Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1348: Các ngươi đã lỗi thời rồi

.Kêu than đi! Đám nhãi ranh!
.Chỉ có thể nói bọn Lý Kính Nghiệp quá không hiểu về Hàn Nghệ rồi, khuôn sáo của Hàn Nghệ là gì, đó chính là không xuất bài theo con khuôn sáo a!
.Họ vừa về đến trại huấn luyện, cái nhận được là sự huấn luyện ma quỷ, như vậy cho họ cảm giác chính là muốn huấn luyện họ trở thành tướng sĩ giống như sắt thép.
.Tuy họ là bị ép trải qua huấn luyện, nhưng dù sao cũng đã vượt qua rồi, vì vậy cũng khiến lòng tự tin của họ bùng lên, cảm thấy bản thân đã có thể xông qua cửa ải này, vậy thì không có sự huấn luyện gì có thể làm khó mình rồi.
.Không may là, họ gặp phải Hàn Nghệ, họ tuyệt đối không ngờ đến việc đi học chính thức và hình thức huấn luyện khép kín là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trên cơ bản đều là ở bên trong phòng học, cưỡi ngựa bắn tên gì đó, ngay cả tiết học về phương diện này cũng không thiết lập, thế này thì có cái gì khác biệt với những thư sinh kia.
.Rốt cuộc họ cũng hiểu được, Hàn Nghệ thật sự không phải hù dọa họ, với họ mà nói, những môn học này thật sự là quá khó rồi.
.Cũng có vài người đã cảm thấy hối hận, thật không nên trở về a!
.Nếu họ không trở về, vậy thì họ vẫn là ngẩng đầu đi ra, bất luận như thế nào, họ cũng đã vượt qua huấn luyện, chỉ là cảm thấy việc này cũng quá không thú vị, không muốn tới nữa, nhưng nếu không thể tốt nghiệp, thì cũng mất mặt quá thể.
.Trong cả ký túc xá tiếng kêu than dậy khắp trời đất, chỉ nghĩ đến những môn học kia đã cảm thấy đau khổ đến tột cùng.
.- Làm sao bây giờ?
.A Sử Na Phó La vẻ mặt đưa đám nhìn mấy người Lý Kính Nghiệp, Khế Bật Minh.
.Khế Bật Minh thở dốc nói: - Ta thấy Hàn Nghệ chính là cố tình làm khó chúng ta, Học viện quân sự này không học binh pháp, chuyển thành học lịch sử rồi, thiên lý ở đâu.
.- Nói rất hay! Hàn Nghệ đúng là ức hiếp người quá đáng. A Sử Na Phó La hết sức tức giận, đòn cảnh cáo đầu tiên này đã đánh cho y đầu óc choáng váng, y là một người Hồ, ngươi bảo y học lịch sử, hơn nữa còn là lịch sử của người Hán, thật sự không có gì ức hiếp người hơn như vậy nữa.
.Tần Tiếu đột nhiên nói: - Ta thấy cũng không nhất định.
.Khế Bật Minh, A Sử Na Phó La lập tức trừng mắt về phía Tần Tiếu.
.Tần Tiếu ngượng ngùng cười, nói: - Các ngươi đừng gấp, trước tiên nghe ta nói hết, các ngươi nghĩ thử xem, nêu chỉ là luyện cưỡi ngựa bắn tên, vậy thì chúng ta cần gì phải đến nơi này, nếu nơi này đã gọi là Học viện quân sự, vậy tất nhiên có chỗ không giống với sự huấn luyện trong quân. Ta... ta cho rằng ngược lại đây là chỗ đặc biệt của Học viện quân sự, nếu chúng ta đều có thể tốt nghiệp, ít nhất có thể nói là văn võ song toàn.
.Lý Kính Nghiệp gật đầu nói: - Lời của Tần Tiếu nói có lý, trưởng bối của chúng ta nhất định cũng biết về những môn học này, vậy thì chắc chắn có lý riêng của nó, chúng ta ngay cả huấn luyện khổ cực như vậy cũng đã chịu đựng qua, không thể sẽ lại gục ngã ở phương diện này được.
.A Sử Na Phó La gãi đầu nói: - Việc này cũng không nhất định, nếu ta có suy nghĩ này, ta đã đi thi quan văn rồi, còn tới đây làm gì.
.Khế Bật Quang nói: - Ngươi muốn đi?
.A Sử Na Phó La trầm mặc không nói, quả thực y có ý nghĩ rời đi, bây giờ ra đi, cũng tốt hơn là đến lúc đó không đạt tiêu chuẩn.
.Lý Kính Nghiệp nói: - Bây giờ nếu ngươi muốn đi, chính là nhận thua với Hàn Nghệ, ta cho rằng chúng ta chỉ cần giống với trước kia, đoàn kết lại, vậy thì không gì có thể làm khó chúng ta được.
.- Nói rất hay!
.Khế Bật Minh vỗ vào lưng A Sử Na Phó La, nói: - Chúng ta cũng không thể dễ dàng nhận thua với Hàn Nghệ, không phải chỉ là học lịch sử thôi sao, sợ gì chứ, cùng lắm thì lúc thi gian lận là được.
.Mà Hàn Nghệ bố trí nhiệm vụ xong liền trở về, nhiệm vụ của hắn tạm thời đã hoàn thành, nghĩ đến những gương mặt đau khổ kia, trong lòng không cần nói có bao nhiêu vui vẻ, ngâm nga tiểu khúc, về đến Tiêu phủ.
.- Phu quân, chuyện gì mà vui vẻ như vậy!
.Tiêu Vô Y vừa hay tản bộ ở tiền viện, thấy Hàn Nghệ vui vẻ như vậy, không khỏi hỏi xem.
.Hàn Nghệ cười ha ha, nắm lấy tay Tiêu Vô Y, nói với nàng chuyện ở Học viện quân sự.
.Tiêu Vô Y nghe vậy lại vô cùng nghiêm túc nói: - Học viện quân sự không học Binh pháp, học toán học, vậy làm sao có thể được.
.Chết! Quên mất nàng là một người đam mê quân sự! Hàn Nghệ nói: - Can gia gia của nàng có phải là văn võ song toàn không?
.- Đó là tất nhiên.
.- Còn không phải sao!
.Hàn Nghệ nói: - Binh pháp là chắc chắn phải học, nhưng đầu tiên phải học tốt cơ sở, nếu không, ta cũng không mời Tư Không bọn họ tới làm lão sư, lẽ nào để Tư Không đi dạy toán học.
.- Điều này cũng đúng.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, đột nhiên con ngươi lay động mấy lần, thân thiết ôm lấy cánh tay Hàn Nghệ nói: - Phu quân, thật sự cảm ơn chàng.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Cảm ơn ta làm gì?
.Tiêu Vô Y cười nói: - Cảm ơn chàng giúp ta đưa điểm tâm đến học viện cho những lão sư và học sinh kia a!
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, cười gượng vài tiếng, nói: - Nàng... nàng đã biết rồi.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, cười hi hi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Nếu ta nói chủ yếu là ta giúp nàng mời họ một chút, thuận tiện thăm Phi Tuyết, nàng tin không?
.- Chàng nói xem?
.- Đổi lại là ta, ta cũng không tin. Hàn Nghệ lắc lắc đầu.
.- Hì hì!
.Tiêu Vô Y yêu mị lườm hắn một cái, nói: - Ta còn không biết chút tâm tư đó của chàng sao, nhưng x nể tình chàng đã nhắc nhở bọn họ, lần này không so đo cùng chàng nữa.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Việc này nàng cũng biết.
.Tiêu Vô Y vui sướng gật đầu, nói: - Chàng nói rất đúng, lão sư của học viện phía tây ngoại thành, căn bản là không đáng nhắc đến, nếu như xem bọn họ là đối thủ, vậy cũng không thể hiện được bản lĩnh của nữ nhân chúng ta, nếu có thể thắng mấy lão già bọn Trịnh Bá Ngung, vậy thì thú vị rồi.
.Nói rồi, nàng lại tò mò nói: - Nhưng phu quân, chúng ta học không giống với Học viện Sĩ Tộc bên kia, chúng ta làm sao có thể thắng họ.
.Hàn Nghệ nói: - Những sĩ tộc này không phải dựa vào việc học sinh lợi hại cỡ nào để sinh tồn, mà là hệ thống giáo dục của họ, chỉ cần chúng ta chứng minh chế độ giáo dục của chúng ta tốt hơn của họ, không phải chính là chứng minh chúng ta có thể thắng họ rồi sao.
.Tiêu Vô Y nghe vậy lại nhíu mày đen.- Nhưng như vậy cũng không thể nói rằng nữ nhân chúng ta đã thắng họ.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Nhưng nếu như toàn quốc đều áp dụng hình thức giáo dục này của chúng ta, vậy thì cũng chứng minh trên phương diện giáo dục nữ nhân cũng không kém nam nhân, thậm chí còn hơn một bậc.
.Tiêu Vô Y nghe vậy ánh mắt vội lóe lên, nói: - Phu quân, chàng có thể đồng ý với ta một chuyện không?
.- Không được!
.- Vì sao? Ta đây còn chưa nói nữa.
.- Không phải là nàng muốn đi giám thị sao?
.- Chàng... làm sao chàng biết được.
.Hàn Nghệ chỉ cười: - Nếu nàng không đi, phần thắng của chúng ta càng cao.
.Sắc mặt Tiêu Vô Y lập tức trầm xuống.
.- Nàng hãy nghe ta nói hết trước đã.
.Hàn Nghệ nói: - Chủ yếu là khí thế của nàng quá mạnh, nếu nàng đi, sẽ mang cho họ áp lực không nhỏ, nếu nàng thật sự muốn thắng, vậy thì nàng hãy nghe ta.
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng nếu như thua thì sao?
.Hàn Nghệ chớp mắt nói: - Thật xin lỗi, vấn đề này ta thật sự không thể trả lời nàng, vì ta chưa từng nghĩ đến thua.
.Tiêu Vô Y hồ nghi nhìn hắn một chút, do dự chốc lát, nói: - Được, ta nghe chàng.
.Nàng làm việc hoàn toàn là bất chấp thủ đoạn, nếu nàng không đi là có thể thành công, vậy thì tất nhiên nàng có thể không đi.
.Lý Thế Dân kia là một vị hoàng đế vô cùng yêu thích và trân trọng nhân tài, từ việc xây dựng Lăng Yên Các đã có thể thấy được một phần, vì vậy Lý Thế Dân cũng là vị hoàng đế vô cùng coi trọng giáo dục, trong đó bao gồm giáo dục nhi đồng, Đồng tử khoa chính là đại diện, Đồng tử khoa không phải tiểu học, mà là khoa cử của trẻ con, dùng để phân biệt nhi đồng nhân tài. Mặc dù xuất phát từ Hán, nhưng ở thời kỳ đầu Đường trở nên rất được coi trọng, thậm chí lựa chọn một số thiên tài thiếu niên cạnh tranh cùng các thí sinh khoa cử, Thôi Tập Nhận chính là tiếng tăm lừng lẫy như vậy, nếu không phải lúc đầu Thôi Tập Nhận châm chọc Lý Thế Dân chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, tiền đồ của y là không thể lường trước được.
.Hơn nữa triều Đường tất nhiên cũng có trường học, chính là Quốc Tử Giám, nhưng trên cơ bản đều là chuẩn bị cho quý tộc, học sinh hầu như đều là con em quý tộc, nhân số cũng không nhiều.
.Lý Trị thực ra cũng như vậy, y cũng vô cùng yêu thích nhân tài, vô cùng coi trọng giáo dục. Nhưng thật ra trong lịch sử ghi chép lại, Võ Mị Nương là hoàn toàn không coi trọng giáo dục, lúc bà ta tại vị, gần như đều đã phá hủy hệ thống giáo dục mà Lý Thế Dân và Lý Trị xây dựng nên. Võ Mị Nương chỉ coi trọng khoa khảo, lại không coi trọng giáo dục, đồng nghĩa với đầu đuôi lẫn lộn, cũng có thể thấy khoa cử trong lòng Võ Mị Nương, lợi ích chính trị chiếm phần vô cùng lớn, nhưng vì sự xuất hiện của Hàn Nghệ, Võ Mị Nương đã có Học viện Chiêu Nghi, việc này cũng có thể coi như một hiệu ứng cánh bướm.
.Mà giáo dục nhi đồng của năm nay lại đạt được sự coi trọng của trên dưới triều dã, quan trọng nhất vẫn là vì đại hội vận động đã làm nên cơn sốt Học viện Chiêu Nghi, kiểu hình thức giáo dục hoàn toàn mới này đã nhận được sự coi trọng của rất nhiều phụ huynh, họ cũng luôn đang quan sát, thỉnh thoảng lại có người đến Học viện Chiêu Nghi xem xét, hơn nữa sau khi đại hội vận động kết thúc, Tiêu Vô Y đã thông báo ra ngoài, thi cuối kỳ cũng phải thắng.
.Càng kinh khủng hơn là, Học viện Sĩ Tộc cũng thi cùng một ngày.
.Rất nhiều mâu thuẫn sĩ thứ, nam nữ vốn đã là mâu thuẫn chủ yếu của vương triều Đường, lần này dối kháng trực tiếp như vậy, tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều người coi trọng.
.Lý Trị cũng mang theo một nhà lớn nhỏ đến Hành Cung ở Khúc Giang Trì nghỉ ngơi, các đại thần cũng đều đi theo, chỉ là không nói rõ là đến vì lần thi cuối kỳ này, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.
.Mà hôm nay chính là ngày thi.
.Ánh mắt Lý Trị nhìn xung quanh một lượt, trận doanh vô cùng rõ ràng a, Hàn Nghệ và bọn Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong một bên, những người còn lại đều ở một bên khác, các sĩ đại phu của dân gian như Trịnh Bá Ngung, Thôi Ti cũng đều đã đến, gồm cả Hứa Kính Tông cũng đứng về bên truyền thống. Lý Trị cười nói: - Thật là trùng hợp a, Học viện Sĩ Tộc và Học viện Chiêu Nghi thi cùng một ngày.
.Lư Thừa Khánh vô cùng khiêm tốn nói: - Đây chỉ là trùng hợp mà thôi.
.- Thật sao?
.Hàn Nghệ đột nhiên nhìn Thôi Tập Nhận nói: - Thôi Ngự sử cũng cho là như vậy sao?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Đương nhiên không phải, không phải Hàn Thị lang thường nói có cạnh tranh mới có tiến bộ sao?
.Lý Trị khẽ mỉm cười, người trẻ tuổi đúng là nóng tính a!
.- Lời này là ta nói không sai. Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng ta cho rằng đợt thi này không có quan hệ gì với cạnh tranh.
.Thôi Tập Nhận sửng sốt, nói: - Lời này của Hàn Thị lang là như thế nào?
.Khóe miệng Hàn Nghệ nhếch lên, cười nói: - Lần thi này trong mắt ta chỉ có một ý nghĩa, đó chính là để các ngươi thấy rõ, con đường kia của các ngươi đã lỗi thời rồi.
.- !
.Lý Trị nghe được cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh, tiểu tử này sao lại trở thành cái đức hạnh vốn có kia rồi, không biết kính trên nhường dưới một chút nào.
.- Hàn Thị lang, ngươi cũng không khỏi qua cuồng vọng rồi.
.Thôi Nghĩa Trung nghe thấy vậy giận tím mặt.
.Ngay cả Lư Thừa Khánh luôn luôn ôn hòa trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận, từng lời trong này, mọi người đều hiểu rõ, hà tất phải nói ra, mà còn nói đến đáng hận như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận