Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1151.2: Không phải là một người đang chiến đấu

.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng không phản đối, dù sao ta cũng đắc tội với không ítngười, nhưng vấn đề là, ngươi mới là Tổng cảnh ti, nếu ta ra mặt, người ta sẽ nghĩ rằng Cục Dân An là ta làm chủ.
.- Vậy làm sao bây giờ? Trình Xử Lượng nói: - Gia gia của rất nhiều trong số đó là bộ hạ của cha ta, bọn họ cũng từng làm binh lính dưới chướng ta, ta biết ăn nói thế nào.
.Lý Tư Văn nói: - Cũng có rất nhiều người là bộ hạ của cha ta.
.Vi Đãi Giới nói: - Cháu họ của ta đều ở trong đó.
.Trưởng Tôn Diên cũng không lên tiếng, ta là một người không nói, ngươi không thể bắt ta nói được!
.Hàn Nghệ nói: - Bây giờ chúng ta nên đoàn kết, chứ không phải đùn đẩy lẫn nhau, việc đến nước này, dù là ai ra mặt, những người còn lại có thể thoát được sao?
.Trình Xử Lượng nói: - Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
.- Đương nhiên là đẩy lên người khác rồi!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.- Đẩy lên người ai? Trình Xử Lượng kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bây giờ mới canh ba, ta đã cho người hỏi cung đám con cháu quý tộc trước, không đến canh năm là có thể kết thúc rồi, chúng ta liền lập tức đưa tới Đại Lý Tự, các ngươi đừng quên, chúng ta chỉ có quyền lực điều tra hình sự, giữ gìn trị an, quyền thẩm phán ở Đại Lý Tự, phúc thẩm ở Hình Bộ, chúng ta đem tất cả khẩu cung, chứng cứ đã thu được giao cho Đại Lý Tự, sáng sớm mai họ tìm đến cửa, Tổng cảnh ti ngươi cứ bảo bọn họ tìm Đại Lý Tự, phán sống phán chết, đó đều là chuyện của Đại Lý Tự, nếu Đại Lý Tự phán vô tội thì chúng ta thả người thôi.
.Trình Xử Lượng xoa xoa cằm, gật đầu nói: - Chủ ý này hay đấy! Bỗng nhiên lại hỏi: - Thế chỗ tiền này cũng đưa đi sao?
.Hàn Nghệ nói: - Tiền đương nhiên không đưa đi, tiền đưa đi sao đòi lại được, báo đúng số lên trên là được, sau đó tịch thu sung vào ngân khố quốc gia! Đến lúc ta lại phát cho Cục Dân An là được rồi, Cục Dân An giờ cũng thiếu tiền!
.Trình Xử Lượng chỉ vào Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Coi như ngươi có chút lương tâm.
.Quả nhiên không đến canh năm, khẩu cung của đạt quan hiển quý đã hỏi xong, Trình Xử Lượng lập tức cho người gửi đến Đại Lý Tự.
.Rạng sáng, tiếng chuông trên gác chuông vang lên.
.Không giống lúc trước, mọi người đều không hẹn mà cùng đứng bên đường phố hoặc trước cửa phường nói chuyện, đương nhiên là nói chuyện về hành động tối qua.
.Không ít người đều giơ ngón tay cái lên, tán dương cảnh sát hoàng gia, việc này làm thực sự là quá tuyệt vời! Phàm là những người không đánh bạc thì đều rất ghét đánh bạc, bởi vì quả thực đánh bạc sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, chỉ là triều đình không lo, bách tính cũng chỉ có thể chịu vậy, không đến lúc sống chết, thông thường bách tính sẽ không tiếp xúc với quan viên, nhưng cảnh sát hoàng gia vừa đảm nhiệm, đãtrừ một mối hại lớn cho Trường An, có thể thấy cảnh sát hoàng gia không phải là khoác lác, mà thật sự là đến vì dân chúng mà phục vụ.
.Ngay lập tức, cảnh sát hoàng gia tiếng lành đồn xa.
.Giờ Thìn, trên cơ bản khẩu cung cũng lấy được kha khá, những người này liền tạm thời bị giam ở trong phòng tạm giam phía sau, phòng tạm giam này sạch sẽ hơn, rộng rãi hơnnhà lao nhiều, hơn nữa vốn là lần đầu mở ra, là phòng mới, dùng dép lê đi vào phòng, vì bên trong là lót ván gỗ, hơn nữa còn có chăn đệm, có thể ngồi có thể ngủ có thể lăn lộn, kỳ thực lót ván gỗ là để tiết kiệm không gian, nếu để giường thì một gian phòng cũng chỉ có thể có một người ngủ, lót ván gỗ có thể ngủ rất nhiều người.
.Đám con bạc này một đêm không ngủ, vừa rồi lại quá căng thẳng, ai nấy đều mệt chết, vào phòng cái là ngủ, tiếng ngáy ầm trời. Cảnh sát hoàng gia cũng ngã trái ngã phải, nằm ngáy o o, bọn họ lát nữa còn phải lên phố tuần tra, nhưng ở trại huấn luyện bọn họ cũng thường xuyên bị Hàn Nghệ bắt dậy đi tiểu, đều đã thành thói quen, chút cường độ này đối với bọn họ có là gì.
.Đột nhiên, có tiếng càu nhàu lớn, từng chiếc xe ngựa, đỉnh kiệu có mai che đi tới trước Cục Dân An.
.Một đám lão già từ xe ngựa bước xuống, một số người còn bảo người dìu.
.Thôi Hữu Du vừa mới rửa mặt xong, vừa thấy nhiều người như vậy, vội vàng tiến lên cúi đầu chào nói: - Các vị trưởng bối đến thăm Cục Dân An chúng ta, không biết có gì chỉ giáo?
.Trong lòng gã đương nhiên hiểu được. Rất nhiều lão già đều biết Thôi Hữu Du, dù sao cũng là Bác Lăng Thôi thị đại danh đỉnh đỉnh, không thèm nói với gã, cũng biết gã không làm chủ được, một lão già trong đó liền lớn tiếng: - Đi đi đi, bảo Trình Xử Lượng ra đây cho lão phu.
.Kỳ thực vừa nói đến Cục Dân An, tất cả mọi người sẽ nghĩ tới Hàn Nghệ, đây là kiến nghị của Hàn Nghệ, bọn họ cũng muốn gây phiền phức cho Hàn Nghệ, nhưng vấn đề là hiện giờ Hàn Nghệ là Tể tướng, ngươi gây phiền cho hắn, không phải không gây được, nhưng nếu kết quả là nhắm trúng phiền phức, cha của Lý Tư Văn và ông nội của Trưởng Tôn Diên kia đều là Thái Sơn Bắc Đẩu, dù sao cũng không đấu lại được họ, Vi Đãi Giới địa vị lại xấu hổ, không lâu trước còn bị lưu đày, nghĩ đi nghĩ lại, tìm Trình Xử Lượng là tốt nhất, bởi vì Trình Giảo Kim rất vô năng bước xuống đài, hơn nữa Trình Xử Lượng là Tổng cảnh ti.
.Chưa đợi Thôi Hữu Du đi thông báo, năm trùm sỏ đã bước ra, bọn họ chính là đang đợi, nếu không đã sớm về nhà nghỉ ngơi rồi, có điều họ cũng đều ngủ một giấc ở phòng làm việc rồi, ai nấy đều tinh thần sáng láng.
.- Các vị thúc thúc bá bá, tìm vãn bối có việc gì?
.Trình Xử Lượng hướng tới lão già kia nói.
.Một lão trong đám ấy liền chỉ vào Trình Xử Lượng nói: - Tên tiểu tử nhà ngươi mau thả tôn tử ta ra trước, đợi lát nữa lão phu sẽ tính với ngươi món nợ này.
.Người này vừa nhìn đã thấy cách ăn mặc của người Hồ, vậy không cần nói cũng biết vương tộc Đột Quyết, tuy nhiên những người này cũng từng vì Lý Thế Dân lập nhiều công lao hiển hách, địa vị ở Trường An cũng rất cao, kỳ thực Đường triều cũng không quan tâm về vấn đề này, giao tình giữa Trình Giảo Kim với bọn họ cũng rất tốt.
.Các lão già còn lại nhao nhao quở trách Trình Xử Lượng, mắt ngươi mù hay sao mà tôn tử ta cũng dám bắt.
.Trình Xử lượng nghe được nổi trận lôi đình, rõ ràng chỗ này đứng năm người, sao các người lại mắng mỗi mình ta, chủ ý này cũng không phải của ta, rốt cuộc là ai mới mắt mù. Các người đã không nể mặt ta, ta đây cũng không cần nể mặt các người, Trình Xử Lượng cũng không phải người dễ chọc vào, Trình Giảo Kim tuy đã về vườn, nhưng Trình gia ở Trường An cũng gọi là nổi tiếng, nói: - Các vị, ta là phụng mệnh làm việc, niêm phong tất cả các sòng bạc trong thành Trường An, đồng thời cũng bắt được không ít nghi phạm tụ tập đánh bạc, không biết trong đó có thân nhân của các người hay không, nhưng hiện giờ khẩu cung đã giao cho Đại Lý Tự, Đại Lý Tự nói thả người thì chúng ta trả lại người, Đại Lý Tự nói không thả, nếu ta lén thả người, vậy thân quan phục của ta không giữ được rồi.
.- Cái gì mà Đại Lý Tự, rõ ràng là Cục Dân An các ngươi bắt người, đừng hòng gạt ta. Ngươi thả người, nếu không đừng trách ta không biết tình cảm.
.Hàn Nghệ đột nhiên đứng ra, nói: - Cục Dân An của chúng ta làm việc theo chương trình, nếu tôn tử của các vị bị bắt, vậy nhất định y có lý do bị bắt, chúng ta tuyệt đối không bắt người vô tội, nếu các vị cảm thấy chúng ta vu oan chotôn tử các vị, có thể đến chỗ bệ hạ tố cáo chúng ta, đừng ở đâydọa người, các vị không dọa được ai đâu.
.- Được! Tiểu tử nhà ngươi cứ đợi lão phu, lão phu nhất định đến chỗ bệ hạ buộc tội ngươi.
.Mọi người vừa thấy Hàn Nghệ ra mặt, đây đúng là thù mới hận cũ mà!
.Hàn Nghệ từ khi nhập sĩ tới nay, tấu chương buộc tội hắn ngày một nhiều, da mặt cũng dày lên rồi.
.Lý Tư Văn vừa thấy Hàn Nghệ cũng đứng ra, trong lòng nghĩ, bọn chúng đã dẫm lên đầu chúng ta, làm nhục Tổng cảnh ti của chúng ta, nếu còn không lên tiếng, vậy sau này Cục Dân An chúng ta há chẳng phải ngày ngày bị người ta cưỡi, vậy thì cảnh sát hoàng gia còn có ý nghĩa gì, chúng ta vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, lập tức nói: - Các vị thúc thúc bá bá, nếu tôn tử của các người không phạm tội, chúng ta đã sớm thả rồi, chính là vì khẩu cung của bọn họ đã đủ để cấu thành tội danh, chúng ta mới chuyển giao cho Đại Lý Tự, chúng ta chính là xử lý theo lẽ công bằng, không thẹn với lương tâm.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Chúng ta theo lẽ làm việc, không biết làm sai chỗ nào?
.Trình Xử Lượng khá là cảm động, không phải là ta đang chiến đấu một mình.
.Mấy lão già kia vừa thấy con trai của Lý Tích, cháu trai của Trưởng Tôn Vô Kỵ, hình ảnh này thấy quỷ dị thế nào ấy!
.Nhưng bất kể là thế nào, năm trùm sỏ tỏ thái độ nhất trí, chúng ta theo lẽ làm việc, đồng thời chúng ta cũng không có quyền thả người, vì vậy các vị tìm chúng ta vô ích, phán quyết của Đại Lý Tự xử xuống như thế nào, chúng ta làm thế ấy, muốn tìm thì các vị hãy tìm Đại Lý Tự đi.
.Một lão nhân thấy năm người bọn họ quả quyết, khả năng lớn là không thả người, vì vậy lui một bước nói: - Ta muốn gặp tôn nhi ta trước, ai biết được các ngươi có lạm dụng tư hình hay không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái này đương nhiên là được, các vị có thể đến đưa cơm cho bọn họ, Cục Dân An chúng ta rất nhân tính.
.Trình Xử Lượng lập tức sai người dẫn bọn họ vào, nhưng vừa tiến vào phòng giam, mấy lão nhân há hốc mồm, toàn là tiếng ngáy, ngủ còn ngon hơn ai nữa, lão tử thì sáng sớm tinh mơ đã vì các ngươi mà bôn ba mệt nhọc, các ngươi thì tốt rồi, chạy đến đây ngủ, vậy còn lo cọng lông gì, không ít lão nhân đùng đùng nổi giận rời đi, còn một số người thấy cháu mình không việc gì, cũng lười đánh thức họ, nhìn cũng tức giận, chuyện đánh bạc cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, bọn họ cũng phải giữ thể diện, vì vậy cũng đều rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận