Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 232.1: Chính là lợi hại như vậy.

.Thực không biết Dương Phi Tuyết nghe được mấy lời này, sẽ có cảm tưởng như thế nào.
.- Ha ha! Oa ha ha... !
.Nguyên Liệt Hổ ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ nửa ngày, đột nhiên ôm bụng cười ha hả, lại là chụp bắp đùi, lại là dậm chân đấy, căn bản dừng không được được.
.Đây là có ý gì?
.Lúc này lại đến phiên Hàn Nghệ sửng sốt, chỉ cảm thấy tự tôn của mình dưới tiếng cười của Nguyên Liệt Hổ bị đánh cho thất điên bát đảo.
.- Ôi, ôi, cười chết ta, thật sự là cười chết ta rồi.
.Nguyên Liệt Hổ liền cười đến mức thở không ra hơi rồi.
.- Xin hỏi Nguyên công tử, vì sao cười đến sung sướng như thế, nói ra thử xem, để ta cũng được hài lòng hài lòng. Hàn Nghệ vừa nói, khóe miệng vừa liên tục co giật, nếu như đánh lại tên kia, hắn đã sớm đánh, bất kể hắn có phải công tử hay không.
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: - Ngươi chỉ là một tên mở thanh lâu đấy, còn dám nói đến giấc mộng vĩ đại, đây không phải chuyện cười lớn sao, oa ha ha.
.Người thô kệch chính là người thô kệch, lão tử không chấp nhặt với một tên thô kệch. Hàn Nghệ lại nhìn phía Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Tiểu Hổ nói rất có lý.
.- !
.Trên trán Hàn Nghệ bôc lên ba đường hắc tuyến, vào đúng lúc này, hắn quả đoán đem Dương Phi Tuyết coi là hồng nhan tri kỷ luôn.
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Tại sao ngươi không nói chuyện?
.Hàn Nghệ ủ rũ cúi đầu nói: - Được rồi, liền theo các ngươi nói mà làm đi, địa chỉ phát cho ta, à không, đem địa chỉ của khu vườn kia nói cho ta, ngược lại đối với ta mà nói, ở đâu kiếm tiền chả được, cũng không đáng kể.
.Trong lòng thầm mắng, ngươi đều cười thành như vậy, ta còn nói được gì nữa.
.- Đã sớm...
.Nguyên Liệt Hổ vừa nói được hai chữ, liền bị Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt đành ngậm mồm lại, nang lại hướng về Hàn Nghệ nói: - Ta cho rằng ngược lại cười cũng đã cười rồi, sao ngươi không đem những suy nghĩ trong lòng mình nói ra luôn đi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Miên đi, nói với các ngươi rồi lại càng bị cười nhạo mà thôi
.Nguyên Mẫu Đơn liếc nhìn Hàn Nghệ, trong mắt hiện lên một chút ý cười, gật đầu nói: - Tốt lắm.
.- Khụ khụ.
.Hàn Nghệ vội vàng ho khan một trận đánh gãy lời nói của Nguyên Mẫu Đơn, lập tức nói: - Thế nhưng, nếu Mẫu Đơn cô nương muốn biết. Như vậy ta nếu không nói, như vây không khỏi cung quá không nể mặt Mẫu Đơn cô nương rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn cười, nói: - Vậy ngươi cứ nói đi.
.Hàn Nghệ nói: - Không biết Mẫu Đơn cô nương có biết văn hóa của Phượng Phi Lâu không?
.Nguyên Mẫu Đơn cau mày nói:
.- Thanh lâu cũng có văn hóa à?
.Oạch, đúng là cô cháu ruột mà, ngữ khí nói chuyện cũng tương tự như vậy. Hàn Nghệ nói thầm một câu, lại hướng về Nguyên Liệt Hổ nói: - Cái này Nguyên công tử hẳn là biết đến.
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu, kinh ngạc nói: - Ta nào biết đâu đấy, thanh lâu cũng có văn hóa sao?
.Ngươi đùa bỡn ta à? Hàn Nghệ kích động nói: - Ngày ấy lúc Vi công tử chen ngang, ta không phải đã nói sao?
.Nguyên Liệt Hổ rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, nói: - Không nhớ rõ.
.Hàn Nghệ hết chỗ nói rồi, đều là Trường An thất tử, khác biệt sao lớn như vậy chứ, nói: - Văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta chính là công bằng, bình đẳng.
.Nguyên Liệt Hổ a một tiếng: - Ngươi nói như thế, ta ngươc lai thât ra có chút ấn tượng.
.Ngươi đi chêt đi! Hàn Nghệ trong lòng tức giận thầm chửi một câu, ngoài miệng lại cười ha hả nói: - Vậy thì tốt rồi, miễn cho Mẫu Đơn cô nương cho rằng ta là lâm thời nói bừa.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng mà chuyện này thì có quan hệ gì đến chuyện nữ nhân chúng ta đến xem kịch nói chứ?
.- Quan hệ rất lớn.
.Hàn Nghệ nói: - Tại sao nam nhân có thể công khai tới nơi này xem kịch nói, mà nữ nhân lại không thể tới.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Đây là nơi bướm hoa, cô cô ta đương nhiên không thể tới đây.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu như là trước kia, vậy tuyệt đối có thể lý giải. Thế nhưng, hiện tại không thể so với trước đây, bây giờ ngõ bắc cũng không có những loại giao dịch dơ bẩn kia.
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nói: - Vậy cũng không được.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng lý giải ý nghĩ của Nguyên công tử. Thế nhưng nếu thứ văn hoá mà Phượng Phi Lâu chúng ta theo đuổi chính là công bằng, bình đẳng, như vậy đối với bất cứ người nào cũng đều phải như thế, mặc kệ là nữ nhân, hay là nam nhân, chúng ta đều hẳn là nên đối xử bình đẳng. Chúng ta nếu tiếp đón nam nhân, như vậy nhất định phải tiếp đón nữ nhân, nếu như ngay cả điểm này đều không thể làm được, vậy thì còn nói gì đến công bằng, bình đẳng nữa?
.Nguyên Liệt Hổ tức giận nói: - Ngươi chớ có nói đơn giản như thế, lẽ nào bảo cô cô ta chạy tới xếp hàng cùng những xú nam nhân kia?
.Chính ngươi cung là xú nam nhân nha. Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Đương nhiên không phải. Thế nhưng ngoài đó ra, ta cung có biện pháp làm được công bằng, bình đẳng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ nói: - Rất đơn giản, nam nhân một ngày, nữ nhân một ngày.
.- Gì chứ? Cái gì mà nam nhân một ngày, nữ nhân một ngày? Nguyên Liệt Hổ buồn bực hỏi.
.Hàn Nghệ nói: - Nói cách khác, ngày lẻ mỗi tháng chỉ mở ra với nam nhân, tỷ như môt, ba năm bảy, chín, mà ngày chẵn thì lại mở ra cho nữ nhân. Ngươi yên tâm, chỉ cần là ngày chẵn, ngoại trừ nam nhân cực kì cá biệt ở ngoài, cũng chính là những người lên đài diên kich kia, cùng với tại hạ, còn lại tất cả đều là nữ nhân, bao gồm chủ quán của mấy cửa hàng nhỏ bên ngoài.
.Nguyên Mẫu Đơn trầm ngâm không nói.
.Mà Nguyên Liệt Hổ cũng thoáng có chút suy nghĩ.
.Hàn Nghệ khẩn trương rèn sắt khi còn nóng nói: - Từ ngày ấy vừa ra khỏi Nữ Sĩ các xong, ta vẫn liên tục suy tư việc này, kỳ thực nếu như làm theo lời Mẫu Đơn cô nương, như vậy cũng không phải là không thể, thế nhưng ta cảm thấy nếu chỉ làm như thế, vậy thì vẫn bất công với nữ nhân vô cùng, tại sao nữ nhân liền không thể tới nơi đây xem kịch nói, là ai quy định? Đương nhiên, ta cung rõ ràng nỗi khổ tâm trong lòng của nữ nhân các cô, dù sao danh tiếng trước đây của ngõ bắc cũng không tốt lắm, thế nhưng hiện tại đã bất đồng, hiện tại ngõ bắc đều chỉ làm một ít buôn bán đứng đắn, cũng không có gì khác biệt với chợ Tây.
.Hơn nữa, ta đây buôn bán cũng căn bản không phải kiếm tiền, một văn tiền một người, đây là vì cái gì, chính là vì công bằng, bình đẳng, cần phải bảo đảm bất cứ ai cũng có thể đến xem, nếu như chỉ là đến trong vườn biểu diễn, như vậy cung chỉ có một nhóm nhỏ nữ nhân có thể nhìn thấy kịch nói này mà thôi, vẫn có rất nhiều nữ nhân không thể nhìn thấy, chuyện này trên bản chất là căn bản không có gì khác nhau. Thực không dám giấu giếm, vì có thể làm được điểm này, ta hầu như tiêu sạch hết thảy tích trữ, mua lại toàn bộ ngõ bắc, vì chính là có thể để mỗi người đều được xem kịch nói này của ta, ta hiện tại là nghèo đến mức liền một ngụm trà cũng uống không nổi đây này.
.Vừa dứt lời xong, bên ngoài liền vang lên tiếng của Lưu Nga: - Nguyên công tử, trà đến rồi.
.Chỉ thấy Lưu Nga bưng một khay trà nóng hổi, một mặt cười lấy lòng đi vào.
.Hương tra xông vào mũi, vừa ngửi cũng biết là trà ngon.
.Đánh mặt nha!
.Đây thật sự là trần trụi đánh vào mặt nha!
.Lưu tỷ, ngươi không giup ta kêu Tiểu Dã đến cũng không sao, nhưng ngươi cớ gì lại đánh mặt ta thế chứ, ngươi rốt cục là đứng về phía nào nha. Hàn Nghệ xanh mặt lại, cưỡng ép cười nói: - Trà này chỉ dùng để chiêu đãi khách nhân mà thôi, ta bình thường ở nhà, đều là nhịn không dám uống, trái lại để hai vị quý khách cười chê rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn phi thường nể tình, phì một tiếng mỉm cười.
.Lưu Nga nhìn thấy vẻ mặt quái dị của ba người, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận