Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 636.1: Phần tử đầu cơ.

.Đừng nhìn Hàn Nghệ kinh ngạc như vậy, kỳ thật hắn sớm đã nghĩ đến là Trưởng Tôn Vô Kỵ gây nên. Bởi vì lần trước hắn cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ nói chuyện, cũng đã nhắc tới điểm này, thậm chí hắn còn ám chỉ Trưởng Tôn Vô Kỵ hẳn nên làm như vậy, hiện giờ Lý Trị đang mời chào nhân mã, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định phải đem hết thảy nhân tố không xác định bóp chết trước, đem càng nhiều quan viên ủng hộ Vương hoàng hậu đề bạt đi lên, không để cho Lý Trị bất cứ cơ hội nào.
.Hàn Nghệ chỉ là không hề nghĩ đến, Lý Nghĩa Phủ sẽ đứng mũi chịu sào, trong lòng không khỏi nửa vui nửa buồn, chuyện cơ mật như thế, không ngờ y lại nói cho ta biết, có thể thấy được là y muốn cho ta giúp y một chút, như thế chính hợp ý ta, tuy nhiên người này nhìn qua ra vẻ đạo mạo, nhưng từ lúc y tặng lễ cho Võ Chiêu nghi, có thể thấy được y là một người đầu cơ trục lợi, ta đến tột cùng có nên giúp y hay không đây?
.Hàn Nghệ đại não phi nhanh chuyển động, bỗng nhiên ai ôi! !! một tiếng: - Lý Xá nhân, ta nói ngươi như thế nào lại làm việc hồ đồ như vậy a!
.Lý Nghĩa Phủ thở dài: - Lúc ấy ta chỉ muốn tận một phần tâm ý của người làm thần tử, cho rằng chuyện này cũng không có gì đáng trách cả, nào biết lại chôn xuống một mầm tai hoạ, ôi thật sự là biết vậy chẳng làm a!
.Hàn Nghệ nói: - Lễ này nha, ta tặng được, nhưng ngươi không tặng được.
.Lý Nghĩa Phủ hỏi vội: - Vì sao lại như thế?
.Hàn Nghệ nói: - Ta là bệ hạ một tay cất nhấc đi lên đấy, từ đầu tới đuôi chính là kiên định bất di bất dịch đứng ở bên phía bệ hạ và Chiêu nghi, ta tặng lễ đó là đương nhiên, mà ngươi lập trường lại không kiên định, lễ này ngươi vừa tặng, không khác gì làm chính mình rơi vào tiến thoái lưỡng nan, sợ là đều đã đắc tội cả hai bên, lúc ấy ngươi nên hỏi ta một chút chứ.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy ánh mắt chớp động vài cái, trôi qua nửa ngày, y đột nhiên nói: - Vậy nếu ta cũng lập trường kiên định thì sao?
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày nói: - Cái này Lý Xá nhân, ở thương giới có một câu danh ngôn chí lý, gọi là, ích lợi luôn đi cùng với phiêu lưu, ích lợi càng cao, phiêu lưu lại càng lớn, chỉ xem Lý Xá nhân ngươi lấy hay bỏ như thế nào mà thôi.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy liền rơi vào trầm tư.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút vẻ quỷ dị, nói: - Lý Xá nhân, mới vừa rồi bệ hạ đã phân phó ta đi làm một việc, ta cáo từ trước đã.
.Lý Nghĩa Phủ ngẩn ra, vội nói: - Xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên.
.- Cáo từ!
.Hàn Nghệ hơi hơi chắp tay, sau đó liền rời đi.
.Lý Nghĩa Phủ nhìn bóng lưng Hàn Nghệ rời đi, trong ánh mắt lộ ra ý ghen tị mãnh liệt, nghĩ thầm rằng, kẻ này chẳng qua chỉ là một một tên nông dân mà thôi, nhưng hiện giờ lại quý vi Hoàng gia Đặc phái sứ, sủng cực nhất thời, Lý Nghĩa Phủ ta mạnh hơn hắn cả trăm lần, hiện giờ lại gặp phải vận mệnh bị giáng chức, thế đạo này thật sự là quá không công bình. Không được, ta đi lần này, tương lai chỉ sợ cũng không về được, Lý Nghĩa Phủ ta quyết không thể nhận thua như vậy.
.Nghĩ tới đây, y đột nhiên xoay người, hướng về phía Môn Hạ tỉnh mà đi.
.Y vừa mới vừa biến mất, Hàn Nghệ đột nhiên từ một chỗ góc cua đi ra, hơi hơi hí mắt, giống như đang trầm tư cái gì.
.Môn Hạ tỉnh.
.Lý Nghĩa Phủ vừa đến Môn Hạ tỉnh, trong phòng vừa vặn có một người đi ra, người này bộ dạng xấu xí, béo béo lùn lùn, trên cổ mọc ra một cục bướu thật lớn, sợ là phải to bằng quả tạ của môn đẩy tạ ấy chứ, nhìn cái là khiến cho người ta sợ hãi, y vừa thấy Lý Nghĩa Phủ, không khỏi kinh ngạc nói: - Ai! Ta nói này lão Lý, tại sao ngươi lại trở lại rồi, không phải ngươi mới vừa rồi nói.
.Người này tên là Vương Đức Kiệm, tuy rằng bộ dạng xấu, nhưng hành văn vô cùng tốt, cùng với Lý Nghĩa Phủ đều là Trung thư Xá nhân, từ trước đến nay túc trí đa mưu, khôn vặt lại càng hơn, bởi vậy y có một ngoại hiệu tên là "Trí nang" (Người nhiều mưu trí), bản lĩnh trí nang này đúng như ca ngợi, nhưng dùng ở trên người Vương Đức Kiệm lại thành ý tứ châm biếm.
.Lý Nghĩa Phủ ngượng ngùng cười nói: - Ta ta đột nhiên nhớ tới chuyện đó ta đã giải quyết xong rồi, không không cần đi về nữa.
.Vương Đức Kiệm nghe vậy có chút buồn bực, nhìn Lý Nghĩa Phủ nói: - Lão Lý, hôm nay ngươi như thế nào có vẻ có tâm sự nặng nề.
.Lý Nghĩa Phủ và Vương Đức Kiệm quan hệ vô cùng tốt, đều là cá mè một lứa, trong lòng y nghĩ Vương Đức Kiệm có rất nhiều chủ ý, sao không thỉnh giáo thêm người này một chút, tuy rằng mới vừa rồi y đã được Hàn Nghệ dẫn dắt, nhưng y cùng với Hàn Nghệ dù sao cũng không quen lắm, bèn nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói: - Đức Kiệm, ta gặp phải phiền toái rồi.
.Vương Đức Kiệm nghe vậy thì sửng sốt.
.Hai người đi vào phòng trong, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín lại.
.Lý Nghĩa Phủ lại đem chuyện đạo chiếu lệnh kia nói cho Vương Đức Kiệm.
.Vương Đức Kiệm nghe được thì khiếp sợ không thôi, nói: - Chuyên nay la thât?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Ta tận mắt nhìn thấy, thì còn có thể giả sao, phỏng chừng một đạo chiếu lệnh kia ngày mai sẽ đi đến Thượng thư tỉnh.
.Vương Đức Kiệm nói: - Ngươi đến tột cùng đã phạm vào chuyện gì?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Ngươi cũng biết, Thái úy xưa nay đã nhìn ta không vừa mắt, ông ta đã sớm muốn giáng chức ta đi rồi.
.- Ôi!
.Vương Đức Kiệm nói: - Lão Lý, nếu thật là ý tứ của Thái úy, vậy lần này đi ngươi dữ nhiều lành ít rồi, đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, khẳng định Thái úy còn sẽ tiếp tục giáng chức ngươi đi chỗ xa hơn.
.Lý Nghĩa Phủ buồn rầu nói: - Ta đương nhiên biết, ngươi từ trước đến nay nhiêu chủ ý, mau giúp ta nghĩ kế đi.
.Vương Đức Kiệm này sinh có một đôi mắt chuột, quá linh động rồi, chuyển chuyển vài vòng, bỗng nhiên nói: - Lão Lý, biện pháp không phải là ta không có, chỉ xem ngươi có can đảm hay không thôi.
.Trong lòng Lý Nghĩa Phủ vừa động, nói:
.- Ta cũng đã đến tình cảnh như vậy rồi, còn có cái gì không dám.
.Vương Đức Kiệm liền nói: - Hiện giờ bệ hạ muốn lập Võ Chiêu nghi kia làm hậu, nhưng trong triều nhóm Tể tướng đều phản đối, bởi vậy bệ hạ mới không dám chính thức đề xuất, nếu ngươi có thể trợ giúp bệ hạ đem việc này làm cho xong, hừ, vậy ngươi chẳng những sẽ không bị giáng chức, tương lai định có thể vị cực nhân thần.
.Ám hiệu của Hàn Nghệ, Vương Đức Kiệm đã chỉ rõ, nhưng đều là cùng một sự kiện, Lý Nghĩa Phủ đã quyết định, lại dấu diếm thanh sắc, do dự nói:
.- Hồi trước cữu cữu ngươi không phải cũng làm như vậy, nhưng kết quả như thế nào, thì ngươi cũng biết rồi đó.
.Cậu của Vương Đức Kiệm cũng không phải là người nào khác, chính là Hứa Kính Tông.
.Vương Đức Kiệm liền nói: - Cữu cữu ta tuổi tác đã cao, nhuệ khí đã hết, bị Thái úy dọa như vậy, kết quả ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài nữa rồi, nhưng ngươi cũng không ngẫm lại xem, cho tới bây giờ, đã có người thượng một tấu chương nào buộc tội cữu cữu ta chưa, có thể thấy được tâm Thái úy có điều cố kỵ, ngươi không cần phải sợ, chỉ cần ngươi kiên định ủng hộ lập Võ Chiêu nghi làm hậu, Thái úy quyết sẽ không động được vào ngươi.
.- Được! Ta liền nghe lời ngươi.
.Lý Nghĩa Phủ lại hỏi: - Nhưng ta nên làm như thế nào bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận