Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1212.3: Bóng ngừa lão hóa

.- Phụt!
.Tiêu Vô Y thẳng thắn thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng, nhưng ngay lập tức lại ngậm chặt miệng.
.Cô vợ này đừng hại ta có được không. Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ, như vậy thực sự rất bình thường, dù là vi thần cũng thường xuyên ném bóng như vậy, hơn nữa, tư thế của bệ hạ khá là nho nhã, hoàn toàn không nhận ra là một người mới học.
.Càng an ủi, Lý Trị ngược lại còn cảm thấy càng chua xót, xua xua tay nói: - Được rồi, trẫm không cần phải an ủi, trẫm thừa nhận lúc nãy hơi xem thường bóng này, ném rồi mới biết, cái này thật ra cũng không đơn giản, nhưng mà cũng hay, đơn giản quá thì chơi cũng chẳng thú vị, mọi người cũng đừng chỉ đứng nhìn, đều lại thử xem đi.
.Xem ra hoàng đế cũng biết khôn vặt a! Hàn Nghệ làm sao lại không biết Lý Trị có ý gì, nếu mọi người đều ném bóng lên vải bố, vậy thì y không xấu hổ nữa rồi.
.Cuối cùng hoàng đế cũng nói rồi, Tiêu Vô Y thì không nghĩ nhiều như vậy, cầm một quả bóng lên liền ném, bụp một tiếng, trực tiếp rơi trên vải bố.
.Vô Y tỷ lập tức hóa đá rồi.
.Nàng cũng không có ý lấy mình ra để giúp Lý Trị bớt xấu hổ, ngược lại nàng còn hy vọng thắng hoàng đế một lần, nếu hứng trí lên còn có thể châm chọc hoàng đế mấy câu, vậy thì thật là quá vui rồi, nào biết ngược lại còn giúp Lý Trị một tay.
.Các thiếu phụ như Thôi Hồng Lăng này không dám cười hoàng đế, nhưng dám cười Tiêu Vô Y a, đều che miệng bật cười.
.Lý Trị cũng vui vẻ cười ra tiếng, mới vừa rồi chỉ một mình ngươi cười ta, báo ứng tới đúng là quá nhanh rồi.
.Tiêu Vô Y lập tức nhìn về phía Hàn Nghệ.
.- Bình thường, bình thường!
.Hàn Nghệ còn có thể nói gì nữa.
.Nhưng Tiêu Vô Y có một điểm tốt, đó là không tin tà, dù sao cũng mất mặt rồi, dứt khoát buông ra, lại cầm một quả bóng lên ném ra, dù sao cũng học võ từ nhỏ, tính dẻo dai và tính thăng bằng của cơ thể đều vô cùng tốt, chỉ là chưa đạt đến mức độ khác thường như Nguyên Ưng, Tiểu Dã, lần này cũng xem như không tệ, đã đụng đổ một cái chai, đó thật ra là đi sượt qua bên cạnh mà va đổ, không phải đụng đổ.
.Nếu Lý Trị và Tiêu Vô Y đều đã bẽ mặt rồi, vậy thì còn ai sợ mất mặt nữa, đều lần lượt cầm bóng lên luyện tập.
.Kiểu người hoàn toàn không có năng khiếu vận động như Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ ném hồi lâu mà không có một bóng nào không rơi trong đường hầm, đường hầm này đối với bọn họ mà nói, đúng là tên xứng với thực, nhưng bọn họ quá sĩ diện, thấy Tiêu Vô Y bọn họ càng chơi càng tốt, cảm thấy thứ này không phù hợp với chúng ta, hứng thú giảm đi nhiều, liền lẳng lặng lui sang một bên, ta không đụng đến thứ này, các ngươi cũng chẳng thể chê cười chúng ta.
.Nhưng nói đi nói lại, bowling này rất thích hợp cho hoàng đế chơi, không cần va chạm, sẽ không có nguy hiểm quá lớn, hơn nữa là chơi trong nhà.
.Lý Trị lại càng chơi càng hăng say.
.Dần dần, bóng của mọi người không còn chạy vào đường hầm nữa.
.Người nhặt bóng ở xung quanh cũng dần dần bận rộn hẳn lên, bowling này cũng giống như đời sau, rơi xuống dưới đường hầm kia, chỉ là cũng đệm vải bố, dù sao thì đây là bằng sứ, chứ không được như bowling đời sau, sau đó trực tiếp lăn đến bên dưới kệ bóng, người nhặt bóng trực tiếp nhặt bóng lên đặt lên trên kệ bóng. Nhưng mấy cái chai gỗ bị va vào thì không thể tự động hóa, cái này cần có người đi sắp đặt, nhưng như vậy cũng kích thích việc làm, những người nhặt bóng này rất nhiều người đều là tuyển từ bên ngoài đến, tiền công cũng không thấp đâu, bởi vì Hàn Nghệ cũng không dự tính để người nghèo đến chơi cái này, hắn chính là muốn nhào nặn bowling thành môn vận động cao quý, tất cả những thứ có liên quan đến bowling đều vô cùng tinh xảo và đắt tiền, cho dù là tiền công của những người nhặt bóng này, so sánh ra thì tiền công của bọn họ được coi là cao.
.Lại qua một lát nữa, Tiêu Vô Y có chút nóng lòng muốn thử, đột nhiên liếc mắt nhìn Lý Trị, nói: - Bệ hạ, theo Vô Y thấy, luyện tập như vậy tiến bộ không lớn.
.Lý Trị ngừng lại, nói: - Vậy con nghĩ thế nào?
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, nói: - Hay là, chúng ta tỷ thí một phen
.Trời ạ! Hàn Nghệ nghe vậy cũng ngất đi, tỷ thí với hoàng đế, mặc kệ thắng thua đều là thua a!
.Nhưng hắn đã quên một điều, đó là Tiêu Vô Y là cháu gái bên ngoại của Lý Trị, tuổi tác cũng chênh lệch không lớn, không có kiểu tình trạng mà Hàn Nghệ lo lắng. Lý Trị cười nói: - Được đấy! Con định thi thế nào?
.Tiêu Vô Y nói: - Con và phu quân, Phi Tuyết, Tiểu Mập, Tiểu Dã một bên, bệ hạ người cùng Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, Thôi Tập Nhận, và cả Hồng Lăng một bên.
.Lý Trị chưa mở miệng, Hứa Kính Tông lập tức nói: - Vậy không công bằng, cái này là Hàn Nghệ sáng chế, nhưng bệ hạ họ vừa mới luyện không lâu, để Hàn Nghệ tham sự không thỏa đáng.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Hứa Thị trung nói vậy sai rồi, người sáng chế ra bút chưa hẳn thư pháp tốt nhất, người sáng chế ra đao cũng chưa chắc có công phu lợi hại lắm.
.Vương Huyền Đạo hết sức tự tin nói: - Không sai! Ta cũng không nghĩ là kỹ thuật bóng của Hàn Thị lang xuất sắc lắm, hơn nữa, bên bọn họ có hai nữ.
.Hai ánh mắt sắc bén khiến Vương Huyền Đạo vội vàng nuốt nửa câu nói sau vào trong.
.Lý Trị cười ha hả nói:
.- Nói rất hay, còn nữa, trẫm cũng không phải là lần đầu tiên chơi trò chơi với Thôi ái khanh bọn họ, cứ quyết định như vậy.
.Cho đến bây giờ, Hùng Đệ mới vừa kịp phản ứng lại, lúc nãy cậu cũng Tiểu Dã chơi rất vui vẻ, nhưng muốn tỷ thí à, cậu lại có vẻ hơi thấp thỏm bất an: - Hàn đại ca, đại tỷ tỷ, đệ xong rồi, đệ đã luyện lâu như vậy rồi, cộng lại cũng chưa đụng đến năm bóng, đừng để liên lụy đến mọi người.
.Tiểu Dã lập tức nói: - Tiểu Mập, sao ngươi có thể nói như vậy, ngươi chưa bao giờ liên lụy đến chúng ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng đấy, ba người chúng ta hợp tác, đã có khi nào thua đâu.
.- Hình như ba người chúng ta cũng chưa từng thất bại thật. Hai người bọn họ nói một câu, Tiểu Mập lập tức tự tin tăng nhiều a!
.- Đó đều là vì dưới sự lãnh đạo của ta.
.Tiêu Vô Y đột nhiên sáp lại nói.
.Hàn Nghệ lườm nàng một cái, nói: - Ta còn chưa nói nàng đấy, gan nàng cũng thật là không nhỏ, lại còn muốn tỷ thí với bệ hạ?
.- Đây có là gì, năm đó Thái Tông thánh thượng không phải cũng thường xuyên đọ sức cưỡi ngựa bắn cung với thần tử sao
.Cưỡi ngựa bắn cung? Ta xong rồi! Hàn Nghệ khẽ hừ một tiếng.
.Tiêu Vô Y làm như không thấy, cả vú lấp miệng em nói: - Lát nữa ai lên trước?
.Đúng là hết cách. Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Ta lên trước đi, trước tiên đánh bại sĩ khí của bọn họ. Tuy hắn không muốn thắng hoàng đế, nhưng lại càng không muốn thua Thôi Tập Nhận.
.Tiêu Vô Y nhắc nhở: - Chàng đừng có mà đả kích nhầm đấy.
.Hàn Nghệ ngây ra một lúc, sau đó nhìn Tiêu Vô Y không nói lời nào.
.Tiêu Vô Y lè lưỡi.
.Sau khi chuẩn bị một hồi, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận