Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1136.1: Khách hàng lớn siêu cấp

.Không đợi Võ Mị Nương ra đến trước cửa, đã thấy một quý phụ quý phái cao sang đi vào, tuy rằng tóc mai hai bên đã trắng phớt, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp cao quý, chăm sóc khá tốt.
.Người này chính là thân mẫu của Võ Mị Nương, Đại Quốc Phu Nhân Dương Thị.
.- Mẫu thân, sao người lại đến đây?
.- Đương nhiên là đến chúc mừng con gái bảo bối của ta rồi!
.Bởi vì mẹ con họ từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, tình cảm đương nhiên tốt vô cùng, vừa gặp nhau là tay nắm tay, đúng là một đôi hoa mẫu nữ kiều diễm.
.Võ Mị Nương cười nói: - Mẫu thân, Hoằng Nhi cũng là cháu ngoại của người mà.
.Dương thị cười đến không ngậm nổi miệng, bỗng nhiên nhìn chung quanh - Cháu ngoại bảo bối của ta đâu.
.- Đang chơi ở hoa viên, mẹ, mời người ngồi.
.Hai mẹ con ngồi xuống, Dương thị xúc động nói: - Hoằng Nhi cuối cùng cũng được lên làm Thái tử rồi, con không biết đó thôi, vì chuyện này mà ta cứ luôn thấp thỏm.
.Võ Mị Nương cười nói: - Mẫu thân, người đó đúng là buồn lo vô cớ rồi, đây chẳng qua chỉ là việc sớm hay muộn, không đáng vì thế mà lo âu.
.Dương thị cười ha hả nói: - Mẫu thân gan nhỏ, không được như chí khí đó của con. Nói tới đây, bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Có điều con gái, hai ngày này ta lại nghe được một chuyện kỳ lạ.
.Võ Mị Nương hiếu kỳ nói: - Chuyện gì vậy?
.Dương Thị nói: - Ta nghe nói Hàn Nghệ từng dâng tấu bảo vệ Thái tử.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Là Hứa Kính Tông nói cho người biết phải không.
.- Đúng là không có việc gì là qua được mắt con. Dương thị cười gật gật đầu, lại nói: - Vậy nghĩa là, đây đều là sự thật sao?
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nói - Đúng là có việc này.
.Dương thị kinh ngạc nói: - Hàn---- Hàn Nghệ chẳng phải là người của con sao, sao lại----!
.Võ Mị Nương khẽ nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách trà xuống, mới nói: - Tấu chương này không ảnh hưởng đến đại cục, cũng không thể thay đổi được cái gì, Hàn Nghệ sẽ ngu ngốc đến mức dâng một tấu chương vô hại, để phản bội con hay sao?
.Dương thị ngây ra một chút, nói: - Cũng có lý, vậy đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
.Võ Mị Nương không trả lời mà hỏi ngược lại: - Về việc của Hoằng Nhi, mẫu thân chắc cũng tốn không ít sức nhỉ.
.Dương thị thảng thốt nói: - Sao đột nhiên con lại nói đến việc này.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nói thế nào thì Lý Trung cũng là con trai của Bệ hạ, Vương thị đó bị thiêu chết trong trận hỏa hoạn, đến nay Lý Trung lại bị phế, nếu như cả triều đình đều nhất trí vạch tội Lý Trung, vậy thì thể hiện rõ chúng ta ức hiếp người quá đáng rồi, tuy rằng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả, nhưng điều đó cũng sẽ làm cho Bệ hạ có chút khó chịu, do đó bản tấu chương này của Hàn Nghệ nhìn thì có vẻ như đang bảo vệ Lý Trung, thực ra là đang giúp nữ nhi.
.Dương thị gật gật đầu, nói: - Thì ra là như vậy, Hàn Nghệ này quả thật đúng là thông minh đó!
.Võ Mị Nương nói: - Sự thông minh của hắn còn hơn như vậy, hắn luôn chọn thời cơ thích hợp nhất, làm việc thích hợp nhất, không giấu gì mẫu thân, Bệ hạ đã quyết định Hàn Nghệ làm thầy của Hoằng Nhi rồi.
.- Hàn Nghệ?
.Dương thị kinh ngạc nói: - Hắn còn trẻ như vậy, sao có thể làm thầy của Thái tử được.
.Võ Mị Nương nói: - Hắn còn trẻ như vậy, nhưng đã làm đến Tể tướng rồi, kỳ thực nữ nhi cũng cảm thấy hắn có thể gánh vác.
.Dương thị cau mày, nhìn Võ Mị Nương ngập ngừng không nói.
.Võ Mị Nương cười nói: - Sao ạ, lẽ nào mẫu thân còn có việc gì mà không thể nói với nữ nhi được hay sao?
.Dương thị gượng cười vài tiếng, nói: - Vậy thì ta nói nhé, con đừng có trách ta nhiều lời.
.Võ Mị Nương gật gật đầu.
.Dương thị nói: - Ta nghe nói Hàn Nghệ qua lại rất thân với người bên Thái úy, nghe nói lần trước Lại Bộ Thượng thư Đường Lâm còn giúp Hàn Nghệ một việc lớn.
.Võ Mị Nương cười nói: - Việc này con cũng đã nghe nói rồi, phải trái đúng sai nhân quả, chắc hẳn mẫu thân cũng nghe mấy lời đồn rồi.
.Dương thị ngượng ngùng cười.
.Võ Mị Nương tiếp tục nói: - Nhưng tại sao mẫu thân lại không nghĩ xem, Hàn Nghệ này xuất thân tầm thường, nhưng lại nhận được sự tin sủng của bệ hạ, vì vậy trong triều có vô số đại thần xem thường, bài xích hắn, thậm chí còn coi như cái gai trong mắt chỉ muốn diệt trừ, lúc đó có thể nói là bốn bề đều là địch, Hàn Nghệ có thể nào không nghĩ cách bảo vệ chính mình được sao, thực ra mấy việc này, hắn đều đã nói với con rồi.
.- Con biết rồi thì tốt, con biết rồi thì tốt!
.Dương thị gật đầu liên tiếp, lại nói: - Đừng nói Hàn Nghệ nữa, hôm nay là ngày vui của Hoằng Nhi chúng ta, con gái à, Đông Cung này----!
.Võ Mị Nương thản nhiên nói: - Việc này Bệ hạ sẽ làm chủ, mẫu thân không cần phải lo lắng nữa.
.- Đúng đúng đúng, Bệ hạ sẽ làm chủ. Dương thị gật gật đầu, có vẻ có chút xấu hổ.
.Bọn người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ vì sao lại dốc hết toàn lực mà ủng hộ Lý Hoằng lên làm Thái tử, đương nhiên là cũng có mục đích của nó, một khi lập ra Thái tử, thì phải bắt đầu tổ chức và thành lập bộ máy Đông Cung, thông thường khi thiết lập bộ máy Đông Cung, cũng là biểu thị một vòng thăng cấp mới trong triều, mà hiện nay Hàn Viện, Lai Tể rời khỏi, Trung Thư Lệnh, Môn hạ Thị Trung đều để trống, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ sớm đã nhắm đến, bọn họ hiện nay là có thực lực của tể tướng, nhưng không có danh tể tướng, có thể nói là không được hoàn mỹ.
.Đồng Trung Thư Môn hạ Tam phẩm, đây là chính Hoàng đế trực tiếp gia phong, không hề có thủ tục chính thức nào, nếu như Hoàng đế tức giận, trực tiếp hủy bỏ mấy chức danh này, nếu như là Trung Thư Lệnh, Môn hạ Thị trung, Tả Hữu Phó xạ, đó đúng thật là Tể tướng, ở Hán triều, Hoàng đế còn phải hành lễ với tể tướng, cũng chính là cái mà người ta gọi là bái tướng, Hoàng đế muốn bỏ cũ thay mới, thì phải thông qua hàng loạt phê văn chính thức, Hàn Viện, Lai Tể đã ngồi rất lâu ở hai vị trí này, vẫn là Lý Trị tìm một lý do vô cùng hoàn mỹ, mới điều phái được bọn họ đi.
.Ý của Dương thị đã vô cùng rõ ràng rồi, muốn Võ Mị Nương nhân cơ hội này để đẩy tâm phúc của mình lên.
.Nhưng Võ Mị Nương lại nghĩ, làm gì mà đơn giản như vậy, Lý Trị mới là Hoàng đế, quyền lực đều nằm trong tay Lý Trị, Võ Mị Nương cũng chỉ có thể ở bên cạnh nói thêm vào, quyết định vẫn là Lý Trị an bài như thế nào.
.Kỳ thực các đại thần đều đang chờ đợi, xem Lý Trị an bài như thế nào.
.Hàn Nghệ ngược lại lại không hề chú tâm đến việc này, bởi vì hắn biết hắn không thể nào làm Trung thư Lệnh hay Môn hạ Thị trung, kinh nghiệm quả thật kém một chút, Đồng trung Thư môn hạ Tam phẩm chỉ quyết định ở ý chí của một mình Hoàng đế, đã làm Tể tướng được thì bắt buộc ở mọi mặt đều phải đạt tiêu chuẩn, Mã Châu cũng lăn lộn mười mấy hai mươi năm mới lên làm Trung thư Lệnh, hơn nữa Hàn Nghệ bây giờ cũng rất bận rộn, việc của Thái tử giải quyết xong, hắn coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn về việc có thể làm thầy cho Thái tử hay không, hắn lại cũng không quá coi trọng, bởi vì hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của hắn.
.Kế hoạc của hắn vẫn là ở việc phát triển kinh tế trong nước.
.Hiện giờ đang đúng vào vụ xuân, song, vụ xuân năm nay càng khác biệt, đặc biệt là ở địa khu Quan Trung, bởi vì đây là vụ xuân đầu tiên từ sau vụ tranh đoạt tá điền lần trước, cũng là lần đầu ứng dụng mô thức thương nghiệp lên Nông nghiệp, Hàn Nghệ vô cùng quan tâm, bởi vì đây đều là một tay hắn lập ra, thành bại đều trong lần này, bởi vậy sau khi xong việc của Thái tử, hắn liền lập tức dẫn đầu quan viên Hộ Bộ đi tuần sát vùng ngoại thành.
.Đến khu vực ngoại thành, đúng là gió xuân ấm áp, những bờ ruộng nhỏ đan xen nhau lúc trước, bây giờ đã biến thành mênh mông bát ngát, hơn mười con trâu cày kéo lê ngang dọc trên ruộng, có thể nói là phồn vinh thịnh cảnh.
.- Chậc chậc! Nhớ lúc đầu Nguyên gia lợi dụng Hàn Thị lang ngươi tranh giành với mấy thân hào, thuê không ít đất đai từ trong tay bách tính, chẳng những thuê bách tính, còn đảm nhận thuế thu của bách tính, vào lúc ấy xem ra, đến ta cũng cho rằng Nguyên gia là đang chọc giận Hàn thị lang ngươi, nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải việc như vậy! Trương Đại Tượng vừa đi dọc theo bờ ruộng, vừa nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thì là chuyện như thế nào?
.Trương Đại Tượng cười ha ha nói: - Hàn Thị lang, ngươi sẽ không nhìn ra hay sao? Chính là một mảnh ruộng động bát ngát trước mắt chúng ta, trước đây là có thể là của hơn bốn mươi hộ gia đình đấy, cho dù mỗi nhà xuất một ngựa một trâu, cũng phải hơn bốn mươi con, hơn bốn mươi người, còn bây giờ hai ba chục người, hơn mười con là đã giải quyết rồi, điều này đồng nghĩa với việc giảm được gần hơn một nửa sức người sức vật a.
.Một quan viên phía sau nói: - Còn nữa đó là sức người, sức vật của các phú hộ trước đây quá dư, còn người nghèo thì lại thua kém không đủ, bởi vì người nghèo không có trâu cày, còn trâu cày của các phú hộ thì lại nằm trong chuồng, bây giờ có thể coi như là lúc để dùng đến rồi, có thể nói là hết sức tận dụng, năm nay nếu như mà không xảy ra thiên tai, thu hoạch nhất định sẽ phải còn hơn năm trước. Bởi vì việc làm ruộng này, trồng trọt tốt thì thu hoạch sẽ phải tốt, thâm canh và nông canh, khác biệt rất lớn, bởi vậy có sức vật và không có sức vật cũng là khác biệt một trời. Ngoài ra, thu thuế cũng thuận lợi hơn nhiều, bọn họ không phải tìm địa chủ thu thuế, mà là tìm nông phu thu thuế, nhưng nông phu lại có khế ước quân tử thần thánh với địa chủ, địa chủ muốn chạy cũng chạy không thoát, đây là một cơ cấu kiềm chế lẫn nhau giữa ba bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận