Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 532.1: Lại có việc vui dâng tới cửa

.Chủ nhân của Thái phủ Thái phong chẳng qua là một người hầu của Nguyên gia, chỉ có điều ít ai biết thôi. Lúc trước Nguyên Mẫu Đơn vì báo đáp ân cứu mạng của Hàn Nghệ, đưa Thái Phong điều đi Giang Nam, lại đem Thái phủ cho Hàn Nghệ mượn, đối với Nguyên gia, chỉ là một việc nhỏ, bé nhỏ không đáng kể, không ai hỏi cả.
.Theo lý mà nói, cho dù Nguyên Mẫu Đơn biết Hàn Nghệ muốn gạt Tạ Huy, nàng cũng không có lý để ngăn cản, vậy chắc là trong nội bộ Nguyên gia xuất hiện vấn đề.
.Thật ra Hàn Nghệ mơ hồ cũng đoán được vì sao, nhưng không hỏi nửa câu.
.Lúc xế chiều, Hàn Nghệ dẫn theo Trịnh, Vương, Nguyên ba người tới bãi tập coi những học viên kia huấn luyện.
.Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo không có hứng thú với những thứ này, nhưng Nguyên Liệt Hổ nhìn thấy những học viên kia đang luyện tập đi nghiêm, cảm thấy thật mới mẻ, tràn đầy hứng thú, thấy một số người đi mãi cũng không tốt, thằng nhãi này khẩn trương muốn chết, đi lên phía trước, vội vã chỉ huy ở đó, huấn luyện viên của tiểu tổ đó câm nín không biết nói gì, nhưng thấy y là Nguyên Liệt Hổ, cũng chỉ có thể để mặt y thôi.
.Trong lòng những học viên kia tuy rất không thích, nhưng cũng không dám nói ra, coi như không nghe thấy.
.Nguyên Liệt Hổ thấy đối phương không nghe, lại vô cùng hối hả, trên bãi tập chỉ nghe thấy tiếng kêu ồn ào của thằng nhãi này.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói:
.- Nói thật, Liệt Hổ rất thích hợp với nơi này đấy.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên đáp:
.- Lời ấy sai rồi, nếu y tới nơi này, không quá ba ngày, cũng sẽ bị tính khẩn trương đó mà tức tới chết sống.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Vẫn là ngươi hiểu Nguyên công tử.
.Vương Huyền Đạo đưa mắt thoáng nhìn, nói:
.- Tuy nhiên người làm ta bội phục nhất là Hàn tiểu ca, có thể làm cho đám người kia đứng ở chỗ này huấn luyện, cũng là một thành tựu cực tốt.
.- Ngươi đừng khen ta, ta sợ nhất ngươi khen.
.Hàn Nghệ không vui liếc mắt nhìn Vương Huyền Đạo một cái, lại nói:
.- Đây không thể xem là thành tựu, ta chỉ là khai trừ những thứ vô dụng kia đi, những người ưu tú thì ở lại đây, nếu ngươi đến sớm mấy ngày, phỏng chừng ngươi sẽ không nói như vậy đâu.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Ngươi đừng khiêm nhường. Uất Trì Tu Tịch, Thôi Hữu Du, Bùi Thiếu Phong, Vi Phương bọn họ là ai nào, ta biết rõ hơn ngươi, hơn nữa thủ đoạn của ngươi, chúng ta vừa mới chứng kiến.
.Khôi hài chứ sao. Ta còn chưa bắt đầu, làm sao ngươi kiến thức qua. Hàn Nghệ thầm nhủ một câu, cười cười, nói sang chuyện khác:
.- Bên Ngự Sử Đài như thế nào rồi?
.Trịnh Thiện Hành liếc nhìn Vương Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Ở bên ngoài, thì không có gì thay đổi. Dù sao lúc trước Trương Minh có chức Ngự Sử Đại Phu, hơn nữa ông ta vừa mới nhậm chức không lâu, việc điều động nhân sự phỏng chừng vẫn nằm trong kế hoạch.
.Dừng một chút, y tiếp tục nói:
.- Nhưng chúng ta vẫn phát hiện, đám người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão, La Văn đó quan hệ không hòa hợp như trước kia, hơn nữa bọn họ còn thử lòng chúng ta xem có ý với chức Ngự Sử Trung Thừa hay không. Cho dù chúng ta có ý, cũng không có khả năng đến lượt chúng ta, dù sao lý lịch của ta còn kém, mặt khác Thái úy cũng sẽ không cho phép chúng ta ngồi chức Ngự Sử Trung Thừa đấy.
.Tập đoàn Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông vốn là đối thủ với nhau từ lâu rồi, Trưởng Tôn Vô Kỵ sao có thể đem chức Ngự Sử Trung Thừa cho bọn con cháu của sĩ tộc Sơn Đông.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Bọn họ biết rõ các ngươi không thể thượng vị. Còn muốn thử, có thể thấy bọn họ khát vọng vị trí đến cỡ nào, đối với chúng ta, đây là một tin rất tốt.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Hàn tiểu ca, ngươi thật sự nắm chắc sự tình sẽ phát triển theo dự đoán của ngươi sao? Nếu Trương Minh kéo dài, đám người Hoắc Nguyên Đức cũng sẽ không đem việc này nói ra, một khi nói ra, sẽ không có giá trị lợi dụng với họ.
.- Nhưng Trịnh công tử ngươi có nghĩ qua, một khi chuyện này nổ ra, Trương Minh sẽ gặp phải cái gì?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu người Trương Minh tằng tịu chỉ là một quả phụ. Còn có thể che dấu cho qua, nhưng người ông ta tằng tịu là thê tử của Tưởng Hiến, tức là nghĩa tẩu của ông ta, đại thương luân lý đấy. Hủy hoại danh dự chỉ trong chốc lát không nói, Ngự Sử Đại Phu cũng làm không nổi nữa, mấu chốt không phải đám người Hoắc Nguyên Đức có bức bách Trương Minh hay không, mà là Trương Minh sẽ không thể nào cho phép người khác nắm được điểm yếu của mình, đây chính là nhân tính.
.- Ta tán thành Hàn tiểu ca nói như vậy.
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu, đột nhiên nói:
.- Đúng rồi. Nghe nói mẹ của Võ Chiêu Nghi đi qua Thái úy phủ?
.Hàn Nghệ sửng sốt, gật đầu nói:
.- Nhưng vẫn chưa thành công.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Nếu Thái úy đồng ý dễ dàng như vậy, ngay từ đầu cũng sẽ không cản trở, muốn đả động Thái úy, chỉ sợ cần một điều kiện có thể tới trao đổi.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Xem ra Vương công tử có chút ý tưởng rồi.
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói:
.- E là ngươi sớm đã nghĩ ra rồi.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Các ngươi muốn nói lợi dụng Trương Minh làm điều kiện trao đổi sao?
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói:
.- Trương Minh là quân cờ do Quốc Cữu Công một tay bồi dưỡng, bỏ không ít tâm huyết vào ông ta, hiện giờ mới vừa đạt được mục đích, ta nghĩ Quốc Cữu Công sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nếu sinh tử của con cờ này nằm trong tay Bệ hạ, như vậy Bệ hạ có thể dùng cái này làm điều kiện trao đổi.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, nói:
.- Như thế cũng khả thi.
.Vương Huyền Đạo ánh mắt xéo qua thoáng nhìn, nói:
.- Hàn tiểu ca dường như không tán thành lắm.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Nếu có thể như vậy cố nhiên là tốt, nhưng ta không cho rằng Quốc Cữu Công sẽ đồng ý với vụ giao dịch này, mặc dù sự việc có giống với dự đoán của chúng ta.
.- Vì sao?
.- Nếu Bệ hạ thực sự biết việc này, như vậy Trương Minh sẽ là một con cờ bỏ đi, bất cứ lúc nào Bệ hạ cũng có thể lấy lý do này ra, phế chức Trương Minh, sao Quốc Cữu Công nguyện ý bảo vệ một quân cờ vận mệnh nắm giữ trong tay người khác, mà đánh đổi một con cờ quan trọng như Vương Hoàng Hậu, đây không phải là giao dịch bình đẳng. Hơn nữa, ích kỷ mà nói, vụ giao dịch đối với chúng ta, cũng là trăm hại mà không có một lợi, đầu tiên, một khi Trương Minh được bảo vệ, như vậy chúng ta cũng không chiếm được cái gì. Tiếp theo, dù sao chúng ta vẫn có hành động nhỏ, đợi Trương Minh có thời gian trì hoãn, có lẽ ông ta sẽ nhận ra được cái gì, hơn nữa đến lúc đó ông ta có thể thương lượng với Quốc Cữu Công, Quốc Cữu Công là người thông minh, một khi ông ts phát giác chúng ta giở trò ở sau lưng, ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua chúng ta sao?
.Vương Huyền Đạo nhíu mày không nói.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vương công tử, đề nghị mà ngươi đưa ra, liệu có phải muốn bảo vệ Vương Hoàng Hậu?
.Vương Huyền Đạo ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thật ra cũng không khó đoán, nếu chỉ là trao đổi, như vậy Vương Hoàng Hậu còn có thể bảo toàn tính mạng, hơn nữa sẽ không liên lụy rất rộng, nhưng nếu Bệ hạ thắng, như vậy Vương Hoàng Hậu nhất định là khó lòng thoát chết.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Chẳng lẽ Đạo Huyền ngươi cho rằng Bệ hạ sẽ thắng?
.Vương Huyền Đạo nhẹ nhàng lắc đầu nói:
.- Ta không biết, nhưng sự tình đã lúc này. Bệ hạ và Hoàng Hậu không thể nào nối lại tình xưa, hơn nữa các ngươi đừng quên, từ đầu Bệ hạ và Vương Hoàng Hậu đã không hòa thuận, mặc dù lúc trước Võ Chiêu Nghichưa hồi cung. Người Bệ hạ sủng hạnh là Tiêu Thục Phi, nhưng Bệ hạ lại là phu quân của Hoàng Hậu, Bệ hạ vẫn nắm quyền chủ động, cho dù Quốc Cữu Công bọn họ có thể cản trở lúc này đây, như vậy còn lần sau. Lần sau nữa, hòa bình giải quyết việc này, đối với Vương Hoàng Hậu mà nói là kết quả tốt nhất, dù sao nàng là tộc tỷ của ta, ta cũng không muốn một ngày kia, nhìn thấy nàng chết thảm.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng Vương công tử, ngươi có nghĩ tới, trong lòng Vương Hoàng Hậu đang suy nghĩ gì, nếu nàng không muốn giành, chủ động thoái vị cho Võ Chiêu Nghi. Sau đó xuất gia, ta tin với tình huống hiện tại của Bệ hạ, Bệ hạ nhất định sẽ cảm động tột đỉnh, tuyệt sẽ không làm khó Vương Hoàng Hậu, nói cho cùng Vương Hoàng Hậu cũng là muốn tranh giành, nếu nàng muốn giành, thì nên có tư tưởng chuẩn bị chịu đựng hậu quả này.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Nhưng ta cho rằng người làm vợ đi giành trượng phu của mình, không gì đáng trách, cũng không có ai có thể nói này nói kia.
.- Điều này cũng đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận