Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1052: Cuối cùng cũng có một trận chiến

.Vốn dĩ buổi yến tiệc này là vui vẻ, nhưng chỉ vì một câu nói của Độc Cô Vô Nguyệt, làm cho toàn bộ yến tiệc qua loa rồi kết thúc.
.- Ngươi nói có phải bệ hạ sợ Cao Cú Lệ hay không?
.Ra khỏi quan thự, Khế Bật Hà Lực nhỏ giọng nói với A Sử Na Di Xạ.
.A Sử Na Di Xạ nói:
.- Ta nghĩ là có thể, dù sao tiền triều và triều ta mấy lần chinh phạt, đều không công mà lui.
.Khế Bật Hà Lực nói:
.- Nhưng ngày nay quân đội Đại Đường ta càn quét tứ phía, lão tử không tin không diệt được một Cao Cú Lệ.
.- Dương lão tam, ngươi thấy thế nào?
.Trình Xử Lượng hỏi Dương Tư Nột.
.Dương Tư Nột nói:
.- Chuyện gì?
.- Đương nhiên là xuất binh Cao Cú Lệ!
.Trình Xử Lượng nói.
.Dương Tư Nột im lặng một lát, nói:
.- Ngươi biết Dương gia ta không bàn về chuyện này.
.Năm đó ba lần chinh phạt Cao Cú Lệ không phải xuất từ tay Dương gia của ông ta, Dương Hùng gia gia của ông ta cũng theo quân xuất chinh, kết quả thất bại thảm hại mà về, rất nhiều con cháu trong đội quân Quan Trung đều chết ở Cao Cú Lệ, bởi vậy Dương gia rất ít nhắc tới Cao Cú Lệ, nhưng trong lòng lại rất muốn rửa sạch sỉ nhục trước kia.
.- Phụ thân, vì sao vừa rồi không đề nghị bệ hạ xuất binh Cao Cú Lệ?
.Lý Tư Văn len lén nhìn Lý Tích, cẩn trọng hỏi.
.Lý Tích thản nhiên nói:
.- Ngươi thì biết cái gì?
.Lý Tư Văn nói:
.- Đương nhiên con biết, từ lúc phụ thân đi theo tổ tiên tới nay, nam chinh bắc chiến, những kẻ địch mạnh, đều bị phụ thân tiêu diệt, duy chỉ có Cao Cú Lệ, người theo Thái Tông thánh thượng xuất chinh năm đó, mặc dù giành được thắng lợi, nhưng chỉ là vì trận thất bại ở An thị thành của Lý Đạo Tông, cuối cùng dẫn đến không công mà lui, nhất định phụ thân muốn tự tay tiêu diệt Cao Cú Lệ.
.Lý Tích nghiêng mắt nhìn lướt qua, Lý Tư Văn lo lắng nói:
.- Có phải con đã nói sai rồi không?
.Lý Tích cũng thở dài một hơi, nói:
.- Kỳ thực con nói không sai, không diệt được Cao Cú Lệ, khó gọi là viên mãn.
.Trong giọng nói lộ ra vẻ nôn nóng.
.Năm đó khi Đường Thái Tông xuất binh Cao Cú Lệ, hơn phân nửa đại thần ngăn cản, nhưng thân là Binh bộ Thượng thư, Lý Tích cũng là phái kiên quyết phát động chiến tranh, hơn nữa còn tuyên bố ở trong triều nhất định sẽ tiêu diệt Cao Cú Lệ, kỳ thực chinh phạt Cao Cú Lệ luôn luôn thắng, Lý Tích và Lý Đạo Tông đánh rất thuận lợi, diệt mấy vạn địch, nhưng cuối cùng vì thời tiết xấu, hơn nữa Lý Đạo Tông thất bại, cuối cùng đành bất đắc dĩ lui binh, sau khi khải hoàn hồi triều, phái chủ hòa vì chuyện này mà xa lánh ông ta, bởi vậy ông ta cảm thấy uất ức, ông ta hạ quyết tâm, nhất định lúc sinh thời, tiêu diệt Cao Cú Lệ, thực hiện lời thề lúc trước, bây giờ ông ta đã lớn tuổi như vậy, ông ta có thể không nôn nóng sao.
.- Hàn Nghệ, ngươi bồi trẫm đi một lát!
.Hàn Nghệ vốn đã đưa Lý Trị đến trước cửa cung, đang chuẩn bị đi về, thì bỗng nhiên Lý Trị mở miệng nói.
.- Tuân mệnh!
.Lý Trị thở dài:
.- Có phải ngươi cũng cảm thấy trẫm sợ Cao Cú Lệ hay không?
.Hàn Nghệ sững sờ, nói:
.- Thần không cho rằng như vậy, hơn nữa Độc Cô——!
.- Trẫm hiểu y hơn ngươi.
.Lí Trị khoát tay, cười khổ nói:
.- Trẫm cũng không trách y, hơn ba mươi bảy người Độc Cô gia chết trận ở Cao Cú Lệ, nếu y không muốn báo thù, vậy thì y làm người cũng uổng phí, kỳ thực không chỉ cá nhân y, không nói đến khu vực Trung Nguyên Liêu Đông Cao Cú Lệ chiếm của ta, còn uy hiếp Đại Đường ta, chỉ bằng mối huyết hải thâm cừu của Đại Đường ta và Cao Cú Lệ, không thể tránh khỏi trận chiến này. Phụ hoàng đã từng nói, mặc dù Tùy thị ba lần chinh phạt Cao Cú Lệ, nhưng người chết cũng đều là con cháu Trung Quốc ta, lẽ ra Đại Đường ta mang trên lưng mối huyết hải thâm cừu này, trẫm cũng phải tiêu diệt Cao Cú Lệ, nếu không, trẫm thẹn với con cháu Trung Quốc.
.Tùy Dạng Đế ba lần chinh phạt Cao Cú Lệ, hơn phân nửa đều là con cháu Quan Trung, nhất là quý tộc Quan Trung, tổn thất rất lớn, Lũng Tây Lý thị cũng có không ít người chết trận ở Cao Cú Lệ, kỳ thực Đường triều chính là kế thừa triều Tùy, còn có mối quan hệ thân thích, đối với Vương triều Đường, cho dù như thế nào, cũng phải tiêu diệt được Cao Cú Lệ. Lúc trước Lý Thế Dân chinh phạt Cao Cú Lệ, mặc dù không tiêu diệt được, nhưng cũng đánh cho Cao Cú Lệ thiệt hại nghiêm trọng, Cao Cú Lệ muốn hòa hoãn quan hệ, Lý Thế Dân đều không để ý, nếu không phải qua đời, thì đã chuẩn bị xuất chinh Cao Cú Lệ lần nữa.
.Đây là chuyện chỉ có chiến tranh mới có thể cởi nút thắt ra.
.Nói tới đây, Lý Trị thở dài, nói:
.- Nhưng Trung Nguyên vương triều ta nhiều lần chinh phạt, không có kết quả, điều này làm cho trẫm có áp lực cực lớn, mặc dù quốc lực của Đại Đường ta bỏ xa Cao Cú Lệ, nhưng dù sao đánh giặc là phải hao tài tốn của, chỉ sợ đến lúc đó lại không tấn công được lâu dài, nếu trẫm lại lui binh lần nữa, chỉ sợ nhuệ khí của tướng sĩ Trung Nguyên mất hết, không còn suy nghĩ muốn báo thù nữa. Nhưng nếu không lui binh, chẳng phải là lại đi vào con đường cũ của Tùy Dạng Đế, dốc hết binh lực đi gây chiến. Hoặc là trẫm không xuất binh, một khi xuất binh nhất định phải tiêu diệt triệt để Cao Cú Lệ, tuyệt đối không thể tái diễn không công mà lui. Bọn họ có thể ghi hận, có thể sốt ruột đề nghị tiến công, nhưng trẫm không thể, trẫm vẫn phải lấy thiên hạ làm chủ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Không giấu gì bệ hạ, vi thần ủng hộ bệ hạ, lúc này không phải là thời điểm của binh.
.Lý Trị nhìn hắn một cái, cười ha ha, nói:
.- Trẫm không cần ngươi chọc trẫm vui vẻ, chỉ là trẫm muốn tìm một người nói chuyện.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vi thần cũng không chọc cho bệ hạ vui vẻ, chỉ có điều vi thần cảm thấy thời gian nằm ở phía Đại Đường chúng ta, chúng ta vừa mới khởi binh diệt Tây Đột Quyết, nếu lại lập tức xuất binh chinh phạt Cao Cú Lệ, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt, vi thần cho rằng hẳn là bệ hạ nên mưu tính quốc nội cho tốt, để cho Tây Bắc ổn định lại, đợi đến khi quốc lực càng thêm cường thịnh, như vậy tiêu diệt Cao Cú Lệ chính là chuyện hợp tình hợp lý. Mà lúc trước Cao Cú Lệ bị Đại Đường ta làm cho thiệt hại nghiêm trọng, sau đó Đại Đường ta chưa bao giờ buông tha phương pháp quân yểm trợ quấy rối, hiện giờ quốc lực Cao Cú Lệ không đủ, hơn nữa sẽ càng ngày càng yếu, càng kéo dài về sau, càng có lợi cho chúng ta.
.Hắn cương quyết phản đối phái chiến tranh, ta vừa mới nhậm chứ Hộ bộ, chuẩn bị phát triển kinh tế, ngươi lại chạy đi đánh giặc, thế này không phải là hại ta sao.
.Lý Trị gật đầu nói:
.- Ngươi và trẫm nghĩ giống nhau, lúc này không tiến hành chiến tranh, chỉ là vì có thể tiêu diệt hoàn toàn Cao Cú Lệ vào ngày khác.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói:
.- Bệ hạ, nếu đến lúc đó Độc Cô Vô Nguyệt thỉnh cầu khai chiến thì sao?
.Lý Trị ngẩn người, nói:
.- Thế hệ thiện chiến có thể xuất chinh của Đại Đường ta nhiều không kể xiết, không đáng để y đi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bệ hạ nói có lý, chỉ có điều vi thần cho rằng cự tuyệt một nam nhân một lòng muốn chinh chiến vì đất nước, có phải là quá tàn nhẫn hay không.
.Lý Trị im lặng một hồi lâu, nói:
.- Hiện giờ nói mấy thứ này vẫn còn quá sớm, à, lúc trước ngươi nói tổ chức buổi lễ tốt nghiệp là thật sao?
.Hàn Nghệ thấy y không muốn nói nhiều, vậy thì cũng chỉ có thể từ bỏ, nói:
.- Sao vi thần dám lừa gạt bệ hạ, dựa vào trước mắt thì hiểu, bọn họ vẫn chỉ là học viên, không phải là Cảnh sát Hoàng gia, bởi vậy bọn họ cần phải hoàn thành việc thay đổi thân phận, đã là Cảnh sát Hoàng gia, đương nhiên được bệ hạ đích thân hạ lệnh cho bọn họ, kỳ thực vi thần đã chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp này từ lâu, đến lúc đó nhất định sẽ không làm bệ hạ thất vọng.
.Lý Trị cười ha ha, nói:
.- Ngươi nói như vậy, trẫm lại rất mong chờ đấy.
.Hàn Nghệ chần chừ một lát, lại nói:
.- Chỉ có điều, bệ hạ, trước đây khi chúng ta lập ra trại huấn luyện Cảnh sát Hoàng gia, từng dự tính chỉ cấp cho năm mươi người vào danh sách Cảnh sát Hoàng gia chính thức, còn lại đều sắp xếp đến Dân An cục, nhưng như vậy thì vi thần cho rằng bọn họ đều có tư cách trở thành Cảnh sát Hoàng gia chính thức.
.Lý Trị ngẩn người, nói:
.- Ngươi không nói, thì trẫm thực sự đã quên mất chuyện này, thực ra trẫm đã coi bọn họ là Cảnh sát Hoàng gia, sẽ thăng cấp cho tất cả bọn họ thành Cảnh sát Hoàng gia.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Đôi mắt của Hàn Nghệ chuyển một cái, nói:
.- Ngoài ra, vi thần còn có một yêu cầu nho nhỏ.
.Lý Trị nói:
.- Yêu cầu gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Trước đây có rất nhiều người muốn lấy trại huấn luyện làm bàn đạp để bước vào con đường làm quan, vẫn chưa để Cảnh sát Hoàng gia vào mắt, không phải bọn họ còn tới trại huấn luyện gây ồn ào sao, sao bệ hạ không mời những người đó đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp.
.Lý Trị nghe xong ánh mắt hiện lên vẻ nôn nóng, chỉ vào Hàn Nghệ ha ha nói:
.- Tiểu tử ngươi!
.Cũng không nói tiếp câu phía sau, đã rời đi.
.Mà Hàn Nghệ lại quay trở về trại huấn luyện, chỉ thấy Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ đứng ở trên bãi tập chỉ đạo người dỡ bỏ một vài chướng ngại vật trong đó.
.Độc Cô Vô Nguyệt nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói:
.- Độc Cô công tử, một trận công thành vạn cốt khô*.
.* Một trận công thành vạn cốt khô: Ý nói Mỗi một trận đánh khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Ta biết, ta cũng biết chắc chắn bệ hạ sẽ không đồng ý, ngay cả một vị tướng sĩ ta cũng chưa nói tới, còn có tư cách gì để bàn luận về chuyện này.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Vậy vừa rồi vì sao ngươi nói như vậy?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Bởi vì ta biết trước sau thì Đại Đường ta và Cao Cú Lệ sẽ có một trận chiến, ta chỉ hy vọng đến lúc đó bệ hạ sẽ không quên ta.
.Hóa ra chuyện là như vậy. Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng ngươi biết rõ tạm thời bệ hạ không có dự định này, lại vẫn nói như vậy, ngươi như vậy thì sẽ chỉ làm cho bệ hạ giáng tội ngươi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Dù sao trách tội cũng tốt hơn là quên đi.
.Hàn Nghệ cười khanh khách một lát, cười khổ nói:
.- Nghe mà xót xa trong lòng.
.Nguyên Liệt Hổ tình cảm nói:
.- Ai nói không phải, Vô Nguyệt, ta đã nói với ngươi từ lâu, mau chóng chơi đùa xuất ra một đứa bé trai, để Độc Cô gia giữ lại giống nòi, như vậy ngươi muốn làm gì cũng được.
.Hàn Nghệ ôi một tiếng:
.- Đây vẫn có thể xem là một biện pháp.
.Độc Cô Vô Nguyệt trừng mắt nhìn hai người, đang định mở miệng, chợt nghe thấy từng trận tiếng bước chân, ba người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nhóm học viên đi vào bãi tập.
.- Phó Đốc sát! Bệ hạ đi rồi sao?
.Một đám học viên nhìn đông nhìn tây.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Uất Trì Tu Tịch lập tức ha ha cười ra tiếng, nói:
.- Biểu hiện của chúng ta thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Biểu hiện của các ngươi vô cùng xuất sắc.
.Nói xong, hắn thấy trên mặt của một vài học viên có chút lo lắng, lại nói:
.- Mặc dù điều này không phù hợp với quy củ, nhưng ta vẫn nôn nóng nói cho các ngươi biết, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là toàn bộ các ngươi có thể tốt nghiệp.
.Hắn vốn cho rằng, hắn vừa nói như vậy, mọi người sẽ vui mừng reo hò, nhưng không ngờ bọn họ có chút im lặng.
.Lư Khai Minh nói:
.- Vậy có phải bọn ta phải rời khỏi đây.
.Tất cả các học viên đều lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhưng có nhiều học viên vẫn có chút lo lắng không yên.
.Hàn Nghệ nhíu mày, nói:
.- Đúng vậy, các ngươi rất nhanh sẽ phải rời khỏi đây, nhưng rốt cuộc là các ngươi thực sự không nỡ rời khỏi nơi này, hay là sợ thế giới bên ngoài?
.Một đám học viên ngơ ngác nhìn nhau, Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Tại sao bọn ta phải sợ hãi?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Rất đơn giản, các ngươi ở trong này có thể vô ưu vô lự học tập, nơi này không có tà ác, không có phiền não, nhưng một khi các ngươi đi tới Dân An cục, các ngươi sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, đối mặt với đủ loại người, cuộc đời của các ngươi lập tức sẽ phải đi vào một giai đoạn tiếp theo.
.Một đám học viên im lặng, kỳ thực trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ đều muốn nhanh chóng đến Dân An cục, trở thành một Cảnh sát Hoàng gia chân chính, nhưng thực sự đến giờ phút này, bọn họ không kìm nổi cũng vô cùng lo lắng, bởi vì bọn họ đều không biết bản thân sẽ đối mặt với cái gì, hơn nữa không có người cho bọn họ kinh nghiệm, bởi vì bọn họ là Cảnh sát Hoàng gia đầu tiên trong lịch sử.
.Đương nhiên Hàn Nghệ biết rõ loại tâm lý này, nói:
.- Thực ra các ngươi lo lắng như vậy, cũng là lẽ phải, mới đầu khi ta tới Ngự Sử Đài nhậm chức, cũng giống như các ngươi, vô cùng lo lắng bất an, các ngươi tuyệt đối đừng vì vậy mà sinh ra nghi ngờ bản thân, đây là chuyện thường tình của con người, mỗi người đều sẽ như vậy, sau khi đi rồi, các ngươi sẽ rất nhanh có thể hòa nhập vào Dân An cục, bời vì các ngươi ưu tú nhất. Các ngươi chỉ cần nhớ một điều, chính là các ngươi đại diện cho chính nghĩa, mà chức trách của các ngươi chính là tiêu diệt cái ác, chỉ cần các ngươi tin tưởng điều này, vậy thì các ngươi có thể dũng cảm đối mặt với bất kỳ khó khăn nào, dũng khí có thể khiến cho bản thân đi được xa hơn, nhưng niềm tin kiên định có thể làm cho các ngươi vĩnh viễn không lạc đường.
.Chúng học viên đều gật đầu.
.Thôi Hữu Du cười nói:
.- Đây là bài học cuối cùng của Phó Đốc sát dạy bọn ta sao?
.- Có thể coi là như thế!
.Hàn Nghệ cười ha ha, lại nói:
.- Vài ngày sau, trại huấn luyện chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp cho các ngươi, mà khoảng thời gian này đối với các ngươi, là vô cùng quý báu, các ngươi nên thỏa thích tận hưởng mỗi một khắc này, không cần lãng phí khoảng thời gian quý báu này trên khuôn mặt đa sầu đa cảm, đêm nay ta sẽ chuẩn bị đầy đủ rượu ngon cho các ngươi, mọi người không say không về.
.- A!
.Mọi người lập tức reo hò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận