nói, đại tỷ cô có thấy hay không, người ta chuyên nghiệp cỡ nào, cô đúng là một chút tư tưởng của bảo tiêu cũng không có, còn bắt ta ngồi khoanh chân trên đệm vải, chỉ về khí thế đã thua một ván to rồi, thế này còn đàm phán tiếp thế nào đây.
.Trần Thạc Chân đương nhiên không đếm xỉa đến hắn.
.Đợi sau khi Lộc Đông Tán làm xong xuôi, mấy người mới lần lượt ngồi xuống. Lộc Đông Tán một mực kéo Hàn nghệ ngồi bên cạnh mình, dường như không phải là đến đàm phán, mà là đến tán gẫu vậy, một chút không khí đàm phán cũng không có.
.Lộc Đông Tán kéo cánh tay của Hàn Nghệ, bi thương nói: - Hàn Thị lang, ngài có thể thẳng thắn nói cho lão hủ biết hay không, có phải bệ hạ vô cùng bất mãn với lão hủ không?
.Đệch! Chuyện này ta có thể thắng thắn nói cho ngươi biết sao, nhà ngươi lại còn chơi chiêu này với ta! Hàn Nghệ cũng không ngờ Lộc Đông Tán sẽ ra chiêu như vậy, đây không phải là đàm phán a, nhìn điệu bộ này thì hình như là đến tâm sự hơn, may mà đầu óc hắn xoay chuyển không chậm, lập tức thay đổi suy nghĩ, nói: - Đại tướng, chuyện này chúng ta cứ nói thật vậy, quả thực bệ hạ cảm thấy bất mãn về hành động của các ông, khả hãn người ta vừa mới bị ám sát, các ông đã dấy binh đến tấn công, như vậy cũng quá là không trượng nghĩa rồi.
.Tán Tất Nhược lập tức nói: - Hàn Thị lang nói vậy sai rồi, ban đầu Thổ Phiên chúng ta là mang thành ý đến đàm phán với Thổ Dục Hồn, cũng hết sức cảm kích Hàn Thị lang có thể đến đây chủ trì công đạo, nhưng không ngờ rằng A Bố La lại dám ám sát phụ thân ta. Đúng, ta biết chuyện này không có liên quan đến Hà Nguyên quận vương, nhưng ai có thể đảm bảo đây không phải là nội bộ Thổ Dục Hồn có người thao túng, nếu bọn họ đã bất nhân, thì không thể trách chúng ta bất nghĩa.
.- Nghịch tử ngươi câm miệng cho ta! Lập tức xin lỗi Hàn Thị lang. Khụ khụ khụ!
.Lộc Đông Tán tức giận quát một tiếng, lại ho dữ dội.
.- Phụ thân
.- Xin lỗi!
.- Hàn Thị lang, vừa rồi tại hạ ngôn ngữ bất kính, kính xin Hàn Thị lang thứ lỗi.
.Ngươi đợi y nói xong rồi mới quát ngừng, cũng hơi giả tạo quá rồi đấy! Hàn Nghệ nói: - Đại tướng, ông nói nặng lời rồi, chúng ta là đến đàm phán, đương nhiên đầu tiên phải nói rõ ràng, xóa bỏ hiểu lầm, mọi người mới có thể tiếp tục đàm phán.
.Hắn không muốn nói tình cảm thật với Lộc Đông Tán, vì không có sự chuẩn bị này a!
.Lộc Đông Tán kích động nói: - Hàn Thị lang, ngài phải tin lão hủ, lão hủ tuyệt không có ý nghĩ đối địch với Đại Đường, thậm chí lão hủ bằng lòng đến Trường An thỉnh tội với bệ hạ. Thật sự là lúc ấy lão hủ bị bệnh liệt giường, chỉ có thể giao đại quyền cho nghịch tử này, nếu lão hủ không sao, sự tình tuyệt sẽ không phát triển đến tình trạng này.
.Lão ta nói rất giữ ý, sẽ không phát triển đến tình trạng này, cũng chính là nói có thể vẫn sẽ đánh, chỉ là sẽ không dẫn đến cơn phẫn nộ của Đại Đường.
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên ta tin tưởng Đại tướng, nhưng ta tin tưởng cũng chẳng ích gì, bởi vậy mấu chốt hiện giờ là phải xóa bỏ hiểu lầm này, như vậy ta mới có thể cho bệ hạ một lời giải thích.
.Lộc Đông Tán nói: - Vậy không biết Hàn Thị lang có tính toán gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận