Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 390: Quét rác cũng là văn hóa?

..
.Hậu viện Phượng Phi Lâu.
.Bởi vì Cố Khuynh Thành là loại người không cần phải giới thiệu. Dù sao thì thành Trường An không có ai chưa nghe qua danh hiệu của nàng ta. Cho nên như vậy làm giảm bớt công việc cho Hàn Nghệ. Hơn nữa tối qua hắn đã đem chuyện này nói cho Tư Mộng, Tang Mộc bọn họ.
.Cố Khuynh Thành cũng coi như là tương đối khéo léo. Chủ động chào hỏi mọi người, thể hiện hết sức nhiệt tình.
.Hùng Đệ là người nhiệt tình nhất. Vừa mới gặp mặt đã gọi Khuynh Thành tỷ tỷ rất thân mật.
.Tang Mộc thô kệch nhìn thấy đại mỹ nhân như vậy. Tuy không có khả năng phát triển gì, nhưng cũng có thể vui tai vui mắt. Dĩ nhiên cũng rất vui vẻ.
.Lưu Nga sớm đã biết rồi. Hơn nữa như này còn báo thù cho việc lúc đầu Kim Ngọc nhi và Liên nhi bị lôi kéo đi. Nhìn thấy Cố Khuynh Thành cười đến không ngậm được miệng. Nhưng phàm là những chuyện có thể làm cho Tào Tú không vui nàng đều cảm thấy vui vẻ. Hai người bọn họ là một đôi oan gia trời sinh.
.Hàn Nghệ nhìn thấy trong mắt nhưng nóng ở trong lòng. Trong lòng suy nghĩ lát nữa làm thế nào để thuyết phục Lưu Nga.
.Nhưng Tứ Mộng lại có chút mâu thuẫn vì Cố Khuynh Thành đến. Dù sao thì Cố Khuynh Thành cũng là một trong tứ đại hoa khôi. Một nửa khuôn mặt đã hơn bốn khuôn mặt của bọn họ cộng lại. Dáng người dĩ nhiên là không cần nói rồi, trong lòng không khỏi có chút hoang mang. Đây là chuyện thường tình. Dĩ nhiên bọn họ không hề biết, kỳ thực cả khuôn mặt của Cố Khuynh Thành không thể so với một nửa khuôn mặt của bọn họ.
.Sau khi đợi Cố Khuynh Thành chào hỏi với mọi người xong. Hàn Nghệ nói: - Được rồi, bắt đầu từ hôm nay Khuynh Thành sẽ trở thành một thành viên trong đại gia đình Phượng Phi Lâu chúng ta.
.Nói xong, hắn lại nói với Cố Khuynh Thành: - Hẳn là cô đã nghe nói tới văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta. Ở đây chúng ta chính là người một nhà, không phân biệt chủ tớ. Những người giặt quần áo nấu cơm không thể hiện là bọn họ thấp hơn người khác. Bọn họ chỉ là đang làm việc giống như chúng ta, chỉ vậy mà thôi. Vì thế cô lúc nào cũng phải nhớ, nơi này không phải là Hoa Nguyệt Lâu. Cô không thể tiếp tục kiêu ngạo tự đắc quát mắng bất cứ ai.
.Cố Khuynh Thành gật gật đầu nói: - Hàn tiểu ca yên tâm. Ta chính là thích văn hóa của Phượng Phi Lâu các người mới muốn tới đây.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Như vậy thì không thể tốt hơn rồi. Có điều ta cũng hy vọng cô có thể nhanh chóng hòa nhập vào Phượng Phi Lâu chúng ta. Có ấn tượng sâu sắc với văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta. Sáng ngày mai cô sẽ phụ trách quét dọn sạch sẽ sân nhà.
.- Á?
.Cố Khuynh Thành kinh ngạc nói: - Quétquét sân nhà?
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại: - Có vấn đề sao?
.Cố Khuynh Thành lập tức có cảm giác như bị lừa nói: - Ngươi ngươi cho ta quét sân nhà?
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Đây chính là văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta. Giống như giặt quần áo, nấu cơm gì đó sẽ làm tổn thương tay của cô. Vì thế ta mới giao cho cô quét sân nhà. Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới công việc của cô. Ngoài Lưu Nga ra, mỗi người bọn ta đều quét qua. Sở dĩ Lưu Nga không quét cũng chỉ là kính già yêu trẻ.
.Lưu Nga nghe vậy như muốn hộc máu, nói: - Thôi thôi thôi kính già yêu trẻ cái gì. Miệng của ngươi đúng thật là cay độc.
.Thiếu chút nữa Hàn Nghệ quên mất là phụ nữ sợ già. Hàn Nghệ vội nói: - Xin lỗi, xin lỗi dùng từ không đúng, dùng từ không đúng, phải là thương hoa tiếc ngọc mới đúng.
.Thương hoa tiếc ngọc? Đây không phải châm biếm là cái gì! Còn không bằng dùng kính già yêu trẻ. Lưu Nga trợn mắt lên, nhưng khổ nỗi không thể làm gì được Hàn Nghệ.
.Hùng Đệ nhếch môi cười, lại thấy Cố Khuynh Thành có chút uất ức, vội nói: - Khuynh Thành tỷ tỷ, sân này khá sạch, cũng không khó quét lắm. Trong lầu mới khó quét, mỗi lần đều phải quét đến một canh giờ.
.Cố Khuynh Thành khóc không ra nước mắt nhìn Hùng Đệ. Khó không khó quét không quan trọng. Quan trọng là đường đường là Cố Khuynh Thành mà phải đi quét sân nhà. Như này nếu như truyền ra ngoài thì thật là mất mặt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Phượng Phi Lâu chúng ta hết sức bình đẳng. Ta đây cũng không phải là mệnh lệnh cho cô. Nếu như cô không thỏa mãn với sắp xếp của ta, có thể nói lý do ra. Nếu như hợp lý ta sẽ xin lỗi cô. Đồng thời đưa ra thay đổi.
.Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái. Thầm nghĩ, tên nhãi này gian xảo hơn nhiều so với lời đồn.
.Quét sân thì có lý do gì. Không phải là e dè về thanh danh và địa vị của mình sao. Nhưng lúc nãy đã nói là bình đẳng, công bằng. Nếu nói ra ta đường đường là Cố Khuynh Thành, ngươi dám cho ta đi quét sân. Như vậy chẳng phải là sĩ diện, tự vả vào miệng mình sao.
.Đây đúng là có khổ thì tự mình chịu a, không thể nói ra được.
.Cố Khuynh Thành nói: - Không phải là quét sân sao, lúc nhỏ ta thường quét qua. Có gì đáng kể, chỉ cần không phải là huynh đang cố tình trị ta là được.
.- Ta trả giá đắt như vậy để mời cô tới, không phải chỉ để trị cô. Hàn Nghệ khẽ cười, lại nói: - Được rồi, Mộng nhi, Mộng Đình các người đưa Cố Khuynh Thành đi thu dọn phòng một chút.
.Mộng Nhi và Mộng Đình đứng lên nói: - Khuynh Thành nương tử, mời đi bên này.
.Cố Khuynh Thành một tay kéo tay của Mộng Đình khẽ nói: - Mộng Đình muội muội. Muội hãy gọi ta là Khuynh Thành tỷ đi, không cần khách khí như vậy.
.Mộng Đình gật đầu ừ một tiếng. Nhưng vẫn có chút không tự nhiên.
.Ba người đi ra ngoài. Hàn Nghệ lại gọi Lưu Nga vào trong phòng.
.- Hàn tiểu ca, thế nào? Thế nào?
.Vừa vào đến phòng, Lưu Nga đã hiết sức kỳ vọng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Cái gì thế nào?
.Lưu Nga xúc động tới hai tay run lên nói: - Tào Tú đó có tức hộc máu ra không?
.Oa! Như này phải thù hận đến mức nào a! Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thực ra cũng không đến mức hộc máu nghiêm trọng như vậy. Có điều tức giận cũng không nhẹ.
.- Không hộc máu?
.Lưu Nga vẻ mặt thất vọng.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Vì sao tỷ lại quan tâm đến hộc máu này thế?
.Lưu Nga có chút ngượng ngùng, quanh co không nói.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Lưu Nga. Bỗng nhiên nhớ tới lúc đầu Tào Tú lôi kéo Kim Ngọc nhi và Liên nhi đi, làm cho Lưu Nga tức hộc máu, còn đổ một trận bệnh. Thiếu chút thì không qua khỏi. Cười khổ một tiếng, nói: - Lưu Nga, tình hình của Hoa Nguyệt Lâu khác với tình hình của Phượng Phi Lâu. Tứ đại hoa khôi của người ta hiện giờ mới đi một. Còn có ba người sẽ không lập tức đóng của được.
.- Ta biết.
.Lưu Nga khó giấu được vẻ buồn bực, bỗng nhiên lại nói: - Hàn tiểu ca, hiện giờ ngõ bắc chúng ta vượt xa ngõ trung bọn họ. Nhất định sẽ có rất nhiều ca kỹ đến chỗ chúng ta. Cố Khuynh Thành tới có thể coi là một khởi đầu tốt. Chúng ta có nên thừa thắng xông lên lôi kéo nốt ba đại hoa hôi còn lại của Hoa Nguyệt Lâu không.
.Vì sao vừa nói tới Tào Tú là đầu của Lưu Nga bỗng nhiên linh hoạt hơn? Hàn Nghệ cười nói: - Tỷ nói làm thì làm a. Giữa Cố Khuynh Thành và Tào Tú không có bất cứ giao ước gì. Vì thế mới dễ dàng như vậy. Ba đại hoa khôi còn lại không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, tỷ cũng không nghĩ xem, ba đại hoa khôi còn lại đều rất cá tính, hết sức ngạo mạn. Bọn họ tới đây phải tôn sùng văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta. Như vậy nhất định phải vứt bỏ cá tính đi, như vậy thì bọn họ còn có tác dụng gì. Nếu như giữ lại cá tính thì bọn họ phải cao hơn so với người khác. Cho nên ba người bọn họ đều không phù hợp với Phượng Phi Lâu chúng ta.
.Lưu Nga gật gật đầu nói: - Ngươi nói không phải không có lý. Nhưng chúng ta lôi kéo được Cố Khuynh Thành, coi như là cũng đã trút được mối giận rồi.
.Ngươi nói như vậy thì chúng ta sao có thể nói chuyện gì nữa. Hàn Nghệ có chút do dự.
.Lưu Nga thấy vẻ mặt Hàn Nghệ có chút không bình thường, hiếu kỳ nói: - Hàn tiểu ca, có phải là ngươi đang giấu chuyện gì?
.- À!
.Hàn Nghệ lắc đầu theo bản năng. Đây có thể là bản năng của kẻ lừa đảo. Nhưng nghĩ lại chuyện này sớm muộn cũng phải nói, lại gật gật đầu.
.Lưu Nga mơ hồ, nói: - Rốt cuộc là có hay không?
.Hàn Nghệ thở mạnh một cái, nói: - Là có chút bất ngờ. Tỷ có nhớ chuyện chúng ta thu đất gặp người phá hoại không?
.Lưu Nga gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ ta đã biết người này là ai rồi.
.Lưu Nga trừng mắt nhìn, nói: - Ngươi nói không phải là Tào Tú chứ?
.Hàn Nghệ ừ một tiếng.
.- Ta sớm nên đoán được là mụ gian phụ này giở trò quỷ sau lưng chúng ta. Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy.
.Lưu Nga lập tức sắc mặt dữ tợn, lại hướng về Hàn Nghệ nói: - Hàn tiểu ca, chuyện này chúng ta không thể bỏ qua như vậy. Nhất định phải dạy cho mụ gian phụ này một bài học.
.Hiện giờ ngõ bắc rất có thanh danh, lại được hoàng đế ưu ái. Lưu Nga nói chuyện cũng rất hùng hồn.
.Hàn Nghệ trầm ngâm không nói.
.Lưu Nga thấy Hàn Nghệ không lên tiếng, nói: - Hàn tiểu ca, không lẽ còn có chuyện khác?
.- Chúc mừng tỷ đã đoán đúng.
.Hàn Nghệ lại đem chuyện hợp tác với Tào Tú nói cho Lưu Nga.
.Lưu Nga nghe xong, tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu. Cúi đầu dậm chân hét lên nói: - Mơ mộng hão huyền! Ta có chết cũng không hợp tác với mụ gian phụ đó. Ả đang nằm mơ giữa ban ngày, lão nương không thiếu chút tiền đó.
.Biết ngay là như này mà!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nếu tỷ đã không muốn hợp tác với và ta, vậy thì bỏ đi.
.Con người của hắn trọng tình hơn trọng lợi. Hơn nữa mục đích duy nhất khi Lưu Nga ra nhập Phượng Phi Lâu chính là không để cho Tào Tú sống tốt. Vì thế cho dù hắn muốn hợp tác với Tào Tú, hơn nữa đây là một việc có lợi cho hai bên, nhưng hắn vẫn không mở miệng được.
.Nhưng Lưu Nga nghe giọng điệu của hắn. Hiển nhiên là cũng có suy nghĩ khác, nói: - Hàn tiểu ca, lúc đó ngươi đã từ chối ả rồi chứ?
.Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu, sau đó lắc đầu.
.Lưu Nga nói: - Tại sao? Không lẽ ngươi muốn hợp tác với ả?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Lưu Nga một cái, gật đầu nói: - Ta quả thật có chút động lòng, nhưng cũng không phải là đám đất đó làm ta động lòng. Mà liên quan đến sự mở rộng của kịch nói. Tỷ cũng biết, ta làm kịch nói này không chỉ đơn giản là kiếm tiền. Còn có mục đích khác nữa. Vì thế ta nhất định phải mở rộng kịch nói. Nhưng việc này cần rất nhiều thời gian. Dù sao thì tài nguyên trong tay ta không nhiều. Mà Tào Tú có địa bàn ở các đại châu phủ. Nếu như có thể hợp tác với ả ta có thể giảm được rất nhiều phiền phức. Nói chuyện kinh doanh, nếu như chúng ta hợp tác với Hoa Nguyệt Lâu, không chỉ có thể mở rộng thị trường của ngõ bắc, còn có thể kiếm không ít tiền.
.Lưu Nga trầm ngâm một lúc, nói: - Nếu đã như vậy tại sao ngươi lại không đồng ý?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta nói rồi! Tào Tú là đối thủ của tỷ. Phàm là chuyện liên quan tới Tào Tú đều lấy ý kiến của tỷ làm chủ. Nếu như tỷ không đồng ý thì ta dĩ nhiên không thể đồng ý. Dù sao thì cho dù không có Tào Tú chuyện này cũng vẫn có thể làm được. Có điều chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
.Kỳ thực với địa vị hiện tại của Hàn Nghệ. Nếu hắn đồng ý, Lưu Nga căn bản không có tư cách phản đối. Nhưng Hàn Nghệ nhớ rất rõ lời hứa lúc đầu. Đồng thời có thể vì lời hứa này mà từ chối miếng bánh lớn như vậy. Có thể nói Hàn nghệ đối với nàng rất chân thành. Nói không động lòng khẳng định là giả. Nhưng thực sự muốn Lưu Nga hợp tác với Tào Tú, hơn nữa lại là hai bên cùng có lợi thì nàng hết sức không bằng lòng. Dù sao thì hai bên cùng có lợi đồng nghĩa với việc Tào Tú sẽ mạnh lên. Điều này làm nàng hết sức đắn đo, suy nghĩ hồi lâu mới nói: - Hàn tiểu ca, việc này ta còn phải suy nghĩ một chút.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Tỷ cũng không nên quá suy nghĩ. Chuyện này có thành hay không cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Tỷ muốn làm thế nào cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận