Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 597: Coi trọng sinh mạng.

.- Ai ôi!
.Lý Trị bỗng chỉ thấy sởn tóc gáy, bởi vì y sinh ra đã là vương tử, sau đó là Thái Tử, rồi đến Hoàng Đế, cứ lâu dần như vậy, cảm thấy chế độ nô tì là lẽ đương nhiên, cũng chưa từng nghĩ kĩ lại, bởi vì tính cách bản thân y cũng không phải dạng hơi tí là trút giận lên đầu nô tì. Họ chỉ giống như đống phân trâu, xấu xí, thối hoắc, nhưng Lý Trị sinh ra đã có sự tồn tại của bọn họ, cho nên chẳng có quá nhiều cảm giác, hôm nay chẳng hiểu sao nghe Hàn Nghệ nói vậy, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng sợ.
.Thế là y liền nhìn sang Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Thái Úy, chế độ bất lợi cho nước cho dân thế này, vì sao vẫn cứ tồn tại trong triều ta?
.Trong lòng cảm thấy rất buồn bã, một việc sai rành rành như vậy mà nó vẫn cứ tồn tại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chẳng biết nói gì về vấn đề này, chế độ nô tì là chế độ giai cấp, chính là để tiện cho việc quản lí của nhà thống trị, ngươi là Hoàng Đế lại đi hỏi câu hỏi này, thật chẳng xứng mặt, nhưng ông ta cũng biết, Lý Trị dù sao cũng còn trẻ tuổi, lại nghe Hàn Nghệ nói vậy, vì thế trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại, thế là liền nói:
.- Bệ Hạ, chế độ nô tì từ Tần Hán đã tồn tại rồi, Đại Đường chúng ta chỉ là kế thừa chế độ cũ, hơn nữa về mặt pháp luật, cũng đã có nhiều cải tiến, như chủ nhân muốn giết nô tì, bắt buộc phải xin quan phủ, còn cần phải có tội, nếu không thì sẽ bị xử phạt, còn nữa, triều ta không cho phép dụ người khác làm nô tì, không cho phép ép buộc người khác làm nô tì, ngoài ra, từ rất lâu, nô lệ chính là nô lệ, đời đời kiếp kiếp đều là nô lệ, không thể thay đổi được, nhưng triều ta thì nô lệ có thể thăng tiến thành người bình thường, về việc này đã có rất nhiều cải tiến, còn về sự ngược đãi, nhục mạ mà Hàn Nghệ nhắc đến, việc này đúng là có tồn tại, nhưng khi Bệ Hạ giận dữ, không tránh khỏi cũng sẽ trách mắng tôi tớ mấy câu, điều này cũng dễ hiểu.
.Đây là kiểu phát ngôn điển hình của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lý Trị hỏi ông ta quan viên chỉ nói tình, không nói chế độ thì sao có thể được? Ông ta liền nói tình người thì khó tránh, Lý Trị hiện giờ nói ngược đãi nô tì có sai không, ông ta lại nói tình người khó tránh.
.- Ông nội, cháu có mấy câu muốn nói.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ sững sờ, ngay sau đó liền cười nói: - Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói, từ khi nào mà muốn nói thì phải bẩm báo ông vậy.
.Trưởng Tôn Diên liền nói: - Những gì ông nội nói, cố nhiên không sai, nhưng luật pháp của triều ta đối với nô tì vẫn chưa đủ hoàn thiện, sự tiến bộ không được rõ ràng cho lắm. Hãy thử nói chuyện chủ nhân muốn giết nô tì thì phải xin quan phủ, triều ta mặc dù có pháp luật quy định, nô tì sau khi phạm tội thì quan phủ mới có thể phê chuẩn giết y, nhưng nô tì thì sao có thể được viết vào cáo trạng của quan phủ, trừ khi là đại tội phản nghịch, vì thế quan phủ chỉ tin những gì một phía chủ nhân nói, hơn nữa bản thân quan viên cũng coi thường nô tì, càng không muốn điều tra cẩn thận, bởi vì luôn có những nô tì không hề phạm đại tội, quan phủ cũng phê chuẩn đơn xin của chủ nhân, chính là vì sự nơi lỏng của pháp luật triều ta đối với chế độ nô tì, khiến cho có những điều luật chỉ là trên danh nghĩa, có hay không cũng được.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Diên, thằng mập này thường thì rất ít nói, Hàn Nghệ còn cho là y có chút đàn bà, hôm nay coi như đã được nhìn thấy một mặt khác của y, trước mặt Hoàng Đế, lại nói những lời trái ngược với ông nội Tể Tướng của mình, thật là phải cần tới biết bao nhiêu dũng khí đó!
.Laiị không biết là Trưởng Tôn Diên thờ phụng Pháp gia, hễ nói tới luật pháp là cái tinh thần đó lại dâng lên.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng có chút không vui, nhưng ông ta dù sao cũng đã làm Tể Tướng mấy chục năm, cũng hiểu tính cách của cháu mình, nên không những không phản bác, mà còn gật đầu nói: - Diên nhi nói cũng không phải không có lí.
.Nhưng ông ta không đưa ra câu trả lời mang tính kết luận.
.Lý Trị nhíu mày trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên nói: - Người đâu! Lập tức tuyên Hữu Phó Xạ, Tả Phó Xạ, Trung Thư Thị Lang, Môn Hạ Thị Lang vào cung nghị sự.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt nói: - Bệ Hạ, lúc lúc này đâu còn sớm nữa.
.Lý Trị cười nói: - Còn nhớ Thái Úy đã từng cùng phụ hoàng nghị sự từ sáng sớm hôm nay đến sáng sớm hôm sau.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ cười chứ chẳng nói thêm gì.
.- Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên hai ngươi cũng đi cùng đi. Lý Trị nói xong liền bước nhanh vào trong cung, tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa từ đó cũng có thể thấy Lý Trị không hề là một Hoàng Đế tầm thường, y cũng có chí lớn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, trách móc nói:
.- Tiểu tử ngươi cẩn thận chút được chứ, việc này làm không tốt là gây họa lớn đó.
.Hàn Nghệ vẻ vô tội nói: - Thái Úy minh giám, ta chỉ là hi vọng cảnh sát hoàng gia có được tấm lòng nhân ái, không ngờ lại trở thành thế này, hơn nữa có Thái Úy ở đây kiểm soát, sẽ chẳng có họa lớn nào đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười một tiếng rồi nói: - Ồ, lỗi lầm của ngươi, thì để lão phu sửa chữa cho ngươi, ngươi thật là không biết khách khí! Việc này à, lão phu nói cho ngươi biết, nếu như xảy ra chuyện gì, thì ngươi tự đi mà giải quyết.
.Nói rồi cũng đi vào trong cung.
.Chử Toại Lương, Hàn Viện, Lai Tể, Vu Chí Ninh bốn người nhận được mệnh lệnh, hỏa tốc vào cung, cho là đã xảy ra đại sự, trời tối rồi mà còn triệu gấp vào cung như vậy.
.Vào tới Lưỡng Nghi điện, thấy Hàn Nghệ cũng ở đó, trong lòng chợt thấy lo lắng, mỗi lần gặp Hàn Nghệ, ắt chẳng có chuyện lành.
.Quả nhiên, sau khi nghe những gì Lý Trị nói, bốn người đều một vẻ mặt ngạc nhiên sao lại dây dưa đến việc này thế nhỉ.
.Lý Trị đợi một hồi lâu, cũng chẳng có ai lên tiếng, liền nói: - Không hay mấy vị ái khanh có quan điểm gì về việc này?
.Chử Toại Lương liền nhìn sang phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, thấy mí mắt ông ta hơi sụp xuống, thế là đứng dậy, kích động nói: - Bệ Hạ có một lòng nhân ái như vậy, là cái phúc cho xã tắc, là cái phúc của bách tính, thần thấy mừng lắm, có những lời này của Bệ Hạ, thần cho dù phải chết, thì cũng yên lòng.
.Hàn Nghệ nghe vậy chỉ thở dài, diễn sâu quá đó! Hắn biết Chử Toại Lương chắc chắn sẽ còn nói tiếp, nếu mà dễ dàng giải quyết như vậy thì chế độ nô tì sao có thể tồn tại đến giờ.
.Quả nhiên, Chử Toại Lương đã chuyển ý nói: - Nhưng Bệ Hạ đã bao giờ nghĩ, chế độ nô tì nhờ đâu mà có thể tồn tại?
.Lý Trị mang cái lí luận tồn tại tức là hợp lí kia của Hàn Nghệ ra trả lời.
.Chử Toại Lương gật đầu nói: - Bệ Hạ nói rất có lí, chế độ nô tì quả đúng là có chỗ tàn khốc, nhưng đó cũng chỉ là một mặt. Nguồn gốc của nô tì, đại khái có thể chia thành 3 loại, một là tù binh, hai là tội phạm, ba là người nghèo. Ba loại người này phần lớn là không có ruộng vườn, không có tài sản, nếu như không có chế độ nô tì, đám người này để có thể mưu cầu cuộc sống, khó tránh sẽ phải làm những việc rối loạn trị an, hoặc trộm hoặc cướp, hoặc trở thành nạn dân, quấy rối bách tính, thậm chí còn tụ tập mưu phản, thế nhưng chế độ nô tì đã có thể giúp tránh được điều này.
.Chế độ triều ta sở dĩ vô cùng nghiêm khắc đối với nô tì, đó là bởi những người đó hoặc là lòng có dị chí, hoặc phẩm hạnh bất chính, hoặc tham ăn lười làm, hoặc ngu xuẩn hết cỡ, một người địa chủ có thể có mười mấy, thậm chí mấy chục nô tì, nếu như không nghiêm trị theo pháp luật, đám nô tì kia liệu có còn nghe lời địa chủ nữa không? Đến lúc đó chỉ e những kẻ giết chủ sẽ ngày một nhiều, để quản lí tốt hơn, vì thế không chỉ là triều ta, mà các triều đại trước đều đã quản lí nô tì vô cùng hà khắc.
.Hàn Viện, Lai Tể nhao nhao gật đầu đồng ý.
.Hàn Nghệ cũng thầm thấy đồng ý trong lòng. Chử Toại Lương quả là khéo ăn khéo nói, những gì ông ta vừa nói rõ ràng là tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, cái mục đích duy trì quyền lợi của quý tộc thì ông ta không đề cập đến, còn chỉ toàn nói về những đạo lí lớn, hơn nữa còn nói có lí lẽ rõ ràng.
.Thực ra bọn họ còn một điểm chưa hề nói, cũng là điểm quan trọng nhất, đó là vương triều Đường là dựa vào quý tộc, đại địa chủ mà lập nghiệp, vương triều Đường bắt buộc phải đảm bảo lợi ích thiết thân của bộ phận người này, còn nếu như nơi lỏng với nô tì, thì đó chính là việc làm tổn hại tới địa chủ và quý tộc, đây không phải là một vấn đề nhỏ, làm không tốt có thể dẫn tới những mâu thuẫn vô cùng to lớn, thời kì Trinh Quán, hiền thần nhiều đến vậy, nhưng chẳng một ai đưa ra sự ngờ vực về chế độ nô tì, nhìn tổng quan cổ kim, e rằng chỉ có cái tên nửa quỷ nửa thần Vương Mãng kia là có ý đồ muốn dẹp bỏ chế độ nô tì, kết quả là gã đã bị phế truất, cho nên đừng quan tâm Chử Toại Lương bọn họ trong lòng nghĩ gì, bọn họ bắt buộc phải ngăn cản ý nghĩ này của Lý Trị.
.Lý Trị nghe mà thấy mâu thuẫn, một mặt cho rằng Hàn Nghệ nói có lí, nhưng mặt khác cũng thấy Chử Toại Lương nói có lí, thế là nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, ngươi có quan điểm gì về việc này?
.Chử Toại Lương nhìn thấy Hàn Nghệ, trong lòng có chút lo sợ, dù sao ông ta cũng đã từng mấy lần thua Hàn Nghệ, nhưng những việc đó đều không có gì to tát, chỉ là tranh luận mấy cái đạo lí mà thôi, còn việc này thì liên quan tới vận mệnh của cả vương triều Đại Đường, lần này ông ta nhất định phải ngăn cản Hàn Nghệ, chỉ là ông ta sợ mình nói không lại được Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đứng lên nói:
.- Bẩm Bệ Hạ, vi thần cho rằng Hữu Phó Xạ nói rất có lí, vi thần chỉ là để dạy cho cảnh sát hoàng gia có lòng nhân ái, nên mới mượn chế độ nô tì, hơn nữa vi thần chỉ là cảm thấy, liệu có thể cho nô tì những sự bảo hộ về tính mạng, sức khỏe một cách thích đáng, giảm thiểu tình trạng ngược đãi, hành hạ đến chết, bách tính luôn có lòng hướng thiện nhiều hơn là hướng ác, kiểu dung túng này sẽ ảnh hưởng tới bách tính, đồng thời sẽ cổ vũ cho những hành động sai trái đó, con người cần phải có lòng nhân ái, không được coi thường sinh mạng, còn phải dành cho sinh mạng một lòng tôn trọng.
.Chử Toại Lương nghe vậy mà thở phào một hơi!
.Lý Trị thở dài nói: - Trẫm cũng lo lắng điểm này, nô tì trong nhà các đại thần triều đình nhiều không kể xiết, nếu như không kịp thời ngăn chặn tình trạng này phát sinh, đến lúc đó các thần tử của trẫm chỉ biết ham hưởng thụ, trở nên lười biếng, cũng mất đi tấm lòng nhân ái, thế thì còn ai trợ giúp trẫm trị vì thiên hạ đây! Hơn nữa, cho dù nói thế nào, bọn họ cũng đều là con dân của trẫm, trẫm đương nhiên là cần phải ban cho họ sự che chở nhất định, nếu không thì nói gì đến nhân chính, bọn họ cũng sao còn tự coi mình là con dân của trẫm nữa.
.Y sở dĩ cảm thấy vô cùng lo lắng về việc này, phần lớn là xuất phát từ lòng trắc ẩn, nhưng cũng có một phần nguyên nhân chính trị, nếu như nô lệ chỉ thừa nhận chủ nhân của chính họ, thì sẽ chẳng còn quan hệ gì với y nữa, một khi vị chủ nhân ấy không còn thừa nhận y là hoàng đế nữa, vậy thì đám nô lệ dưới trướng kia cũng sẽ không còn thừa nhận y nữa, điều này khiến y có chút bất an.
.Lần này lại đến lượt Chử Toại Lương bọn họ khó xử, Hoàng Đế một lòng nhân ái, đây là việc tốt, là điều đáng nêu cao, ngươi làm thần tử thì không thể phản đối, nhưng việc này không phản đối cũng không được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ trầm ngâm, rồi đột nhiên đứng dậy nói: - Bệ Hạ yêu dân như con, ấy là cái phúc của Đại Đường ta vậy, thân là thần từ, bất luận thế nào, đều nên dốc hết sức mình mà ủng hộ Bệ Hạ.
.Đám Chử Toại Lương nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói tiếp: - Nhưng trị vì thiên hạ, kị nhất là nóng lòng lập công và mưu cái lợi gần, việc gì cũng phải từ từ cân nhắc, nếu không thì lợi bất cập hại, lão thần xin có một kiến nghị.
.Lý Trị vội nói: - Thái Úy mau nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Chế độ nô tì đã tồn tại hàng trăm năm nay, muốn phế bỏ, thì chắc chắn không được, nếu như làm quá vội vàng, e rằng thiên hạ đại loạn. Thứ mà Bệ Hạ không cam lòng là tình trạng nô tì bị ngược đãi, lạm sát, vậy thì chúng ta có thể sửa một số điều luật trong luật pháp, tăng thêm sự bảo hộ đối với nô tì, nếu như vô cớ đánh đập nô tì dẫn tới tàn phế, ắt sẽ phải chịu tội, tăng nặng hình phạt đối với việc lạm sát nô tì, hoặc dụ dỗ người khác làm nô tì, còn nữa, trước khi quan phủ phê chuẩn giết nô tì, cho phép nô tì một cơ hội kháng cáo.
.Bọn Chử Toại Lương nghe vậy vội phụ họa nói: - Chúng thần tán thành.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Vậy thì nghe theo những gì Thái Úy nói, việc này nhờ cậy vào Thái Úy rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Lão thần tuân mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận