Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1010.1: Không khí đọng lại

..
.Lý Trị cắt cử Vi Tư Khiêm toàn quyền điều tra vụ án này, mà Vi Tư Khiêm chính là loại người cố chấp, sẽ thật sự công bằng chấp pháp, chuyện này nếu có ai khuyên được y, thì cũng sẽ không có chuyện ngày đó trên triều đình y cáo buộc Tân quốc công Đậu Hiếu Từ xâm chiếm thổ địa rồi.
.Kỳ thật, ở thời kỳ đầu Trinh Quán, triều chính trong sạch, cực kỳ ít có tham quan, tuy nhiên đến cuối thời Trinh Quán, Lý Thế Dân cũng có chút kiêu ngạo tự mãn, mà một khi hoàng đế kiêu ngạo, tất nhiên sẽ có nhiều thói xấu phát sinh, tuy nói cũng vẫn có như lanh lảnh càn khôn, nhưng những người này đều là vương công quý tộc, ngươi muốn nói mỗi tấc đất của bọn họ đều trong sạch, thì tất nhiên là không thể nào đấy.
.Một khi bắt đầu tra xét, vậy thì đúng là không thể nói rõ ràng được.
.Nếu như ngay từ đầu bọn họ chỉ là thua thôi, thì khi mà Lý Trị ra lệnh một tiếng, là đã trực tiếp liên quan đến vận mệnh cả nhà già trẻ bọn họ rồi.
.Sự sợ hãi lan tràn trong triều đình, và càng ngày càng nghiêm trọng!
.Phải biết rằng những người này đều là người thu được lợi ích, bọn họ sợ hãi, biểu thị sắp có một trận đại phong bạo giáng xuống.
.Vi phủ!
.- Lão gia, ngài --- ngài thật sự muốn trình lên toàn bộ chứng cứ điều tra được sao?
.Một nam tử chừng ba mươi tuổi đầy mặt lo lắng đối diện nói với Vi Tư Khiêm đang sầu lo viết tấu chương. Người này tên là Từ Thắng, là một gã tiểu quan lại bên người Vi Tư Khiêm, vẫn luôn theo cùng Vi Tư Khiêm từ ngày trước.
.Vi Tư Khiêm không buồn ngẩng đầu lên đáp lại: - Không trình lên thì ta viết ra làm gì.
.Từ Thắng nói tiếp: - Nhưng --- nhưng theo tiểu nhân thấy, việc này cần phải thận trọng nha, lão gia, ngài xem những người này đều là hoàng thân quốc thích, ai cũng không dễ chọc đâu.
.- Hoàng thân quốc thích?
.Vi Tư Khiêm hừ một tiếng: - Ta chính là muốn điều tra đám hoàng thân quốc thích này đấy, nếu không, thì ta còn làm ở Ngự Sử Đài này làm gì.
.Từ Thắng lại nói:
.- Nhưng nếu lão gia làm vậy thì sẽ đắc tội hết mọi người mất.
.Vi Tư Khiêm nói: - Điêu, ngạc, ưng, chiên làm sao có thể làm bạn với chúng cầm chứ? Ta thân là Ngự sử trung thừa, vốn nên chỉ lo cho thân mình, không nên có quan hệ mật thiết với bất kỳ quan viên nào, nên sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với bọn họ thôi.
.Từ Thắng thấy vẻ mặt kiên quyết của Vi Tư Khiêm, có chút vội vàng nói: - Lão gia, việc này rõ ràng chính là chuyện tranh chấp giữa Hàn Nghệ và bọn họ, lão gia tội gì làm gậy gộc cho Hàn Nghệ dùng, ngài nhìn Ngự sử đại phu kìa, đến nay còn chưa từng lộ mặt qua, rõ ràng là không muốn đắc tội với người ta. Lại nói, một khi lão gia dâng bản tấu này lên, cũng ép bệ hạ vào góc rồi, đến lúc đó dù bệ hạ muốn hạ thủ lưu tình, cũng không làm được, nếu lão gia làm vậy, thì có khả năng mất lòng cả hai bên a! Sao lão gia không viết ít đi chút, lưu lại đường lui cho bệ hạ, cũng là cho chính mình a.
.Vi Tư Khiêm ngừng lại, liếc nhìn Từ Thắng, thở dài: - Những lời ngươi nói, ta không có lúc nào không rõ ràng cả, nhưng nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, thì triều đình sẽ trở nên mục nát không chịu nổi, nếu như vậy, thì ta còn làm Ngự sử trung thừa làm gì, cứ ngồi nhà hưởng phúc, chẳng phải tốt rồi sao. Bản tấu này ta nhất định phải trình lên, nên viết ra sao thì cứ thế viết thôi, nếu hôm nay ta lưu lại một con đường sống cho những người này, vậy thì sau này ta lại muốn điều tra bất kỳ kẻ nào, đối phương cũng sẽ không chịu phục đấy. Về phần làm gậy gộc cho Hàn Nghệ dùng, đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi, đây là chức trách của ta thôi.
.Mắt thấy cuộc điều tra của Vi Tư Khiêm sắp chấm dứt, đám vương công đại thần này gấp đến độ cơm nước không vô, không ai biết Lý Trị đến tột cùng định làm như thế nào cả, nhưng căn cứ vào ngôn luận ngày ấy của Lý Trị, hiển nhiên là không có ý định dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, ngay tại lúc này, bọn họ đột nhiên nghĩ đến một người, người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ đã sớm về hưu ở nhà.
.Tình huống trước mắt này, cũng chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể cản được trận phong ba này thôi, bởi vì bối phận của Trưởng Tôn Vô Kỵ đủ cao, uy vọng đủ cao, hơn nữa cực kỳ có sức ảnh hưởng trong triều, ông ta lại còn là cữu cữu của Lý Trị, trong thiên hạ này, chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ mới có thể ganh đua cao thấp với Lý Trị thôi.
.Kết quả là, mỗi ngày có mười mấy tên quan viên tiến đến phủ Thái úy cầu kiến.
.Nhưng cửa lớn ở phủ Thái úy luôn đóng chặt, Trưởng Tôn Vô Kỵ không gặp bất kỳ người nào cả.
.Nhưng dù vậy, những ngôn luận muốn mời Trưởng Tôn Vô Kỵ xuống núi cũng càng ngày càng rầm rộ lên.
.Lần này, không khí trở nên càng khẩn trương, bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ có thực lực chống lại được Lý Trị, thực lực cần bằng, vậy thì có lẽ sẽ thay đổi được kết quả đến mức không có cách nào dự đoán được.
.Chùa Đại Hưng Thiện.
.- Đúng rồi nha! Ta suýt thì quên mất pho tượng phật này rồi. Thôi Bình Trọng đặt chén rượu đang cầm trong tay xuống.
.Nguyên Ưng cũng phá lệ thu hồi tươi cười bất cần đời trên mặt, sức mặt ngưng trọng nói: - Thật sự không ngờ vài tên tá điền sẽ náo loạn đến mức này.
.Thôi Bình Trọng nói: - Nghe nói gần đây Nguyên gia các ngươi cũng liên tiếp có động tác, đây đều là chủ ý của Hàn Nghệ hả?
.Nguyên Ưng gật đầu, nói: - Tuy vậy lần này hình như tiểu tử kia chơi lớn rồi, đám đại bá của ta hiện tại cũng sợ tới mức không dám vọng động rồi, phía Thái úy vừa mới miễn trừ Hàn Viện, Lai Tể khỏi Đồng Trung Thư môn hạ tam phẩm, thế lực của Thái úy lại bị suy yếu thêm một phần, lần này qua đi, cũng là cực kỳ bất lợi với Thái úy, đây chính là một cơ hội cực kỳ tốt cho Thái úy đấy. Lão Thôi, ngươi nói nếu Thái úy thật sự ra mặt, thì bệ hạ có mấy phần thắng?
.Thôi Bình Trọng nói: - Lúc ấy Thái úy không có phản kích, đã lui xuống, nhưng bởi vậy cũng bảo lưu lại thế lực trong triều của ông ta, mà bệ hạ sở dĩ muốn mượn chuyện này làm sạch triều đường, có mục đích gì chỉ sợ nhiều ít cũng là muốn làm suy yếu thế lực của Thái úy ở trong triều, nếu thật sự bạo phát, dù bệ hạ có phần thắng cao, nhưng đối phương dù sao cũng là Thái úy nha, thế lực của ông ta sâu không thấy đáy đấy, ta cũng không dễ phán đoán. Nhưng --- !
.Nguyên Ưng hỏi: - Nhưng gì?
.Thôi Bình Trọng nói: - Hàn Nghệ chính là muội phu của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu biết chút gì về hắn sao?
.Nguyên Ưng cau mày nói: - Ý của ngươi là, Hàn Nghệ cố ý tạo ra cơ hội này, để tính toán hoàn toàn tiêu diệt Thái úy ư?
.Thôi Bình Trọng hoang mang nói: - Có lẽ phải, có lẽ không phải, ta cũng không dám xác định.
.Đúng lúc này, Khuyển Nha đội nhiên vội vàng chạy tới, kề tai nhỏ giọng nói vài câu bên tai Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng hỏi: - Bọn họ là hướng về phía ai tới?
.Khuyển Nha đáp: - Có chín phần là hướng về phía cô gia tới.
.Thôi Bình Trọng liếc nhìn Nguyên Ưng hỏi: - Xảy ra chuyện gì vậy?
.Nguyên Ưng thở dài: - Xem ra trong số bọn họ đã có người tính toán liều chết đánh cược một lần rồi. Ôi tìm phải một ông muội phu như vậy, thật sự là bất hạnh a! Ta đi xử lý một chút trước.
.Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn đã nhạt khỏi tầm nhìn triều dã, trước chuyện này cực ít có người nhắc tới ông ta, đột nhiên lại nhắc tới, làm biến hóa cả thế cục phong vân, trở nên quỷ thần khó lường, khó bề phân biệt, hơn nữa cũng dọa đám người Lý Nghĩa Phủ một trận, diễn biến sự việc căng thẳng như đại chiến, toàn bộ không khí trong triều đình dần dần ngưng kết lại, một ván cờ lấy vận mệnh Đại Đường ra đặt cược đang được kéo ra tấm màn che.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đều có chút luống cuống, bọn họ lập tức tìm đến Võ Mị Nương, bọn họ không đi tìm Lý Trị trước, cũng bởi không biết nên làm thế nào.
.Võ Mị Nương vừa nghe tin tức này cũng mừng rỡ không thôi, quyết định thật nhanh, lập tức bảo đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông đi tìm Lý Trị, nói chuyện này lại cho Lý Trị, tranh thủ cơ hội diệt trừ Trưởng Tôn Vô Kỵ và toàn bộ đám người liên can đến tập đoàn Quan Lũng, chỉ kém không nói đến không tiếc bất cứ giá nào thôi.
.Việc này từ lúc bắt đầu nàng đã là người ủng hộ kiên định rồi, mục đích đúng là muốn thanh trừ thế lực trong triều của Trưởng Tôn Vô Kỵ, để chuẩn bị cho việc về sau diệt trừ Trưởng Tôn Vô Kỵ, hiện tại tình huống này, rõ ràng chính là đặt Trưởng Tôn Vô Kỵ lên đống lửa nướng, nàng chắc chắn sẽ không buông tha đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận