Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 882: Thành tù phạm thực rồi

.Nguyên gia bảo!
.- Tiểu muội! Tiểu muội!
.Lúc này Nguyên Mẫu Đơn đang họp cùng Nguyên Triết bọn họ, chợt nghe bên ngoài có một tràng kêu la lo lắng.
.Nguyên Kiệt ồ lên một tiếng: - Hình như là thanh âm của thúc thúc.
.Vừa dứt lời, chỉ thấy một người nhảy ào tiến vào, không phải Nguyên Ưng thì là ai.
.- Tiểu muội! Muội ở đây thì không thể tốt hơn rồi.
.Nguyên Ưng hai tay nắm thật chặt hai vai của Nguyên Mẫu Đơn, trong mắt rưng rưng nói.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc này đang sợ choáng váng, giật mình nhìn Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng lại đánh giá Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Tiểu muội, muội không sao chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn ngu ngơ lắc đầu.
.Nguyên Ưng cũng kích động dị thường nói: - Ta nghe nói muội phu hắn hắn bị quan phủ bắt rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng nhíu mày ngài.
.Xem ra nàng đã sớm biết, ta cứ coi như nàng không biết. Nguyên Ưng lại nói: - Muội yên tâm, đại ca cho dù cược cái mạng này, cũng nhất định phải cứu được muội phu ra.
.Nguyên Kiệt kích động nói: - Thúc thúc, ta ủng hộ thúc.
.Người này cũng thật sự là e sợ thiên hạ không loạn.
.Nguyên Ưng cảm kích nhìn Nguyên Kiệt, nói: - Cháu họ tốt, vậy ngươi liền cùng với thúc thúc đi thôi.
.Nguyên Kiệt sắc mặt cứng đờ, ha hả nói: - Tiểu chất đi cũng sẽ chỉ kéo chân sau của thúc thúc, tiểu chất nguyện vì thúc thúc chuẩn bị một con khoái mã.
.- Cút!
.Nguyên Ưng lại nói với Nguyên Mẫu Đơn: - Tiểu muội, muội chờ, đại ca ta sẽ đi ngay bây giờ cứu muội phu ra.
.Nói xong ông ta liền xoay người định đi ra ngoài cửa.
.- Này!
.Nguyên Mẫu Đơn vội vàng đứng dậy giữ chặt Nguyên Ưng, nói: - Đại ca, huynh đợi đã.
.Nguyên Ưng vừa nghe, liền biết việc này ổn rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn đưa mắt hướng về phía người Nguyên Kiệt đảo qua, nói: - Đại ca, huynh đi theo ta.
.Nói xong liền ra khỏi phòng họp.
.Trong mắt Nguyên Ưng hiện lên một chút sắc vui mừng, vội vội vàng vàng đi theo ra ngoài.
.Nguyên Kiệt cảm động nói:
.- Thúc thúc thật đúng là yêu thương cô a!
.Nhưng trong mắt Nguyên Triết bên cạnh lại tràn đầy khinh bỉ.
.Nguyên Phỉ nói: - Cô phụ hiện giờ bị người bắt đi, chúng ta cứ ngồi yên không quan tâm đến như vậy sao?
.Nguyên Triết nói: - Cô cũng không lo lắng, chúng ta lo lắng cái gì.
.Bên kia Nguyên Mẫu Đơn dẫn theo Nguyên Ưng đi vào một góc hẻo lánh bên cạnh, nhỏ giọng nói: - Đại ca, việc này huynh cũng đừng quan tâm nữa.
.Nguyên Ưng mặt căng thẳng nói: - Vậy sao được, đại ca quyết không thể lại để cho muội chịu đả kích, bất kể như thế nào, ta nhất định phải cứu muội phu ra, muội cũng biết bản lĩnh của đại ca, cho dù là quân doanh, đại ca muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ai có thể đỡ nổi.
.Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt lộ ra vẻ lo lắng, liếc chung quanh một cái, nói: - Huynh yên tâm, Hàn Nghệ không có việc gì.
.- Thế là sao?
.Nguyên Ưng cả kinh.
.- Chuyện này huynh biết thế là được rồi, dù sao Hàn Nghệ không có việc gì đâu, nhưng huynh chớ có kích động, nếu không sẽ chỉ hại thêm Hàn Nghệ cùng Nguyên gia chúng ta.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi có chút không vui nói.
.Nguyên Ưng sửng sốt một lát, nói: - Nếu tiểu muội cũng đã nói như vậy rồi, vậy vậy đại ca cứ nghe lời muội trước, nhưng nếu có gió thổi cỏ lay gì, muội nhất định phải nói cho đại ca, đại ca nhất định sẽ giúp muội nghĩ biện pháp.
.Nguyên Mẫu Đơn trong lòng cảm động cực kỳ, dù sao cũng chung một dòng máu nha, hồn nhiên quên luôn chuyện Nguyên Ưng kê đơn kia, hạ giọng nói: - Đại ca, cảm ơn huynh.
.Nguyên Ưng đĩnh đạc nói: - Tiểu muội, muội nói gì vậy, chúng ta là huynh muội ruột, đại ca không giúp muội thì giúp ai a! Đi, muội đi làm việc trước đi, ta đi gặp đại bá bọn họ.
.Cứ như vậy, đại thúc vô lương lại trở về Nguyên Gia Bảo.
.Dương phủ!
.Chỉ thấy một người ở bên ngoài tiểu viện của Dương Phi Tuyết lén lén lút lút quay trở ra, nhưng người này cũng không phải là sắc lang, mà là cha của Phi Tuyết, Dương Tư Nột.
.Trôi qua một lát, một đứa nha hoàn từ trong tiểu viện đi ra, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt Dương Tư Nột, hành lễ nói: - Lão gia.
.Dương Tư Nột nói: - Phi Tuyết nói như thế nào?
.Nha hoàn kia nói: - Phi Tuyết tỷ vẫn chưa nói cái gì.
.Dương Tư Nột cau mày nói: - Ngươi có nói rõ ràng ra không?
.Nha hoàn kia nói: - Nô tì toàn bộ chiếu theo lời căn dặn của lão gia mà nói với Phi Tuyết tỷ, nhưng Phi Tuyết tỷ nghe xong, cũng chỉ ứng một tiếng, vẫn chưa nói gì thêm.
.Dương Tư Nột nhíu mày trầm tư một lát, nói: - Gần đây có người nào tới tìm Phi Tuyết không?
.Nha hoàn kia suy nghĩ một lát nói: - Chỉ có hai ngày trước Vân Thành quận chúa tới một lần.
.- Vân Thành quận chúa?
.Dương Tư Nột khẽ mỉm cười, nói: - Được rồi, ta biết rồi.
.Ở Trường An quân đội phân thành Nam nha Phủ binh và Bắc nha Cấm quân, Nam nha Phủ binh chủ yếu là thuộc về quân đội quốc gia, mà Bắc nha Cấm quân chính là thân binh của Hoàng đế, chỉ nghe mệnh lệnh của Hoàng đế, hai bên giữ cân bằng lẫn nhau, nhưng theo hoàng quyền ngày càng tăng cường, Bắc nha Cấm quân đã hơn Nam nha Phủ binh rồi.
.Ở trong đại bản doanh Nam nha Phủ binh cũng có được một gian nhà tù, chuyên môn dùng để giam giữ binh lính trái với quân pháp.
.Loảng xoảng một tiếng, cửa rất nặng từ từ được đẩy ra, bên trong vô cùng âm u, giữa ban ngày cũng phải đốt nến, mới có thể thấy rõ ràng, hơn nữa còn có mùi hôi thối, cũng may gian phòng giam này là một phòng đơn độc, vì vậy cũng không đến mức hun cho người ta không mơ măt ra nổi.
.- Ăn cơm đi!
.- Oa! Ngươi cho người ta ăn như thế sao, ngươi đây rõ ràng chính là cho heo ăn, tiểu tử ngươi đây là mượn vật mắng chửi người nha.
.Trong gian phòng giam giam giữ duy nhất một phạm nhân vô cùng kiêu ngạo, nhìn cái thứ dinh dính trong bát kia, lúc này liền hướng tới người binh lính kia phun một trận nước miếng.
.Người binh lính kia nói: - Ngươi là phạm nhân, đây là cho phạm nhân ăn.
.- Ai nói ta là phạm nhân. Nói cho ngươi biết, ta đường đường là Hoàng gia Đặc phái sứ, hoàng gia, ngươi hiểu hàm nghĩa của hai chữ này không.
.Phạm nhân này chính là người vừa mới bị bắt vào, Hàn Nghệ, hắn chỉ vào người binh lính kia nói: - Ta cho ngươi biết, các ngươi đây là ngược đãi mệnh quan triều đình, là phải phán tử tội đấy, hiện tại ngươi khẩn trương đổi cho ta một gian phòng ở thoải mái, cung cấp rượu ngon thịt ngon, lại kêu hai mỹ nữ hầu hạ, nếu không, chờ ta đi ra ngoài, cho các ngươi biết mặt.
.Người binh lính kia nói: - Cái này tiểu nhân hoàn toàn là vâng theo ý tứ của ngươi a.
.- Nhà ngươi nói chuyện cũng không sợ cắn vào đầu lưỡi, ta khi nào thì bảo các ngươi ngược đãi ta như vậy. Hàn Nghệ phẫn nộ nói.
.Người binh lính kia nói: - Tư Không lệnh cho chúng ta toàn bộ nghe Đặc phái sứ ngươi phân phó, là Đặc phái sứ ngươi nói mình là phạm nhân, chúng ta tất nhiên phải lấy đãi ngộ dành cho phạm nhân chiêu đãi ngươi.
.Hàn Nghệ khóe miệng co quắp ra, nói: - Ta đây hiện tại muốn khôi phục thân phận Hoàng gia Đặc phái sứ của ta, được không?
.- Được!
.Người binh lính kia nói: - Tiểu nhân lập tức đi bẩm báo với Tư Không, kính xin Đặc phái sứ đợi một hai ngày.
.- Nhanh đi, nhanh đi. Từ từ, chờ một hai ngày? Ngươi đã từng được đi học chưa?
.- Chưa.
.- ! Ngươi cố ý chơi ta đi? Cái này làm sao phải đợi một hai ngày?
.- Bởi vì Tư Không đi câu cá, qua lại chỉ sợ cần mất một hai ngày. Tiểu nhân ta sẽ đi bẩm báo ngay bây giờ, cố gắng một ngày là được.
.Nói xong, binh lính này cũng sắp bước rời khỏi.
.- Này này này! Fuck! Tên khốn kiếp này chuồn thật đúng là mau.
.Hàn Nghệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm rằng, đây nhất định là lão hồ ly Lý Tích kia lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, cố ý ngược đãi lão tử đây mà, đáng giận, thật sự là quá đáng giận mà. Hừ, tuy nhiên lão tử đường đường là một lão thiên, còn sợ ngươi sao, đợi lát nữa ta sẽ lừa gạt lính của ngươi đến nỗi không biết lão đại là ai nữa.
.Tên lính kia đi ra khỏi nhà tù, lập tức hướng tới một người bên cửa ôm quyền nói: - Tiểu nhân tham kiến Tư Không.
.Người này đúng là Lý Tích, ông ta nhỏ giọng nói: - Phạm nhân bên trong như thế nào?
.Tên lính kia lập tức đem lời Hàn Nghệ nói nguyên vẹn cho Lý Tích nghe.
.Lý Tích cười mắng: - Tiểu tử, không cho ngươi một ít giáo huấn, ngươi thế nào cũng sẽ nhảy lên đầu lật ngói. Nói xong, ông ta lại hướng về người binh lính kia nói: - Nhớ kỹ, không có sự phân phó của lão phu, thì cửa này quyết không thể mở, không quan tâm hắn ở bên trong la to như thế nào, các ngươi đều không được để ý đến hắn, bằng không mà nói, xử trí theo quân pháp.
.- Tiểu nhân tuân mệnh.
.Bỗng nhiên, ngầm trộm nghe được từ trong phòng giam truyền đến tiếng ngâm đọc đầy thâm tình: - A Tư Không, ngươi là người vĩ đại cỡ nào nha! A Tư Không, ngươi là anh hùng của Đại Đường ta a! A Tư Không, ngươi công chính như vậy, nghiêm khắc kiềm chế bản thân như vậy, đại công vô tư như vậy, sẽ không lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, cũng không ức hiếp nhỏ yếu, quả thực chính là văn võ bá quan chi mẫu vậy. Hạ quan đối với ngươi sùng bái giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, như Hoàng Hà tràn đầy, không thể vãn hồi. A !
.Người binh lính kia nghe vậy nhanh chóng cắn chặt môi.
.- Hỗn tiểu tử này!
.Da mặt Lý Tích cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, cười mắng một tiếng, vỗ vỗ mông, chạy lấy người.
.Tin tức Hàn Nghệ bị bỏ tù vốn chỉ là giả, hiện giờ xem như là ngồi thực rồi, bởi vì Lý Tích cũng không có hạ đạt lệnh cấm lên tiếng, nên tin tức rất nhanh đã từ trong quân doanh truyền ra.
.Tin tức này rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ thành Trường An, từng bản từng bản không ngừng tiến hóa, về sau đã nói thành Hàn Nghệ đã bị nghiêm hình tra tấn, muốn có bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm.
.Sĩ tộc bên kia lại cao hứng không ngừng, theo đủ loại hành vi của Lý Tích mà xem, rõ ràng cho thấy ông ta đứng về phía sĩ tộc bên này.
.Mà hàn môn bên kia lại giống như núi sụp, đất lở, trong lòng vừa giận lại vừa sợ, trước đó dường như bọn họ đều cảm thấy được ánh rạng đông của hàn môn đã tới, nhưng chỉ trong thời gian một hai ngày, bọn họ cảm thấy dường như ngã vào mười tám tầng Địa ngục, không còn khả năng tiếp tục xoay người.
.Mà tình hình thật sự cũng là như thế, sĩ tộc cảm thấy nhất định phải đè cái cỗ tà gió này xuống, bắt đầu áp chế hàn môn trên toàn bộ các phương diện, trong triều tạo áp lực đối với quan viên hàn môn, con cháu sĩ tộc dân gian cũng đều xuất động, chế ngạo hàn môn, cười nhạo hàn môn, bởi vì vài con cháu sĩ tộc này cũng đã ngậm một cỗ oán khí trong lòng, cỗ oán khí này đều xả hết lên trên đầu hàn môn.
.Hàn môn là rắn mất đầu, quân tâm tán loạn, chỉ có thể giận mà không dám nói gì, chế độ cấp bậc nghiêm khắc ở xã hội phong kiến kia trong một hai ngày đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
.Đúng lúc này, một nhân vật mấu chốt xuất hiện, người này chính là Mao Hâm đã tĩnh dưỡng nhiều ngày.
.- Mao đại ca, ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, ngươi vẫn tốt đó chứ?
.- Mao Hâm, Hàn tiểu ca hắn !
.Trước đó, Mao Hâm vô danh vô tiếng, nhưng sau khi trải qua chuyện bị đánh kia, thanh danh trở nên nóng hôi hổi, hơn nữa chính là y phản kháng kịch liệt nhất, bởi vậy y vừa xuất hiện, con cháu hàn môn cũng bắt đầu dựa vào y.
.Mao Hâm dõng dạc nói: - Các vị, các vị, đây là kỹ xảo nhất quán mà sĩ tộc chèn ép hàn môn chúng ta, mục đích chính là phải làm cho chúng ta sợ hãi, làm cho chúng ta sợ hãi, do đó khiến cho chúng ta khuất phục. Hàn tiểu ca thật vất vả mới khiến cho chúng ta đứng lên được, chúng ta cũng không thể lại khuất phục a, chúng ta nhất định phải đấu tranh đến cuối cùng.
.- Nhưng Hàn tiểu ca đã bị bắt rồi, chúng ta lấy cái gì đi đấu với bọn họ.
.- Liền bằng chúng ta là con dân của bệ hạ, ta muốn bệ hạ làm chủ cho chúng ta.
.- Bệ bệ hạ?
.Mọi người sửng sốt, cái này hình như cách bọn họ hơi xa.
.Mao Hâm nói: - Đúng vậy, chính là bệ hạ. Bọn họ không có bằng chứng dựa vào cái gì mà bắt Hàn tiểu ca, đây rõ ràng chính là bọn họ quan lại bao che cho nhau, dối trên lừa dưới, ý đồ mưu hại trung thần triều đình, chúng ta nhất định phải khiến bệ hạ biết hết thảy những chuyện này, trả lại cho Hàn tiểu ca sự trong sạch, đây là việc mà con dân chúng ta nên làm. Các vị, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta không thể ở nhường nhịn nữa rồi, nếu Hàn tiểu ca ngã xuống, hàn môn chúng ta sẽ không còn ngày nổi danh, sĩ tộc nhất định sẽ càng chèn ép chúng ta trầm trọng thêm, môi hở răng lạnh a. Ta đã quyết định đi hoàng cung cáo ngự trạng, các ngươi ai muốn cùng ta đi?
.- Mao đại ca, tiểu đệ nguyện đi cùng ngươi.
.- Không sai! Cáo ngự trạng!
.- Cáo ngự trạng!
.Tiếng hô càng phát ra tăng vọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận